Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 36




Ta vội vã chạy đến chỗ bệnh thần kinh xem thương thế của hắn, vừa động vào hắn thì hắn đã “A” lên một tiếng. Quan sát một hồi, bệnh thần kinh dường như tỉnh lại.

“Ý Vân.” Vẫn là hỏi ta: “Ngươi có bị thương không?”

Ta là kẻ thông minh, biết bệnh thần kinh vẫn còn đổ máu, vội dìu hắn vào giường.

“Nhanh nằm trên giường, ta giúp ngươi băng bó.” Ánh mắt nhìn qua kiếm của hắn, máu theo kiếm chảy xuống, trong lòng chớp mắt trống rỗng, kiếm trong tay hắn cũng không phải Long Ngâm. Long Ngâm a, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? 

Bệnh thần kinh lúc này vẫn là hỏi ta: “Cánh tay của ngươi?” Thương không sâu, không chết được.

“Ta bị thương không nặng.” Nói xong dìu hắn đi tới giường. 

“Lo chăm sóc cho bản thân trước đi.” Bệnh thần kinh lấy trên người một bình dược nhét vào tay ta, người giang hồ thường xuyên bị thương, vì thế cũng phải mang thuốc bên người.

“Ngươi thật đúng là bệnh thần kinh.” Ta ai oán xé áo dính đầy máu của hắn, miệng nuốt một ngụm khí. Miệng vết thương của bệnh thần kinh rất sâu, nếu sâu thêm một tấc, liền đâm trúng tim. Không hổ là bệnh thần kinh, cư nhiên có thể đỡ thay ta một đao này, nhân tình cực lớn.

Ta đem áo bỏ ra, nhẹ nhàng lau khô vết máu, nhanh tay rắc kim sang dược trên miệng vết thương. Có thể thấy hắn thực đau, bất quả hắn thủy chung không có hừ một tiếng, vẫn là gắt gao cắn răng. May mắn quần áo hắn là lụa thượng hạng, vải dệt mềm mại. Ta đem váy trên người xé ra, ngậm miệng vết thương cho hắn.

“Đem y phục thoát.” Đừng hiểu lầm, ta không có hứng thú với nam nhân như hắn, ta là nhớ rõ sau lưng hắn còn có ám khí, không cởi quần áo thì băng bó thế nào?

“Ngươi làm được không?” Rõ ràng nghi ngờ y thuật của ta.

“Ta chính là giúp ngươi đem ám khí lấy ra, cần phải bôi kim sang dược lên.”

“Yên tâm, ta đã đem độc bức ra. Ngươi chỉ cần đem dược phấn rắc ở trên, băng bó một chút là có thể.” Bệnh thần kinh nói xong, đột nhiền hừ một tiếng, thống khổ kêu lên. Ta đành nhắm mắt cắn răng, dùng sức xé mở lưng áo hắn, huyết nhục mơ hồ một mảng, miệng vết thương rất lớn, có thể thấy được hắn đau đớn cỡ nào. Không nghĩ đến bệnh thần kinh lại lợi hại như vậy, ta cùng hai tên kia đánh nhau, hắn là trên lưng có ám khí vẫn có thể đấu đến mức này, hảo cảm của ta đối với hắn gia tăng thêm một chút, bất quá, có thể thấy được lần trước rắn cắn đại khối băng có bao nhiêu độc, hắn là cao thủ tầm cỡ mà cũng ngất lịm tại chỗ, nếu là ta nhất định chết. Thiếu đại khối băng, lại thiếu bệnh thần kinh, aiz…!

Hết thảy làm tốt, máu cũng ngừng chảy, ta rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Ta nghĩ xử lí vết thương của chính mình, tay ta vẫn còn rỉ máu. Ta ngoài cánh tay bị đao cắt, còn có một vết thương trên vai, phải cởi áo ra. Ta liếc mắt hắn một cái: “Có thể nhắm mắt hay không, ta phải xử lí vết thương.”

“Yên tâm, ta không nhìn lén.” Hắn nói xong liền nhắm nghiền mắt, quay mặt vào tường. Đem áo ngoài cởi ra, cánh tay lưu lại một vết thương nhìn mà ghê người, ta là lần đầu bị thương đến mức này, toàn thân đổ mồ hôi. 

Kim sang dược đổ lên vết thương, đau đến muốn ứa nước mắt. Không có bông gòn, đành phải xé váy băng bó. Quần áo đều là vết máu, hơn nữa cũng đã rách nát, đã sớm không có cách nào mặc. Ta mở hành trang ra, bên trong đều là hai bộ quần áo màu trắng, vốn để dành làm Nguyệt Quang tiên tử. Ta mặc cũng không được, không mặc cũng không xong. Hắn có phát hiện ta là Nguyệt Quang? Chủ yếu sẽ không đem ta cùng Nguyệt Quang đánh đồng? Nếu ta mặc quần áo màu trắng, hắn đem ta cùng Nguyệt Quang liên tưởng… Thân phận ta sẽ bị bại lộ?

“Ý Vân.”

“Ân.” Ta theo bản năng xoay người, bệnh thần kinh cư nhiền nhìn thấy ta, ta vẫn còn chưa mặc quần áo đâu. Ông trời, ta bị thấy hết, ta vội đem chăn phủ trước ngực.

“Này, ngươi xem cái gì?”

“Thực xin lỗi.” Hắn nhanh chóng đem đầu quay đi.

“Ta không có y phục mặc, làm sao giờ?” Còn không mặc, ta không muốn trần chuồng chạy lung tung a.

“Đại thẩm kia đâu?” Hắn nói đến, ta mới nhớ ở đây còn có một đại thẩm, ta giao đấu rồi băng bó một hồi là quên mất một nhân vật đang tồn tại. Vừa rồi đánh nhau như vậy, không dọa chết đại thẩm đi?

“Đại thẩm.” Ta lớn tiếng kêu, hướng phòng nàng chạy nhanh tới.

“Đại thẩm.” Ta nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất liền hoảng sợ.

“Đại thẩm, tỉnh?” Ta dùng sức ấn vào nhân trung của nàng.

“Khụ…” Đại thẩm rốt cuộc tỉnh, mở to mắt nhìn ta.

“Cô nương.” Xem ra nàng không có chuyện gì, chỉ là bị dọa ngất. Nàng tựa vào giường đứng lên, thấy ta một thân toàn máu kinh hoàng nói: “Cô nương, ngươi làm sao?”

Ta cười nói: “Không có gì, đại thẩm, có thể cho ta mượn y phục?”

Nàng thấy thế liền nói: “Chúng ta nghèo, sợ y phục không thể để ngươi mặc.”

“Chỉ cần mặc được là có thể”

“Cô nương, ta đã là lão bà rồi, y phục của ta ngươi mặc thế nào a?” 

“Không sao, cứ lấy cho ta một bộ y phục đi, có thể mặc là được.”

“Thôi được.”

Nàng nói rồi đi ra khỏi phòng, ta liền lấy bồn nước lạnh tẩy sạch thân thể. Hương vị huyết tinh (máu) thực khó chịu, không biết khi nào ta đã biết được mùi vị của huyết tinh? Đem Phượng Vũ bắt đầu mở ra, đặt ở trong nước, chậm rãi thanh tẩy. Phượng Vũ, thoạt nhìn là một cây trâm bình thường. Ai biết nó có thể đoạt mạng người? Tẩy đi huyết tinh, một lần nữa cắm lại trên tóc. Tẩy sạch vết máu toàn thân, ta lại tìm cái gương, trát lên mặt đầy phấn. Đeo lên kính mắt, trong gương chính là một nữ nhân ngu ngốc, ta không khỏi cười ra tiếng. Đủ ngốc, hèn gì truyền thuyết giang hồ nói ta dung tục?

Lúc bệnh thần kinh tìm đến thì đại thẩm đã ngủ, đương nhiên không thể an bài cho hắn. Phỏng chừng hắn muốn bảo hộ ta. Cẩn thận ngẫm lại, trong lòng còn có vài phần cảm động, hiện tại bệnh thần kinh ngủ ở cửa phòng của ta, hại ta không thể đi đâu, đành ngồi trong phòng. Xa xa truyền đến tiếng gà gáy, trời rất nhanh đã sáng rồi.

“Ta vào đây.” Bệnh thần kinh đột nhiên mở cửa ra, đứng ở phía sau ta, ta hoảng sợ.

“Này, ngươi không có đi sao?”

Bệnh thần kinh cười nói: “Không ai chiếu cố, ngươi làm thế nào?”

“Đi ngủ đi, ta ở đây canh cho ngươi.” Ta cũng biết hắn đêm qua khó nhọc, vẫn là giúp hắn ngủ chút.

“Ý Vân, võ công của ngươi tốt lắm, trước đây, ta nhìn nhầm ngươi.” Hắn nhìn ta, bộ dạng chân thành. 

Ta liếc hắn một cái. “Thiết, cái gì nhìn nhầm, quả thực ánh mắt ngươi không tốt.”

“Ngươi vì sao phải trang điểm đậm như vậy?” Ta có thể nói cho ngươi lời thật sao? 

Ta đứng lên, xoa xoa tay nói: “Ngươi không biết, ta ở nhà một chút địa vị cũng không có, cùng nha hoàn không sai biệt lắm, cha coi ta như không khí. Cho nên, ta đem phấn hương trang điểm, để thỏa mãn tâm hư vinh của bản thân. Dối gạt mình rằng ta là đại tiểu thư khuê các.” Ta nhìn hắn cười cười: “Thế nào? Có phải rất dung tục, rất buồn cười hay không?”

“Ta là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, ngươi ngày đó có thể làm đương gia chủ mẫu, vì sao không muốn?”

“Ta không phải loại nữ nhân thiếu đầu óc, ta biết ngươi muốn cưới ta vì có dụng tâm. Gả cho ngươi, chẳng qua giúp ngươi có lợi, hoặc là vì trả thù, có hạnh phúc sao?” Ta khóe miệng một mạt cười.

“Ngươi thật thông minh.”

Ta khẽ lắc đầu: “Không, ta một chút thông minh cũng không có. Nếu thông minh, sẽ không bị ngươi biến thành thân bại danh liệt.”

Hắn mang theo xin lỗi nói: “Thực xin lỗi.” Hắn cũng thật tình xin lỗi ta? Ta cười khổ.