Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 47




Cơm đã xong, Bách Hiểu sơn trang dù rộng lớn thế nào cũng không thể cho hàng ngàn người cư ngụ, chỉ có khoảng trăm người có danh tiếng được mời lại qua đêm, còn lại đa số đều là rời khỏi và tá túc ở những quán rượu gần đó. Riêng ta lại là lang thang trong khuôn viên, đi ra cũng không được mà đi vào cũng không xong. Ai, ở chính nhà mình mà không có chỗ ngủ, thật chẳng hay ho gì. 

Nguyệt Quang tiểu trúc lấp lóe ánh đèn, nơi nơi đèn hoa lung linh. Không ít người vẫn đang ở đây ngắm hoa ngắm cảnh. 

Độc Cô Hàn, ngươi chết ở đâu rồi? Ta nhớ ngươi a, ngươi vì sao lặng lẽ biến mất? Có nghĩ tới cảm thụ của ta không a? Nghĩ nghĩ, cư nhiên thở dài một tiếng. 

"Cô nương, có gì lo lắng?" Ta vừa nghe, quay đầu lại, cư nhiên là Tư Đồ Dạ, tên này với bệnh thần kinh có thể so với kẹo cao su, dính bết không thôi. 

"Không có gì." Ta nhẹ đáp. 

Hắn giơ tay lên, trong tay một bình rượu: "Vừa hay tại hạ có rượu ngon, chẳng hay có thể cùng thưởng thức?" 

"Chúng ta quen nhau sao?" Ta kì quái nhìn hắn. 

"Không quen, nhưng sẽ quen. Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết." 

"Được, Tư Đồ Phóng viên, bổn tiểu thư hôm nay cùng ngươi uống." Ta nói, nhanh chóng đuổi theo, dù sao có hắn tán gẫu cũng đỡ nhàm chán. 

Đi theo Tư Đồ Dạ một hồi đã đến một cái đình nhỏ kêu Thính Vũ Hiên. Vừa hay, từ Thính Vũ Hiên lại có thể quan sát toàn cảnh Nguyệt Quang tiểu trúc, đừng nói là do Tiểu Bạch xây cho ta chỗ này đi? Ta nhịn không được hỏi: "Nguyệt Quang tiểu trúc là làm cho ai ở?" 

"Sư bá ta." Hắc, sư bá ngươi ở ngay trước mặt ngươi. 

"Là Nguyệt Quang tiên tử? Có phải hay không gần đây mới chuẩn bị?" 

Hắn cười: "Ngươi cũng biết danh tiếng Nguyệt Quang tiên tử?" 

"Vô nghĩa, Nguyệt Quang tiên tử danh tiếng trên giang hồ ai còn không biết?" 

Hắn nhẹ đáp: "Từ khi Bách Hiểu Đường xây dựng, đã có Nguyệt Quang tiểu trúc, truyền thuyết nói rằng sư bá ta thích ánh trăng, sư phụ ta liền vì sư bá mà kiến tạo Nguyệt Quang tiểu trúc." Thiết, không có khả năng. Ta cùng tiểu Bạch tuy học chung nửa năm, chính là ta vẫn coi hắn như tiểu đệ, hắn coi ta như tỷ tỷ. 

"Sư phụ ngươi thích nàng? Có chứng cớ không?" Ta vẫn mơ hồ cảm thấy được bất an. 

Hắn lắc đầu: "Không có, bất quá trước đây ta từng hỏi sư phụ, người nói Nguyệt Quang tiểu trúc là kiến tạo cho nữ nhân mà người yêu mến, hơn nữa trước nay Nguyệt Quang tiểu trúc vẫn chưa có gì, gần đây hắn mới bắt đầu trang trí. Gần đây trên giang hồ xuất hiện Nguyệt Quang tiên tử, lại là sư bá của ta, cho nên ta đoán, Nguyệt Quang tiểu trúc là vì sư bá mới kiến lập." Ta hiện tại muốn ngất, Tiểu Bạch thích ta? Hơn nữa là thầm thích bao năm? Ta được hoan nghênh như vậy? 

"Ngươi không nghe sư bá ngươi mới hai mươi ba tuổi, chẳng lẽ sư phụ ngươi thích một tiểu hài tử?" Ta nhíu mày, vẫn là không tiêu hóa nổi sự thật Tiểu Bạch thích ta.

Hắn cười ha ha. "Ai biết được? Sư phụ nói nữ tử người yêu mến thích nhất là ánh trăng, vì thế mới kiến tạo Nguyệt Quang tiểu trúc." 

Ta nhớ rõ Bạch Hiểu mới đến trường của ta được mấy tháng, vừa lúc lại là sinh nhật ta. Hắn hỏi ta muốn quà sinh nhật gì, ta nói cái gì cũng không cần. Ta nghĩ tiền tài cũng chẳng mua được gì quý giá, chính là bảo hắn đi với ta đến sân bóng đá ở trường học ngắm trăng. (Chủ yếu là bởi vì không ai nguyện ý đi với ta, bởi vì tính cách ngoan trương, nhân duyên của ta siêu cấp không tốt). Ta từng nói, ánh trăng là thứ sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất, cũng là thứ ta thích nhất. Chẳng lẽ, bởi vì một câu như vậy, hắn nhớ hơn ba mươi năm? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở cổ đại, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền bật thốt lên ngoại hiệu cho ta "Nguyệt Quang tiên tử", có phải trong lòng hắn suy nghĩ hàng ngàn thứ? Hắn rõ ràng đã có thể trở về hiện đại, lại phải lưu lại giúp ta tìm Long Ngâm, trong này tựa hồ thật sự có vấn đề. Hãn, phiền toái. Ta là vô luận như thế nào cũng không thể trở về hiện đại, hơn nữa trong lòng đã có Độc Cô Hàn, chỉ có thể cô phụ hắn. 

Ta cùng Tư Đồ Dạ vừa uống vừa nói chuyện, một chút đã đi vào một căn phòng nhỏ hoa mỹ, hắn đặt rượu lên bàn nói: "Ngồi đi, ta đã phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, rất nhanh sẽ mang lên." Đều đã có chuẩn bị? Chẳng lẽ hắn cố ý làm cho ta không có nơi để ở, sau đó mời ta uống rượu? 

Ta không khách khí cầm hũ rượu trên bàn, đem chết lỏng cay cay tu vào cổ. Tư Đồ Dạ kinh ngạc nhìn ta: "Ngươi có thể uống như vậy?" 

Ta buông hũ rượu, nói: "Vô nghĩa, ta uống thế nào chả được." Quán bar là một trong những nơi ta thích đến, tửu lượng của ta miễn cưỡng cũng được tính là cao. 

"Nữ trung hào kiệt." Hắn tán dương một câu giơ lên ngón cái. 

"Uống được rượu liền là nữ trung hào kiệt?" Cùng lắm xem như tửu quỷ. 

Hắn bị ta chọc cười: "Ta phát hiện cô nương có điểm độc đáo." 

"Có cái gì độc đáo? Đừng nói là biết uống rượu?" Người nói ta kỳ quái thật sự nhiều lắm. 

"Ngươi một nữ tử, nửa đêm canh ba dám tự nhiên ngồi uống rượu với một nam nhân ở trong một phòng. Không sợ ta chuốc say ngươi, nhân cơ hội làm bậy sao?" Này thì có cái gì, ta không phải đễ bị chuốc say như vậy. 

"Thiếu gia, nô tì đem thức ăn tới." Ngoài cửa vang lên một thanh âm ngọt ngào. 

"Vào đi." Hắn nói xong, một nha hoàn đẩy cửa vào, ta vừa nhìn lập tức kinh ngạc, chính là mấy món ăn ta từng ăn hồi tối, không thừa chả thiếu, xem ra tên Tư Đồ Dạ này tuyệt đối có ý đồ. 

"Tiểu cô nương, tên gì?" Ta vội hỏi. 

"Nô tì Ngân Đào." Ngân Đào, tốt, sau này ta đem ngươi bức cung hỏi ra âm mưu của Tư Đồ Dạ. 

"Lui xuống đi." Ta khoát tay. Tư Đồ Dạ thấy thế mỉm cười, đem rượu rót cho ta nói: "Cô nương thực không khách khí, đem nha hoàn coi như của nhà." 

Vô nghĩa, tất cả chỗ đây, bao gồm cả ngươi đều là sở hữu của ta. Ta uống một ly. 

"Gần đây không thiếu gì hiệp nữ vừa xinh đẹp lại võ công cao, vì sao chú ý ta? Ta che mặt a, ngươi ngay cả ta xấu hay đẹp cũng không biết." 

Hắn lắc lắc đầu, "Không biết, ngươi vừa vào cửa ta liền thấy, ngươi luôn mang bộ dáng thản nhiên, không chút che dấu, có lẽ liền bởi vì vậy mà ta đối với ngươi có hảo cảm đi. Hơn nữa, ngươi đối với cái gì cũng hứng thú. Kì thực... bộ dáng rất đáng yêu." Muốn nói ta ngu ngốc? Đại hội này tôn chỉ thực đặc thù, cho nên các vị mỹ nữ đều là giả trang đoan chính, chỉ có ta không chút che dấu, mọi thứ đều phơi bày. 

Ta cười to: "Liền bởi vì cái này? Đúng rồi, ta cảm thấy Y Lạc Lạc, Cố Mộng Tình, Thũy Vũ Mị đều không tồi, để ý một chút đi." 

Tư Đồ Dạ cười ha ha. "Quên đi, các nàng là tứ đại mỹ nữ nổi tiếng, ta vô danh tiểu tốt không có cơ hội." 

"Ngươi không phải có chủ ý với ta?" Ta muốn điên, hiện ta đã có Hàn, lại có bệnh thần kinh, còn phát giác Tiểu Bạch, sớm rất phiền phức, please, đừng nhúng tay thêm nữa. 

"Cô nương thực sự là nữ tử độc đáo." Hắn dừng ánh mắt ở cái bao nhỏ của ta. "Đây là cái gì?" 

"Ngươi không biết, nói cũng vô dụng." Ta cười nói: "Còn chưa trả lời vấn đề của ta? Ta chính là hoa đã có chủ, đừng có chủ ý gì với ta." 

"Ha ha, ngươi rất có ý tứ. Xin hỏi cô nương, ngươi xem trúng vị đại hiệp nào a?" Nói ra dọa chết ngươi. 

"Vô danh tiểu tốt." Ta thản nhiên nhún nhún vai. 

Hắn thật thành khẩn nói: "Ta tuy không phải đại danh vang dội, cũng là anh hùng phổ bài danh thứ mười chín, không bằng quan tâm ta đi..." Người ta đệ nhị, ngươi cùng người ta không có biện pháp so sánh. 

"Mới chỉ mười chín mà thôi, ngươi để mặt mũi của sư phụ ngươi cùng Nguyệt Quang tiên tử ở đâu?" Ta tốt xấu cũng là thiên hạ đệ ngũ, tiểu Bạch đệ bát, hắn cư nhiên đệ thập cửu, thật chỉ biết nói. 

"Cô nương chẳng lẽ còn cho là thấp?" Hắn cầm lấy bình rượu. "Hết." 

"Đi lấy đi." Còn chưa uống đủ. 

"Được, ngươi chờ." Hắn nói xong đứng lên. 

Hai người chúng ta tán gẫu vui vẻ, uống cũng nhiều. Ta cũng không biết uống nhiều hay ít, chỉ biết là uống hết mấy bình. Tuy tửu lượng của chúng ta khá, nhưng cũng có chút say, đặc biệt là ta, cơ bản thần trí đã mơ hồ. Cái khăn che mặt đã sớm tháo xuống để tại một bên, lộ ra bộ mặt thật. 

"Ngươi còn chưa trả lời của ta vấn đề đâu?" 

"Vấn đề gì?" Không nhớ rõ. 

Tư Đồ Dạ cười nói: "Ta tốt xấu cũng có chút danh tiếng, không bằng... gả cho ta đi. Ta làm phóng viên nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp một nữ tử hào sảng như ngươi, ở cùng ngươi ta rất vui vẻ." 

Ta búng ly rượu cái cách, ha ha cười nói: "Làm bằng hữu thì rất tốt, làm tình nhân thì miễn, bổn cô nương là hoa đã có chủ, tạm thời không tính hồng hạnh xuất tường." Hắn quả thật là một bằng hữu không tồi, cùng hắn nói chuyện rất thoải mái. 

"Ngươi rốt cuộc là ai, xuất thân từ môn phái gì?" Lại hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, bổn cô nương là sư bá của ngươi. 

"Đừng hỏi cái này được không? Ngươi cùng Phượng Thanh Hà quan hệ thế nào?" 

"Ta cùng sư muội quan hệ không tồi." Nếu Phượng Thanh Hà không có Thiểm Điện đại ca, có thể tác hợp cho bọn hắn. 

"Vậy... nàng ta cùng Thiểm Điện thế nào?" Chỉ cần không phải ngu ngốc, đều có thể nhìn ra bọn hắn trong lúc đó đó có cái gì. 

"Thiểm Điện nào?" 

"Một trong tứ đại hộ pháp Lội Điện, như thế nào? Sư muội ngươi cũng không nói qua cái gì sao?" Ta nói, đầu đã tựa xuống bàn. 

"Không biết, không có nghe nàng nhắc qua. Ngươi cùng sư muội ta rất quen thuộc sao? Làm sao có thể biết nhiều như vậy?" 

"Không quen." 

"À." 

"Tỷ muội kết nghĩa mà thôi." 

"A? Ngươi rốt cuộc là ai?" 

"Ta muốn ngủ." Đầu óc mơ hồ, muốn ngủ một giấc. 

"Ta đỡ ngươi." Một tên gia hỏa say rượu khác đỡ ta, hai người nghiêng ngả, lảo đảo nằm ở trên giường.