Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 117




"Ta biết, nhưng từ sau ngày đó, ta không có gặp qua nàng." Nàng hiện tại nổi danh trên giang hồ, đáng tiếc hắn lại không biết. 

"Ngươi rốt cuộc đối với nàng có cảm giác gì? Nói thật. Phải nói lời thật. Vô luận là cảm giác gì, cứ nói thẳng, ách... loạn luân cũng được, hãy nói thẳng cho ta, nếu không ta không giúp được ngươi." Ta thật muốn xem Y Dục Thành đối với nàng có tình hay không. Nếu Y Dục Thành thật sự nói ra, thật sự yêu đến tận tâm khảm, ta có thể sẽ thành toàn cho bọn họ. 

"Tình cảm huynh muội." Sắc mặt hắn rất khó coi, tựa hồ ra một quyết định liên quan đến tánh mạng. Tình cảm huynh muội? Lừa người ngoài còn có thể, ta chính là đã biết hết mọi chuyện. 

Ta khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Như vậy a, thực xin lỗi, ta không giúp được." Ta làm ra một cái thủ thế, "Thần y, thỉnh rời đi, ta phải nghỉ ngơi." 

"Phu nhân..." Hắn lạc mịch xoay người, đột nhiên dừng lại cước bộ. Ta vừa định ngồi xuống, chợt nghe hắn kiên quyết nói, "Ta thích nàng ấy." Quả nhiên quả nhiên, hai người này quả nhiên "loạn luân". Nếu chàng có tình thiếp có nghĩa thì hãy để người làm đại tẩu như ta thành toàn. 

Ta cười cười, "Nàng là muội muội của ngươi a, ngươi sao có thể như vậy? Loạn luân." 

Hắn kiên định nói, "Ta biết, chính là ta không khống chế được bản thân. Ta không có ham muốn gì khác, chỉ thầm nghĩ bảo hộ nàng, làm cho nàng vui vẻ." Thần sắc kiên định của hắn cho ta một tia an ủi, vô luận nàng có thân phận gì, hắn đều sẽ yêu nàng có phải không? 

"Ngươi tính bảo hộ nàng cả đời, không cưới thê tử? Người trong giang hồ sẽ nghĩ thế nào? Y thuật của ngươi không cần người nối dõi?" Ta giống như cười nhạo, lại giống như có thâm ý. 

"Chỉ cần nàng vui vẻ là được." Y Dục Thành quả nhiên rất dung túng nàng. 

"Ngồi đi, chúng ta nói chuyện về nàng." 

"Phu nhân, người biết cái gì?" Hắn cẩn thận hỏi. 

"Ngươi nói cái gì?" Ta im lặng nở nụ cười. 

"Là... Lạc Lạc nói gì với người?" Hắn ảo não cúi đầu, "Phu nhân chê cười." 

"Ta không có chê cười, tình yêu là không thể khống chế. Ngươi bảo hộ nàng như vậy, đã vượt xa tình cảm huynh muội bình thường, ngươi không biết sao?" Tình yêu không có đúng sai. 

Y Dục Thành hơi hơi kinh ngạc, "Có phải bởi vì như vậy, Lạc Lạc... mới có thể lựa chọn biến mất." Hắn thực nghĩ như vậy? 

Ta lắc đầu, "Ta tiếp tục hỏi ngươi một vấn đề, Lạc Lạc đúng thật là muội muội của ngươi, thân muội muội (em gái ruột)?" Tên chết tiệt này, rốt cuộc có biết chuyện hai mươi mốt năm trước không? Hồng nương (bà mối) thật sự rất khó làm. 

"Ý của phu nhân là...." Y Dục Thành mờ mịt, "Từ khi ta bắt đầu có nhận thức, Lạc Lạc chính là muội muội của ta." 

"Ngu ngốc." Ta nhịn không được mắng một câu, bản thân tự nhiên có thêm một muội muội mà cũng không biết. 

Y Dục Thành cười khổ, "Phu nhân, ta thật sự không biết, ta bất quá chỉ hơn Lạc Lạc hai tuổi, thật sự không nhớ được." Ách... Quên điều tra tuổi của hắn. 

"Vậy chúng ta nói vấn đề khác, khi nào thì ngươi phát hiện mình có ý với nàng?" 

"Không biết." Hắn lại cười khổ, "Trước kia không hiểu tình cảm, từ sau khi Mộng Tình xuất hiện, ta mới dần dần hiểu được." Còn phải cảm ơn Cố đại tiểu thư a. 

"Thực sự yêu nàng như vậy?" Ta quả thực đang nói điều vô nghĩa, nhìn Y Dục Thành đi khắp thế giới tìm nàng là biết. 

Hắn kiên quyết nói, "Đúng vậy." Mới nói xong, hắn lại hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn ta, xấu hổ nói, "Phu nhân... thật sự.... tại hạ thật sự không thể dung thứ." 

"Đừng có khiêm tốn như vậy, ngươi dám thích nàng, lại không dám đối mặt với mọi người sao?" 

"Ta...." 

"Ta cái gì mà ta, ta nói cho ngươi biết một bí mật." Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Ta nói cho ngươi biết, bởi vì Lạc Lạc thích ngươi, cho nên mới có thể rời đi." 

"Nàng thích ta?" Y Dục Thành không dám tin, đầu lưỡi cứng đơ. 

Ta cười ái muội, gật gật đầu, "Đúng, người ta thích ngươi." May mắn ta biết được mọi chuyện, nếu không ta cũng nghĩ đôi huynh muội này không bình thường, cư nhiên đi thích nhau. 

"Ta là đại ca của nàng a." Y Dục Thành nhịn không được kinh hô. 

Ta trợn mắt liếc hắn một cái, "Nàng cũng là muội muội của ngươi." Thượng bất chính, hạ tắc loạn. 

Ta nói chính là sự thật, hắn hổ thẹn cúi đầu, "Phu nhân, rốt cuộc chúng ta phải làm như thế nào đây?" 

Ta tiếp tục trợn to mắt, "Ta làm sao mà biết? Loạn luân là hai người các ngươi, lại không phải là ta." Mấy ngày này, khổ nhất chính là Độc Cô Huỳnh, ta nên vì nàng đòi lại chút công đạo. 

"Phu nhân, có phải người thực khinh thường chúng ta?" Hắn quả thực muốn kiếm cái hố chui vào, khó khăn đến cực điểm. 

"Ngươi thề đi, vô luận phát sinh chuyện gì, vô luận nàng rốt cuộc là ai, vô luận các ngươi có ân oán gì. Ngươi đều phải đối tốt với nàng, bao dung nàng, chiếu cố nàng, thông cảm cho nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, không rời một li. Còn có, cả đời này ngươi không được có tình cảm với nữ nhân khác, trong mắt chỉ có một mình nàng." 

"Mục phu nhân... chúng ta có ân oán gì?" Hắn khó hiểu nhìn ta. 

"Tùy vào ngươi, không muốn đánh mất thì thề đi." Hắn không phải ngu ngốc, từ lời nói của ta hẳn là có thể nghe ra manh mối. Ta đã muốn nói rõ bọn họ không phải thân (ruột thịt) huynh muội, hắn còn muốn thế nào? 

Hắn nghe ta nói xong, lập tức quỳ trên mặt đất, "Y Dục Thành xin thề với trời, kiếp này tuyệt không phụ Lạc Lạc.

Vô luận phát sinh chuyện gì, vô luận nàng là ai, vô luận chúng ta có ân oán gì. Ta đều sẽ đối xử tốt với nàng, bao dung nàng, chiếu cố nàng, thông cảm cho nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng không rời một li. Y Dục Thành này cả đời chỉ có một mình nàng, sẽ không có nữ nhân khác, nếu vi phạm lời thề..." Hắn nói kiên quyết như vậy, thề độc liền miễn đi. 

Ta tà nghễ liếc hắn một cái, "Tốt lắm, thề độc thì khỏi nói, đứng lên đi." 

"Mục phu nhân, hiện tại có thể..." 

"Độc Cô phu nhân." Ta lập tức đánh gảy lời nói của hắn, chân tình của hắn đối với Độc Cô Huỳnh ta thấy được, ta có thể nói cho hắn chân tướng. Tuy bản thân ta không có hạnh phúc, nhưng lại thật lòng hy vọng bọn họ sẽ được hạnh phúc. 

"Độc Cô phu nhân?" Hắn nghi hoặc. 

"Đúng vậy, về sau gọi ta như vậy, lão công của ta... phu quân của ta họ Độc Cô. Ách, quên đi, về sau kêu đại tẩu." Ta cười ái muội, "Muội phu, kêu một tiếng đại tẩu đi." 

"Đại tẩu? Thỉnh phu nhân nói rõ ràng." 

Ta lắc đầu ảo não, "Ai bảo tẩu như mẹ đâu, hôn sự của tiểu cô tử đương nhiên phải do ta làm chủ. Hiện tại nói tới sự kiện của hai mươi mốt năm trước kia." Khụ, ta đã không còn là đại tẩu của nàng. 

"Độc Cô phu nhân? Tiểu cô tử?" Y Dục Thành kinh hãi, "Người nói Lạc Lạc... là Độc Cô cô nương?" Không quá ngốc, còn cứu được, ít nhất nghe hiểu ám chỉ của ta. 

Ta chậm rãi gật đầu, "Ngươi không quá ngốc." Y Lạc Lạc vừa mới mất tích, Độc Cô Huỳnh lập tức xuất hiện. Hơn nữa ám chỉ của ta, chỉ cần không phải ngu ngốc ngẫm lại có thể hiểu được. 

"Sao có thể như vậy?" Hắn căn bản không tin. 

"Vì sao không có khả năng?" Ta mỉm cười nhìn hắn. 

"Độc Cô cô nương võ công cao cường, bình tĩnh cơ trí, Lạc Lạc... chỉ là một tiểu cô nương." 

Ta chậm rãi liếc hắn một cái, "Tiểu cô nương cũng sẽ thay đổi." Nàng thay đổi thật sự rất nhiều, chẳng trách hắn không nhận ra được. 

"Phu nhân, thỉnh nói chuyện xưa của người." Quả nhiên là thần y, rất nhanh hiểu được dụng ý của ta. 

"Tốt nhất nên chấp nhận đả kích, bởi vì... Không phải là chuyện xưa của ta, là chuyện hai mươi mốt năm trước của tứ đại thế gia... Việc này cũng có liên hệ với cha ngươi, nói đến hai mươi mốt năm trước..." Ta đem tất tần tật chuyện của hai mươi mốt năm trước nói ra. Ta một mực kể chuyện xưa kia, cũng không biết là mình đã kể vài lần. 

Từ lúc ta bắt đầu nhắc tới chuyện xưa kia, thần sắc của Y Dục Thành bắt đầu ngưng trọng. 

Nói xong chuyện xưa, ta nhàn nhã ngồi kia, một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình. 

Hắn buồn rầu nói, "Lạc Lạc chính là tiểu cô nương của hai mươi mốt năm trước? Mà cha ta chính là một người trong số đó." Đừng thống khổ như vậy, sự kiện kia ảnh hưởng tới ta là lớn nhất. 

Ta khóe miệng nhếch lên, cười thập phần ôn hòa, "Đúng vậy." Biểu tình của ta đã sớm thản nhiên, hiện tại lại thấy tức cười. Sau khi Hàn rời khỏi ta, một tháng kia, ta đã khóc, đã thương tâm, cũng đã tuyệt vọng, tất cả cảm xúc đều đã hao hết. Khóc cũng phải trải một ngày, mà cười cũng phải trải qua một ngày, ta vì sao lại không cười? 

"Nàng biết chân tướng khi nào?" Đầu hắn đầy hắc tuyến. 

"Ngươi thật sự nghĩ Độc Cô Huỳnh có năng lực lớn tới nỗi vực dậy Độc Cô gia sao? Nếu không có ta cùng Bách Hiểu đường giúp đỡ, nàng sẽ không có địa vị ngày hôm nay." Ta nói thập phần thong thả, kích tình cùng cảm xúc của ta đã biến mất không còn dấu vết. 

"Người ngay từ đầu đã biết." Hắn không phải hỏi, mà chỉ lầm bầm lầu bầu. 

"Ta đương nhiên biết, bởi vì ta lỡ miệng, nàng mới biết được thân thế của mình." 

"Người tự xưng Độc Cô phu nhân, chẳng lẽ..." Nam nhân này không ngu ngốc, theo ánh mắt của hắn, có lẽ hắn đã đoán ra được vấn đề. Khi kể "chuyện xưa" ta không hề nói về nam hài rốt cuộc thế nào. 

Ta chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy." 

Y Dục Thành cười khổ, "Không thể tưởng tượng được, sự tình cư nhiên là như vậy." Hắn không tưởng tượng được nhiều như vậy. 

Ta thở một hơi nói, "Aiz, ngươi không thể tưởng tượng được nhiều chuyện khác nữa đâu." 

"Trừ bỏ cha ta, ba người khác là..." 

"Cha ta." 

Ta rõ ràng nghe được hắn giật mình hô lên, tên ngụy quân tử Mộ Dung Nghĩa kia, cải trang thực giống. 

"Đừng kinh ngạc như vậy, cha ta là chủ mưu, còn có cha ngươi, tiền (trước) phương trượng của Thiếu Lâm Vô Trần đại sư, từng là thiên hạ đệ nhất đao Sài Nham." Ta nói thần sắc ảm đạm. 

"Các người muốn thế nào?" Thấy được là hắn đang lo lắng cho thanh danh của cha mình. 

"Ta cũng không biết, Độc Cô Huỳnh cùng Giang Tử Ngang muốn cho Mộ Dung Nghĩa thân bại danh liệt, Độc Cô Hàn muốn giết tất cả mọi người trong Mộ Dung gia. Ách... Kỳ thật ta cũng không biết phải nói thế nào. Vô luận thế nào, chuyện của hai mươi mốt năm trước rồi ai cũng sẽ biết." Hiện tại có vở kịch hay để xem, ba người kia liên kết lại. Mà ta ở bên trong lại tiến thoái lưỡng nan. 

"Độc Cô phu nhân, cha ta đã qua đời, ta hy vọng..." Hắn nói được một nửa rồi ngừng, ta biết việc này rất khó nói ra. 

"Cha ngươi khi còn sống là đại hiệp mỗi người đều kính trọng, lại thêm ngoại hiệu thần y, vì hắn đã chết nên ngươi muốn bọn họ buông tha cho hắn?" Ta nói có đúng không? 

Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu một cách khó khăn. 

"Ngươi đừng quên, ngay cả cha ta cũng không tha, còn có thể tha cho cha ngươi sao?" Vốn không có tính tha, nhưng... mỹ nữ tỷ tỷ phải làm sao bây giờ? 

"Độc Cô Hàn cùng Giang đại ca đều yêu người như vậy, Lạc Lạc lại kính trọng người, lời nói của người có thể có tác dụng." Có thể có tác dụng gì? Thù diệt môn không đội trời chung, ta làm sao có tư cách nói chuyện. 

"Không có tác dụng, bởi vì việc này, ta đã bị Độc Cô Hàn hưu." 

Hắn khiếp sợ, không biết nên nói cái gì. 

"Muội phu, ta là thấy ngươi thật sự yêu Huỳnh nhi, mới có thể đem bí mật này nói cho ngươi. Ngươi đừng nhúng tay vào, hơn nữa nếu ngươi nhúng tay sẽ không có đường sống. Giang đại ca, Độc Cô Huỳnh, Độc Cô Hàn cùng Bách Hiểu đương rốt cuộc có bao nhiêu thế lực hẳn là ngươi biết rõ. Chỉ có một mình ngươi, không thể thay đổi cái gì." Ta không phải uy hiếp, là nói thật. Ta nói cho hắn, hoàn toàn là vì tin tưởng nhân phẩm của hắn. 

Hắn trầm tư nhìn ta, "Ta biết không thể thay đổi cái gì, nhưng người có thể nhìn Mộ Dung tiên sinh thân bại danh liệt sao?" 

Ta không chớp mắt, lạnh lùng nói, "Ta có thể làm sao bây giờ? Đại trượng phu dám làm dám chịu. Lúc trước khi bốn người bọn hắn làm nên nghĩ tới hậu quả của ngày hôm nay." Bọn hắn lại không có quan hệ với ta, ta vì sao phải lo lắng cho bọn hắn. 

Y Dục Thành cười khổ, "Chỉ sợ nhấc lên một hồi phong ba." Võ lâm minh chủ là kẻ xấu, hơn nữa còn chiếm giữ bảo vật, đương nhiên nhấc lên một hồi phong ba. 

Ta nói, "Ta phát hiện ngươi không phải thực lo lắng, ta nghĩ ngươi chỉ kích động nên không khống chế được." Dưới loại tình huống này còn nói giỡn, rất không hợp với không khí a. 

"Thần y? Trang chủ Bách Thảo sơn trang?" Hắn khoát tay, "Ta mệt mỏi, ta không cần những thứ đó. Mấy ngày nay mất đi Huỳnh nhi, ta hoàn toàn hiểu cái gì gọi là tình cảm. Không có nàng, cho dù ta là thiên hạ đệ nhất thì còn có ý nghĩa gì? Ta không muốn cùng nàng đối địch. Cha ta có lỗi với Độc Cô gia, nếu huynh muội bọn họ muốn báo thù, ta cũng không thể nói gì." Hắn nhìn ta, "Độc Cô phu nhân, có thể cùng ta uống một ly được chứ?" Trước kia không cùng hắn nghiêm túc nói chuyện, hiện tại mới phát hiện, hắn là người không tệ. 

"Uống rượu có thể, nhưng ngươi cùng Huỳnh nhi rốt cuộc có tính toán như thế nào?" Ta nghiêm túc nhìn hắn, thu hồi lại nụ cười. 

"Người cùng Độc Cô Hàn thì sao?" Lần đầu tiên phát hiện Y Dục Thành rất thông minh. 

"Nói cho ngươi biết một sự thật, nguyên bản Độc Cô Hàn muốn giết cả nhà ngươi báo thù, là Huỳnh nhi ngăn cản hắn. Hắn rất yêu ta, cả giang hồ đều biết. Độc Cô Huỳnh đối với ngươi thâm tình, chỉ có ta biết. Nhưng tình cảm của nàng đối với ngươi không hề kém ca ca của nàng đối với ta." Y Dục Thành a Y Dục Thành, ngươi sao lại ngốc như vậy? Ta chẳng phải dám ở bên Độc Cô Hàn đó sao, hắn lại không dám ở bên Độc Cô Huỳnh? 

"Nàng có thể tha thứ cho ta sao?" Hắn cười khổ, "Nếu có thể, sao phải trốn tránh ta?" 

Ta bóp bóp trán, thở dài. Y Dục Thành cùng ta thật đúng là giống nhau. Nói qua nói lại, đều tại bốn kẻ điên, bốn tên rác rưởi, bốn tên bại hoại kia mà ra. 

"Phu nhân, uống một ly thì như thế nào?" Hắn lại bổ sung một câu, "Đều là người thất tình." 

Ta gật đầu, "Được, đều là người thất tình." 

Kêu tiểu nhị mang vào vài vò rượu, cũng không có đồ nhắm hay thức ăn gì. Chúng ta chỉ là uống rượu, đơn thuần uống rượu. 

"Độc Cô phu nhân, tại hạ thực thích khúc «Giang hồ tiếu» của ngươi." Sau ba tuần rượu, hai người đều đã có chút say, hắn đột nhiên nói một câu, ta nghe cảm thấy rất hồ đồ. 

Ta cười ha ha, "Phải không? Ngươi là người đầu tiên nghe được ta xướng (hát) khúc kia." 

"Độc Cô phu nhân, bởi vì một khúc «Giang hồ tiếu», ta biết ngươi không phải người bình thường. Thực xin lỗi, ta hại ngươi." Hắn không ngừng uống rượu, đầu đã chậm rãi đổ xuống. 

Ta đánh bình rượu cái cách, "Xin lỗi ta cái gì, không có a?" Giao tình của chúng ta trong lúc đó cũng không sâu đậm. 

"Ngươi quên sao? Ta thấy được bộ mặt thật của ngươi, biết ngươi rất đẹp. Nghe qua từ khúc của ngươi, biết ngươi rất có tài năng. Nhưng là ta để mặc Huỳnh nhi ở trước mặt Giang đại ca hủy hoại hình tượng của ngươi, để mặc tất cả mọi người trong giang hồ khinh thường ngươi, còn ta vẫn một mực im lặng." 

Ánh mắt ta nửa tỉnh nửa mơ hồ, "Ta biết, nhưng ta vẫn tò mò tại sao ngươi không nói ra." May là hắn không nói gì hết, nếu nói thì làm sao ta có thể diễn. 

"Huỳnh nhi rất thích Giang đại ca, ta ích kỷ để mặc hắn hiểu lầm ngươi, chán ghét ngươi... Kỳ thật, từ lần đầu gặp được ngươi, ta đã biết ngươi không phải nữ tử bình thương. Kỳ thật... lúc ta gặp được ngươi, thực kinh diễm, thậm chí động tâm với ngươi. Sau lại biết trong lòng ngươi chỉ có Mục Hàn, chỉ có thể chúc phúc cho ngươi." 

"Ách, thực xin lỗi, ta không biết. Nhưng... tại sao ngươi lại thích ta? Chỉ bởi vì một cái liếc mắt tối hôm đó sao? Đúng rồi, ngươi là thích Huỳnh nhi." 

"Huỳnh nhi là ai? Ta là có chút thích Lạc Lạc, khi đó ta chỉ nghĩ đó là huynh muội thích nhau đơn thuần. Mộ Dung cô nương, ngươi thực sự rất tốt. Ai có thể cưới ngươi là phúc phần của người đó." 

"Đừng nói như vậy, ta kỳ thật rất kém cỏi. Ngươi không cần cảm thấy có lỗi, nếu ngươi không giấu diếm, ta cũng không thể tiếp tục cải trang Nguyệt Quang tiên tử." 

"Ta biết ngươi là Nguyệt Quang tiên tử, chính vì nguyên nhân đó, ta càng không nói ra bộ mặt thật của ngươi." 

Ta tùy tay đem tĩnh rượu gạt ra bên ngoài, "Sao ngươi lại biết?" 

"Tiếng đàn của ngươi ta nhận thức được, lúc ngươi ở thư phòng của Giang đại ca xướng khúc, ta vừa lúc đi ngang qua, khi đó ta đã biết ngươi là Nguyệt Quang tiên tử." 

"Cám ơn ngươi đã giấu diếm cho ta." 

"Không cần...." 

~*~ 

Buổi tối hôm đó, dưới ánh trăng, hai người bởi vì cùng một việc mà phiền não, say rượu. Nói cho cùng, đều là người thất tình, đều bởi vì một chữ tình mà đau khổ. 

Yêu, đau, bị thương, say rượu. Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, lần đầu tiên say như vậy. Hai người thất tình, say rượu mê man ở trong phòng không tỉnh dậy. May là ta đã kết hôn, hơn nữa nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nếu không chúng ta thảm. Khi ta tỉnh lại mặt trời đã lên cao ba sào, chuyện ngày hôm qua nói đã hoàn toàn không nhớ rõ. Nói cái gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã buông tay không ít. Lần đầu tiên phát hiện, kỳ thật Y Dục Thành nhân phẩm không tồi. Trưa ngày hôm đó, chúng ta phân đạo dương tiêu (chia hai đường mà đi). Hắn cũng không nói muốn đi đâu, nhưng tuyệt đối không phải là đi tìm Huỳnh nhi. Huỳnh nhi hiện tại ở Giang gia chờ ta, nếu muốn gặp đã không phân đạo dương tiêu. Biết được chân tướng, đối với hắn mà nói quả thực là một đả kích. Lúc mới biết chân tướng, ta chẳng phải cũng bị đả kích sao? Thôi thôi, hết thảy tự nhiên đã được định sẵn.