Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 70




Vì cha không cho ta đến tàng thư các, nhưng là ta vẫn muốn đến, đương nhiên là lén đến. Ban đêm, ta trộm lẻn vào tàng thư các. Nhìn chồng sách đồ sộ trước mặt ta cảm giác muốn ngất. Bất quá trước khi ngất, ta hẳn phải tìm thấy điển tịch gì đó a. Ta dùng sức nhìn qua nhìn lại, cố tìm một quyển khinh công. Ta hiện tại võ công và nội lực đều có, chính là còn chưa có khinh công. Hơn nữa ta hiện tại kiếm pháp rất tốt, cùng nhu đạo thái cực quyền cũng là đủ rồi. Luyện võ quý tinh bất quý hồ đa (BL: Đại ý là chỉ cần tập trung luyện một loại võ công cho tốt), cho nên ta hiện tại đối với khinh công rất có hứng thú. 

Trong tàng thư lâu lăn một vòng, nhìn đi nhìn lại đều là võ công thô thiển, võ công chân chính lão già chết bầm kia giấu ở đâu, quả thực là khiến ta thất vọng. 

"Lại là rác rưởi." Ta nhìn thoáng quả một bản bí tịch, bực mình nói lớn. Nhưng vừa nói chợt nghe bên ngoài có tiếng: "Có trộm." Nguy rồi, ta lỡ miệng nói to bị phát hiện, ta nghĩ đi ra ngoài, dù sao là nhị tiểu thư Mộ Dung gia chẳng lẽ sợ sao. Nhưng nghĩ lại ta còn có Bách Hiểu Đường, không thể không giữ mặt mũi. Ta lập tức lùi lại, mắt lướt qua đống bí tịch thấy một quyển bọc giấy còn rất tốt liền thuận tay tóm lấy nhét vào áo. Vội vàng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ. 

Vừa mới ra ngoài, liền thấy vô số cây đuốc cũng chạy theo đến, ta quả thực gấp đễn độ chân luống cuống, cũng may Phi Hà viên cách tàng thư lâu không xa, nếu không chỉ sợ bị tóm được. Xem sách vở của nhà, lại giống như phi tặc, thực sự buồn cười. 

Ta vội vàng chui vào phòng, đóng cửa cẩn thận, cố liếc nhìn ra ngoài xem có người theo sau không. Đã chắc chắn không có ai, ta mới an tâm rút quyển bí tịch trộm được, nhưng vừa nhìn, ta thực muốn tự sát? Tìm nửa này, cư nhiên lấy một quyển bí tịch rỗng. Ở trên đều là giấy trắng, sao lại ngu ngốc lấy phải đồ vật này? Cầm quyển sách nghiên cứu, cũng không nhìn ra có cái gì. Nhưng phát hiện, quyển sách này dường như bất thường, xé không rách, chất giấy rất dai. Nhớ lại vài phim truyền hình dài tập, ta chợt vui mừng, không chừng nhặt được trân bảo. 

Vì thế, ngày tiếp theo, ta đối với quyển sách đó tiến hành tra tấn cực kì tàn bạo. Lúc đầu dìm vào dấm, sau đó đốt, dìm vào rượu, bôi máu... dùng hết các loại phương pháp, chắc chỉ thiếu gọi nó là cha. Nhưng là quyển sách một chút cũng không có phản ứng. Ta thực thất vọng, nhưng là nhìn lại quyển sách kia tuyệt đối không đơn giản. Bởi vì qua sự tra tấn tàn bạo của ta, nó vẫn hoàn hảo, một chút tổn lại cũng không có, chỉ là bẩn đi một ít thôi. 

Ở Mộ Dung gia vài ngày, ta căn bản đều trốn trong phòng nghiên cứu quyển sách. Ban ngày luyện kiếm, buổi tối nghiên cứu cuốn sách bại hoại kia. Võ công đã có tiến bộ, nhưng là quyển sách kia thực sự lợi hại, một chút cũng không thay đổi. 

Mỹ nữ tỷ cũng không rõ tại sao cũng ở trong phòng luyện công, lão cha cũng khổ luyện, vì thế, ba chúng ta ngoại trừ ăn cơm căn bản không nhìn thấy đối phương, chỉ lo luyện công. Đại hội võ lâm thực phiền toái, mọi người đều biến thành đồ ngốc. 

Ngẫu nhiên ta cũng sẽ nghĩ tới Hàn, thực hi vọng mau tới đại hội võ lâm, có thể nhìn thấy hắn. Có khi ta cũng nghĩ tới bệnh thần kinh, nhưng là không có nhớ nhung, hơn nữa trong lòng ta hình bóng hắn ngày càng nhạt. 

Trước mắt, ta không thể không thừa nhận, người ta yêu nhất chính là đại khối băng. Đối với bệnh thần kinh chỉ là rung động nhất thời. Có lẽ bởi vì khi đó hắn thường xuyên nhiễu loạn lòng ta, khiến ta nhầm lẫn. Lại nghĩ lại trước kia vì đại khối băng mà đánh ghen, ta thực sự thừa nhận là bị đại khối băng hút hồn rồi. 

Ta vô số lần cảm thán, vì sao đại khối băng không có tính tình tốt như bệnh thần kinh? Có đôi khi nhớ lại Hàn lạnh lùng như thế nào, lòng ta vẫn thấy đau, nhưng là nỗi đau này bị nỗi nhớ kinh khủng kia che mất. Có lẽ tính tình hắn cổ quái, chỉ vì tâm lí có bóng ma. Nếu yêu hắn, chi bằng từ từ thay đổi. Ở mấy ngày này, ta đã có một quyết định quan trọng, nếu phải chọn một trong hai, ta hẳn là chọn Hàn. 

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, thời gian đại hội võ lâm đã sắp tới. Mộ Dung gia bắt đầu náo nhiệt. Chỉ vài ngày này, rất nhiều người bắt đầu đến Mộ Dung gia. Mỹ nữ tỷ tỷ phải đứng ở cửa mời khách trông thật giống lễ tân. Lão cha còn muốn cho ta đi, ta trực tiếp cự tuyệt. Ta là đường chủ Bách Hiểu Đường, không phải nha hoàn của Mộ Dung gia.

Đại hội võ lâm so với «Hành lộ nan» thì không đông đúc bằng, nhưng rõ ràng được coi trọng hơn hẳn, chưởng môn của bát đại môn phái đã có mặt, tam đại thế gia cũng đã đủ người, đương nhiên phải có Y Lạc Lạc, cùng Cố Mộng Tình, Y Dục Thành đám người phiền toái này. Nhưng rất may ta viện cớ ở trong phòng nghiên cứu võ công, không cần thiết ra gặp bọn họ. Nếu không phải khi dùng cơm nhìn thấy ta, phỏng chừng bọn họ còn không có biết ta ở đây. Nhưng kì quái chính là, ta chưa thấy bệnh thần kinh? Ở buổi sáng thứ sáu, tứ đại thủ tịch phóng viên của Bách Hiểu Đường đã đến. Khi đó ta đang luyện kiếm, Hồng Tụ vội vàng chạy tới, nói: "Tiểu thư, bốn vị thủ tịch phóng viên của Bách Hiểu Đường đã tới." Ta cho nàng bảo bọn họ ở ngoài chờ, đại khối băng và Thủy Vũ Mị nếu đến lập tức thông tri cho ta. 

Ta định buông kiếm trong tay, sửa sang lại tóc một chút, cùng nàng đi ra ngoài. Bốn người đó sớm đã ở phòng khách. Phòng khách bên trong đã chứa đầy nhân sĩ võ lâm, cực kì ồn ào, ta vừa đến, tất cả thần sắc tựa như là lạ. Ta đáng sợ như vậy sao? Lão cha đang cùng vài vị chưởng môn và đám Y Dục Thành đang bàn tán, trực tiếp không nhìn thấy ta. 

Ta vừa xuất hiện, bốn tên gia hỏa lập tức nói: "Đường chủ." Đừng nói lớn như vậy, tựa như mọi người không biết vậy. 

Ta cố gắng bảo trì bình tĩnh: "Ừm, ta về nhà liền ở lại vài ngày, tất cả có khỏe không?" Bọn hắn xem nhẹ ta, ta cũng không cần để bọn hắn vào mắt. 

Phượng Thanh Hà kiên nghị nói: "Hồi đường chủ, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, hết thảy đều tốt." Ta thản nhiên nhìn lướt qua, rất nhiều người đã chú ý ta. 

"Chuẩn bị tốt thì được rồi, ta phải về phòng luyện công." Gần đây công lực tăng tiến rất nhanh, Phượng Vũ đã luyện đến thuần thục, hẳn có thể xuất chiến đi. Bất quá ta vẫn lo lắng, dù sao nội lực của ta không sâu, cũng không có khinh công, chỉ sợ một khi đánh thua, liền mất mặt a. 

"Hồng Tụ." Ta đối Hồng Tụ gọi lại: "Ta nói ngươi để cho ta ba phòng ở Phi Hà viên, ngươi đã làm chưa?" 

"Nô tì đã làm rồi." 

"Được." Ta chỉ tay Tư Đồ Dạ cùng Lục Tây Lâm: "Đưa hai người này vào một phòng." 

"Dạ." Hồng Tụ tao nhã vâng lời: "Mời hai vị đại hiệp." Thấy Hồng Tụ cùng hai tên gia hỏa kia đã đi, ta hướng tỷ muội họ Phượng nói: "Đi, ta mang hai ngươi tới phòng nghỉ." 

"Đường chủ, điều này sao có thể?" Phượng Thanh Hà lập tức kháng nghị. Ta cười nói: "Mộ Dung sơn trang là nhà ta, ta là chủ hẳn phải làm trọn đạo hiếu khách." Nhìn xem, thân phận của ta có bao nhiêu hiển hách, ngày nào đó mấy tên gia hỏa này đến Tận Thiên cốc, ta cũng có thể nói: "Đây là nhà ta." 

"Đường chủ..." Phượng Thanh Trúc còn định nói cái gì, một trang đinh lập tức nhảy vào, hớt hải nói: "Lão gia..." 

"Chuyện gì?" Lão cha rất có phong độ hỏi. 

"Mục Hàn... hắn đã đến, đại tiểu thư mời ngài ra ngoài." 

"A?" Mọi người đồng thanh hô lên. 

"Không nghĩ Mục Hàn đến đây a, thực không nghĩ có thể chính mắt thấy hắn." 

"Nghe nói hắn hung thần ác sát, không biết có phải hay không?" 

"Không biết, nhưng ta nghe nói Nguyệt Quang tiên tử yêu thích hắn." 

"Có gì phải xem, tà môn ngoại đạo." Một mỗ nhân vừa nói lập tức ngậm miệng, chính là bị ánh mắt của ta dọa. Nhiều người hiếu kì đã đi theo cha ta, cùng nhau ra ngoài cửa. 

Còn không kịp đến đại môn (cửa lớn), đã nhìn thấy một hàng nhiều người đi vào. Lấy đại khối băng cầm đầu, tứ đại hộ pháp theo sau, đại khối băng quần áo hắc sắc trong gió khẽ tung bay, cực kì tuấn mỹ nhưng cũng cực kì lạnh lẽo, thực giống như huyền băng vạn năm, cực âm cực hàn, nhìn vào hắn người khác tự nhiên sẽ nổi lên cảm giác: "Người sống chớ lại gần" May mắn hắn thường xuyên đối với ta ôn nhu, nếu không ta tuyệt không thể chịu nổi bộ dạng này. 

Hắn bước nhanh đi đến, gió nhẹ nhẹ phẩy, toàn thân toát ra hàn khí cùng ngạo khí bức nhân, lại có một cảm giác cô độc lạc mịch. Tứ đại hộ pháp đồng dạng một thân hắc sam, cương nghị đi sau hắn. Hơn nữa ở sau còn có một thiếu nữ áo tím, nhưng ta không biết là ai, còn có Mục Ngữ Tâm đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn ta, hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng tựa như sợ người khác không thấy nàng đẹp? 

Lão cha vừa thấy, lập tức mỉm cười, bộ dáng thập phần kiên định nói: "Mục giáo chủ đại giá quang lâm, lão phu thất lễ không nghênh đón từ xa." 

"Khách khí." Đại khối băng lạnh như băng nói ra hai chữ, lại đem ánh mắt nhìn ta. 

"Chúng thuộc hạ tham kiến phu nhân." Tật Phong, Liệt Hỏa, Thiểm Điện, Kinh Lôi cùng nữ tử áo tím đồng thời hướng ta quỳ xuống hành đại lễ. Đừng như vậy, ta không nghĩ muốn giảm thọ. Bọn hắn vừa có hành động như vậy, tất cả mọi người lập tức hướng ánh mắt về ta, tựa như ta là thú quý hiếm? 

Ta cố gắng duy trì bình thản nói: "Đứng lên đi, ta không thích như vậy." Ta chậm rãi đi đến cạnh đại khối băng, thân mật kéo tay hắn. Đây là cho Mục Ngữ Tâm xem, ai kêu nàng ta đi đến phía sau. Ta chỉ tay lão cha, hướng đại khối băng làm nũng nói: "Thiếp giới thiệu cho chàng nha, đây là cha thiếp." (Hoa: Da gà, ôi, nổi đầy người...híc) 

Vừa nghe ta nói vậy, đại khối băng cho dù có là hàn băng vạn năm cũng giống như bị mềm đi, kinh ngạc nhìn ta, rồi rất nhanh định thần, hướng cha ta nói: "Bá phụ." Vừa nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người lập tức hớp một ngụm lãnh khí, thật lạnh lùng. 

Lão cha thần sắc không tốt: "Mục giáo chủ, gọi như vậy chỉ sợ lão hủ tổn thọ." 

"Đây là tỷ tỷ của thiếp." Ta sợ lão cha phát hỏa, lập tức kéo Hàn tới chỗ mỹ nữ tỷ tỷ. 

(Sở Sở: Các bạn độc giả đoán hắn kêu thế nào...) 

"Tỷ tỷ." Hàn cực kì tôn trọng kêu một tiếng. Tất cả mọi người giống như ăn nghẹn, vội vàng hít thở, Mục Ngữ Tâm trừng mắt. 

Mỹ nữ tỷ tỷ cười nói: "Đều là người nhà, không cần khách khí, mời vào." Nói rất hay, mỹ nữ tỷ tỷ thực lòng coi Hàn là muội phu. 

"Nhược Nhan, chúng ta không thể để Mục Giáo chủ ngồi chỗ bình thường." Lão cha tựa như giận lắm, hắn liền cố duy trì bình tĩnh nói. 

Mỹ nữ tỷ tỷ không ngốc, lập tức thay đổi cách xưng hô: "Mục Giáo chủ, mời thượng tọa." 

Đại khối băng không khách khí ngồi ở vị trí cao, cha ta ngồi ngay cạnh, ta cũng là ngồi cạnh hắn, tứ đại hộ pháp cùng Mục Ngữ Tâm đều là xếp hàng ngồi kế bên. 

Cơ bản Hàn vừa ngồi, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, có khinh bỉ, có kinh ngạc, có kì quái, có thù oán... tất cả đều hội tụ trên người hắn. Vừa thấy mọi người như vậy, lại thêm vẻ không xem Hàn ra gì của cha làm ta cực độ không thích. Vì thế ta đứng lên, đi đến trung tâm nói: "Cha, nữ nhi hôm nay đem hiền tế mang về đây, ngươi vừa lòng không?" Biết hắn không hài lòng, ta vẫn trêu tức hắn, thừa cơ trêu tức Mục Ngữ Tâm. 

Lão cha hừ lạnh: "Hồ nháo, hôn nhân đại sự, ngươi có thể tự làm chủ?" 

Ta khóe miệng đạm cười: "Cha, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, có gì không thể?" Ta chính là muốn hôm nay công khai quan hệ, lấy thái độ kiên quyết nói, muốn làm cho toàn thiên hạ biết rõ quan hệ của Hàn cùng ta. 

"Vô sỉ." 

"Không biết xấu hổ." 

"Không nghĩ Nguyệt Quang tiên tử lại là nữ nhân như vậy?" 

Tất cả mọi người lập tức ồn ào lên, khiến ta cực độ khó chịu. Lão cha vừa nghe, sắc mặt càng khó coi. Ta vẫn cố bình tĩnh nói: "Thì sao? Tình yêu không có sai, dù sao ta sớm hay muộn cũng phải gả cho hắn, ta đã muốn..." Chưa nói xong, trên mặt đã ăn trọn một cái tát của lão cha. Lão cha cực kì giận dữ nói: "Nghiệt nữ." 

Lão cha vừa nói xong, lập tức không khí trở nên nặng nề vô cùng, ta cảm thấy một luồng sát khí đậm đặc, toàn thể chúng nhân cũng bị sát khí đó làm im nặng, mỹ nữ tỷ tỷ kinh hô: "Cha..." 

Ta vừa bị tát lật mặt, không rõ việc gì, lập tức quay mặt lại, kinh ngạc không thôi, chính là trên cổ của lão cha có một cây kiếm, là kiếm của Hàn. 

"Ngươi làm gì?" Y Lạc Lạc không biết sống chết đứng lên. 

"A di đà phật, Mộ Dung tiên sinh bất quá là dạy nữ nhi, Mục giáo chủ vì sao động thủ như vậy?" 

"Ai cũng không được khi dễ Vân nhi, cho dù là cha nàng cũng không thể." Thanh âm hắn cực kì lạnh lẽo, ánh mắt tề soát toàn thể chúng nhân tựa như đang nói, kẻ nào có gan cứ thử kiếm. 

"Muội phu, thả cha ta đi, chỉ là nhất thời hồ đồ." Mỹ nữ tỷ tỷ cũng lo lắng nói, một tiếng muội phu quả nhiên kiếm kia trùng xuống một chút. 

Ta cũng không thể không can dự đành miễn cưỡng nói: "Hàn, thả cha thiếp đi, dù sao cũng là cha của thiếp, chàng không nghĩ giết nhạc phụ đi?" Ta chỉ là làm tròn bổn phận làm con, nếu không phải lão ta họ Mộ Dung, ta trực tiếp mặc kệ Hàn, gì chứ muốn tát ta cũng phải nghĩ xem ta là ai. 

"Nghiệt nữ, không cần cầu hắn." Lão già chết bầm, ta còn không nói mạng ngươi liền vong. Đã không muốn ta ngăn thì ta cũng không cần can thiệp, ngậm miệng ăn tiền. 

"Mục Giáo chủ, Mộ Dung tiên sinh là yêu nữ nhi, mới giáo huấn, Mục giáo chủ đừng so đo." Y Dục Thành vội chạy tới khuyên giải. 

"Bất luận kẻ nào đều không thể khi dễ Vân nhi." Hắn vẫn lạnh như băng lặp lại một câu. 

"Cha không có khi dễ, là giáo dục nữ nhi thôi, chàng biết ta cũng thực nhâm tính, cha thiếp dạy dỗ nữ nhi cũng không thể gọi là sai a. Hàn, chàng buông tay thôi, người ta còn có nhiều chuyện nghĩ muốn nói với chàng." Ta vẫn là không kìm lòng được phải nói, dù sao ta không thích cảnh máu chảy đầu rơi, hai tay ta vẫn ôm trụ tay của Hàn, mọi người đều nhìn thấy, hẳn là thập phần khinh bỉ cùng ghê tởm a? 

"Muội phu, thả cha ta ra đi." 

"Tỷ phu, huynh phóng Mộ Dung tiên sinh đi, vô luận thế nào, ông ta đều là phụ thân của tỷ tỷ." Phượng Thanh Hà cũng chạy đến khuyên hắn. 

"Thí chủ, phóng hắn đi." 

Ta bực mình, bỏ hắn ra, hai tay chống eo, mắng to: "Đại khối băng, ngươi làm gì? Biết đó là cha của ta không? Ta nói ngươi nửa ngày ngươi cũng không nghe? Nói ngươi thu kiếm mà thôi, tay ngươi bị tàn phế sao? Nhường ngươi ba phần, ngươi lên mặt sao? Trước mặt nhiều người ta vốn không muốn mắng ngươi, chính là ngươi tìm mắng. Được rồi, ngươi giết thì giết, ta không quan tâm." Nói xong, bực mình quay người, ta cho dù không nhìn cũng biết toàn trường đang bị câu nói của ta trấn động mắt chữ A mồm chữ O.