Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 100




Ta quan sát một chút, tiểu viện có năm gian phòng. Một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một gian phòng luyện công, một gian dược phòng, một gian phòng tắm. 

Phòng ngủ rất đơn giản, ngoài kê một cái giường, cũng chỉ có một bức bình phong, một cái tủ quần áo, trên tường treo vài bức sơn thủy. Nhìn là biết do Hàn vẽ, ta thập phần kinh ngạc, ta vẫn cho rằng bản thân vẽ không tồi, nhưng so với hắn, thực giống như trẻ nhỏ vẽ chơi. Cả căn phòng đơn giản nhưng không mất đi phần tao nhã. Ta nhìn một hồi, cư nhiên phát hiện dưới gối có giấu ngọc trâm của ta. Đem ngọc trâm của ta giấu dưới gối, đủ thấy thâm tình của hắn. Nhưng, nếu có một ngày, tình cảm này có thể vì thù hận mà tan biến, ta nghĩ tới ngày đó không khỏi thống khổ, thiếu chút nữa lại khóc. 

Thư phòng đương nhiên có nhiều sách, rồi tranh, mỗi bức tranh đều do Hàn vẽ. Đặc biệt có một bức vẽ Long Ngâm Phượng Vũ, thượng kình có lực, uyển ước linh tú. Chẳng trách trước đây hắn không đồng ý cho ta theo học bệnh thần kinh, so với bệnh thần kinh hắn còn tài hơn một phần. Ta thấy lạ nhất chính là thư pháp của Hàn, hắn viết thư pháp theo thể cuồng thảo. Vốn nghĩ hắn sẽ có lối viết ổn trọng chân phương chứ không hợp với loại cuồng thảo này. 

Nhìn qua đống giấy hỗn độn trên bàn, phát hiện không ít báo chí. Tùy tay cầm lấy, cư nhiên phát hiện văn của ta viết ra bị sửa mấy chỗ. Trải qua sửa chữa, ta phát giác đọc còn hay hơn. Lòng ta tựa như khai hoa, nguyên lai, hết thảy hắn đều chú ý đến ta, thậm chí là từng nét bút. 

Ở phòng luyện công, ta tìm được rất nhiều ngân châm rất nhỏ, là loại mà Mục Ngữ Tâm sử dụng. Xem chừng Hàn cũng rất giỏi ám khí, nhưng hắn cảm thấy một đại nam nhân lại đi dùng tú hoa châm thì thực không hợp, vì thế có luyện nhưng không dùng. 

Mới vừa đẩy cửa dược phòng, ta lập tức bị dọa. Bên trong thảo dược đầy ngất, còn có bồn cảnh. Trong bồn cũng trồng rất nhiều thảo dược. Hắn cư nhiên vừa biết dùng độc, vừa biết dùng dược, thực là bất khả tư nghị. (Hoa: cái này rất dễ hiểu, rất nhiều người vừa am hiểu y thuật vừa nghiên cứu độc thuật) 

Đã là lão bà của hắn, ta phát hiện ta một chút cũng không hiểu hắn. Hắn cư nhiên có nhiều tài như vậy, mà ta một chút cũng không biết, lão bà như ta có phải thực vô dụng? 

Phòng tắm có một cái hồ hình tròn, xây bằng đá cẩm thạch, lại dùng lụa mỏng bao vây quanh, bốn góc phòng tắm có đặt bốn viên dạ minh châu. Thực sự có tiền a, so với ta còn có tiền hơn. Nhìn hắn sống giống như người chết, nguyên lai lại cực kỳ hưởng thụ. Theo ta đoán, phương thức tao nhã như vậy, tuyệt đối hắn không nghĩ ra được, mà là tiểu sư muội kia? Tắm rửa ở đây tuyệt đối rất thoải mãi, buổi tối phải thử tắm xem sao, sau này trở về Nguyệt quang sơn trang, ta nhất định phải xây một cái giống vậy. Bất quá ta không cần đá cẩm thạch, của ta phải là bạch ngọc. Ta không chỉ khảm bốn viên minh châu, ta phải khảm tám viên. 

Sân rất nhỏ, ước chừng mười mét vuông. Trừ một con đường nhỏ, tất cả đều là tử trúc (trúc tím). Ở giữa vườn trúc còn có một cái bàn đá, để sáu cái ghế chung quanh. 

Ta đi tham quan xong muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, lại phát hiện một đống người ở trong phòng, tất cả vác vô số đồ đạc để vào trong, chỉ chốc lát, đã đầy cả phòng. Một lão nhân tự xưng tổng quản nói cho ta, chủ thượng phái bọn hắn mang vào. Nhìn lại đống đồ vật, tất cả đều vì ta mà mang tới. Bàn trang điểm, gương đồng, tranh cổ, phấn sáp, quần áo, trang sức... vì sao lại có phấn sáp, còn có quần áo và trang sức? Hắn còn có nữ nhân khác sao? Ta hướng lão tổng quản hỏi thăm, hắn nói cho ta, đồ vật này tất cả đều do Hàn phân phó chuẩn bị.

Mà quần áo, đều là vì phu nhân mà may ra. Ta vừa biết quần áo trang sức... tất cả chuẩn bị vì ta, chỉ có thể cảm động không thôi. 

Cùng lão nhân hàn huyên nửa ngày, lão nhân rốt cuộc nhớ ra một vấn đề quan trọng liền hỏi ta: "Cô nương, ngươi là ai?" 

Ta đột nhiên xuất hiện, sau đó giúp hắn bài bố vật phẩm, thu dọn phòng ở. Hắn quên không hỏi ta, mà ta cũng quên không nói cho hắn. 

Ta cười nói: "Ta là Mộ Dung Ý Vân." 

Tất cả mọi người lập tức đánh rơi đồ vật trên tay, khiếp sợ nhìn ta, lão tổng quản dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá ta nửa ngày. "Cô nương... ngươi... chính là phu nhân?" Không giống sao? 

"Ách..." Ta không biết trả lời như nào. 

Một công nhân khuân vác chen miệng. "Người chính là đường chủ Bách Hiểu đường?" Ta còn chưa trả lời hắn liền nói. 

"Ta thực thích giang hồ nguyệt báo, kì nào cũng xem. Phu nhân viết văn rất là buồn cười, bình dân dễ hiểu, cho dù chúng ta không có hiểu biết, cũng có thể hiểu." 

Ta ngượng ngùng cười: "Tài năng có hạn mà thôi." 

"Tham kiến phu nhân." Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống. 

Ta vội vã xua tay. "Làm gì? Đứng lên, ta không quen. Các ngươi không cần làm vậy." 

Lão tổng quản đứng lên nói: "Lão nô lâu nay nghe đại danh của phu nhân, biết phu nhân là kì nữ. Thực không nghĩ đến, phu nhân lại bình dị dễ gần." 

"Ta cho dù ở Bách Hiểu đường cũng không có phân lớn nhỏ, tất cả đều là huynh đệ tỷ muội. Các ngươi không cần như vậy, lẽ phép quá ta không quen. Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết." 

"Danh bất hư truyền, quả là nữ trung hào kiệt." Đừng khích lệ ta, ta sẽ kiêu ngạo. 

Đối với biểu hiện hòa ái đến ngu ngốc này, mọi người tựa hồ đều rất vừa lòng, kế tiếp, bọn hắn không cho ta động thủ, mà thỉnh ta đến thư phòng nghỉ ngơi. Phòng bố trí xong, mọi người cáo lui, tổng quản lão nhân lưu lại tựa hồ có chuyện muốn nói với ta. 

"Đại thúc, có chuyện gì vậy?" 

An thúc cười cười. "Thứ cho lão nô nói thẳng, vốn tưởng phu nhân phong hoa tuyệt đại, hoặc vũ mị động nhân, kinh thế tuyệt diễm." Ách, thất vọng với ngoại hình của ta sao? Nói ta không xứng với Hàn sao? Sao mọi người đều đả kích ta? 

"Đại thúc, người rất thất vọng sao?" 

Đại thúc lại nói: "Giang hồ đồn đại Nguyệt Quang tiên tử đẹp tựa thiên tiên." Hừ, bọn họ quên là còn có nói Mộ Dung Ý Vân vừa xấu vừa ngốc vừa bị tật sao? 

Ta buồn cười nhìn hắn. "Giang hồ đồn đại, Mộ Dung Ý Vân dung chi tục phấn." Cho nên nói, giang hồ đồn đại không thể tin. 

"Biết được thân phận thực của phu nhân thì mọi người đều đoán Mộ Dung Ý Vân cố ý giả trang, đều nói Mộ Dung Nhược Nhan mỹ mạo như hoa, hẳn muội muội cũng phải xinh đẹp hơn người chứ không thể vừa xấu vừa ngốc được!" Không cùng cha mẹ sinh ra, ai quy định nàng đẹp ta phải đẹp, huống hồ ta căn bản không phải muội muội của nàng. 

"Đương nhiên là ta giả trang, nhưng ta cũng chính là như vậy, tư sắc bình phàm." Ngẫm lại, nhan sắc của ta không thể so với tứ đại mỹ nhân, mà so với Ngân Đào, Hồng Tụ, ta cũng có chút kém. Trời ạ, ở đây không có thẩm mỹ viện? 

"Phu nhân tuy không phải tuyệt đại mỹ nhân, nhưng có khí chất độc đáo." 

"Đại thúc, có gì nói thẳng?" 

Đại thúc hơi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ nói: "Ta nhìn giáo chủ lớn lên tử nhỏ, biết rõ tính cách của hắn. Hắn luôn giấu mọi chuyện trong lòng, bộ dạng lạnh lẽo, thoạt nhìn rất khó tiếp cận. Kì thực hắn rất cô đơn, thực tịch mịch. Hắn cần ấm áp, cần có người yêu hắn... Phu nhân, người có tâm địa thiện lương, bình dị dễ gần, cũng khó trách thu hút giáo chủ. Tính tình hắn cổ quái, cho nên cầu phu nhân phải chăm sóc hắn." 

Ta giả vờ oán khí. "Hắn rất cổ quái, thường xuyên tỏa ra sát khí dọa người." 

"Tuy hắn đối với người khác lạnh như băng, nhưng hắn rất thích phu nhân, trừ bỏ báo thù, hắn không đem sự tình gì xem trọng, trừ bỏ phu nhân là ngoại lệ." Đại thúc cười nói: "Lúc trước hắn nói ta chuẩn bị y phục nữ nhân, ta kinh ngạc tới vài ngày, mặc kệ hắn lạnh lùng thế nào, đều mong phu nhân tha thứ cho hắn. Ở bên cạnh hắn, cho hắn ấm áp, đừng rời khỏi. Phu nhân, lão nhân tin tưởng người sẽ làm được, có phải không?" Nguyên lai là như vậy, sợ ta không chịu được tính tình của hắn mà rời đi. Với tính của Hàn đích xác không phải nữ nhân bình thường có thể chịu được. 

Lòng ta quặn thắt, nếu có thể như lời lão nhân nói, hảo hảo ở bên hắn, thì thực tốt. "Đại thúc, ta không tính rời khỏi hắn." 

"Hắn không dễ dàng yêu, phu nhân là người đầu tiên, cũng là duy nhất. Ta nghe nói trên giang hồ không ít thanh niên đối với phu nhân có ý hâm mộ. Còn có trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Giang Tử Ngang tình thâm nghĩa trọng." Nói nửa ngày, thì ra hắn sợ ta hồng hạnh xuất tường. 

Ta bần thần một hồi, nói: "Đại thúc, Giang Tử Ngang thích ta là chuyện của hắn, ta không quan tâm." Nói không quan tâm là sai, nhưng ta đích thị không thể hồng hạnh xuất tường. 

"Phu nhân, người thật bao dung." 

"Ha ha..." Trên mặt có điểm xấu hổ, khuôn mặt biến thành màu hồng, "Chính là, hắn sẽ không lạnh như băng với ta. Ách, thực ôn nhu. Nếu muốn nói bao dung, phải là hắn bao dung ta điên điên khùng khùng, cá tính hướng ngoại mới đúng." 

Đại thúc trợn to mắt, sau đó vui mừng. "Ta có thể yên tâm." 

"Đại thúc, người biết hắn từ nhỏ tới lớn, có thể kể cho ta một chút chuyện của hắn không?" Hắn là lão công ta, thực muốn biết. 

"Kì thực cũng không có gì để nói, lão chủ nhân có sáu đệ tử, một dưỡng nữ, giáo chủ đối với Mục Hàn rất mực thương yêu..." 

"Đại thúc, Mục tiên sinh có sáu đệ tử?" Chớp mắt liên tục, sao ta lại không biết? 

"Giáo chủ, tứ đại hộ pháp, Thiên Túy thiếu gia đều là đệ tử của người." Dát, hôm nay mới biết được. 

"Tiếp tục." 

"Lão chủ nhân có sáu đệ tử, giáo chủ là người được yêu thương nhất, cũng là đệ tử nhập thất của người..." 

Tính tình của Độc Cô Hàn thực kì quái, trừ bỏ sư phụ, còn nguyện ý cùng An thúc thân cận. Nhưng ngay cả năm sư đệ cùng sư muội cũng không dám đến gần hắn. Mục tiên sinh là một kì tài, trừ bỏ võ công trác tuyệt, cầm kì thư họa, kì môn độn giáp không gì không tinh thông. Hàn mỗi ngày đều tận lực học tập. Vì báo thù, hắn tất nhiên cố gắng so với người khác nhiều hơn. Sáu năm trước, võ công của hắn đã đạt thành tựu. Hắn bắt đầu khiêu chiến các cao thủ trong giang hồ. Trong sáu năm đó, hắn rất ít khi trở về. Thẳng đến ba năm trước, Mục tiên sinh bị kẻ thù — chủ nhân Huyết Lâu đưa đi gặp Diêm Vương (Nguyên lai hắn gây phiền toái cho Huyết Lâu là vì báo thù), di mệnh lại cho Hàn kế thừa vị giáo chủ, mới ép hắn trở về. Huyết Lâu là tổ chức hùng mạnh, chiếm cứ phân nửa hắc đạo. Vì muốn báo thù cho sư phụ, hắn bắt đầu giết chóc, chinh phục. Đương nhiên thanh danh cũng ngày một kém, trở thành Độc Cô Hàn như ngày hôm nay. Theo lời của đại thúc, hai mươi năm chưa thấy hắn cười qua. Có lẽ là ta phải cảm thấy may mắn, có thể thường xuyên thấy hắn cười, thấy hắn luống cuống, thấy hắn làm một khía cạnh người bình thường của hắn. Ta tuy không hiểu hắn nhiều lắm, nhưng cũng là người hiểu hắn nhiều nhất trên đời. 

"Đại thúc, chính là.... ta nghe bọn hắn kêu Tật Phong là đại ca, theo như người nói, phải kêu Hàn là đại sư huynh hoặc đại ca mới đúng, Tật Phong phải là lão nhị." 

Đại thúc cười cười. "Tuy sáu người bọn hắn đều là đệ tử của lão chủ nhân, nhưng người lại yêu thương giáo chủ nhất. bảy người bọn hắn cùng nhau học nghệ từ nhỏ, lão chủ nhân lại bắt bọn hắn xưng giáo chủ là thiếu chủ, Ngữ Tâm là tiểu thư." (BL: Vô lý hết sức). Nguyên lai là được ưu đãi a, ta cũng phải nhận ưu đãi của sư phụ. 

"Nga, nguyên lai là như vậy." Ta bắt đầu cười hề hề hỏi thăm, "Bảy người bọn hắn dù sao cũng cùng nhau lớn lên, tuy Hàn bề ngoài không nói, kỳ thật đối đãi với bọn hắn như huynh đệ có phải không?" 

Đại thúc cười ái muội, "Giáo chủ quả nhiên thực thương người (Ý Vân)." Ách, sao tự nhiên nói vậy? 

Ta nghiêm mặt nói: "Đại thúc, ăn nói đứng đắn." 

"Uh, giáo chủ tuy lạnh như băng, nhưng lại xem bọn hắn như huynh đệ." Như vậy, ta có thể lấy thân phận đại tẩu sắp xếp hôn sự cho bọn hắn, không cho phép bọn hắn nói ta chuyên chế.