Trịnh Nam Anh giờ rất ngoan, tới mức mẹ và em gái thấy bất thường.
- Nam Anh, con nói xem, có phải con có mặt trong nhóm chat kia không, nên giờ ở nhà đợi sóng yên biển lặng?
Nghe mẹ hỏi mà Trịnh Nam Anh hú hồn, đang cầm điện thoại cũng phải ngẩng lên.
- Ủa mẹ không thích con như này???
Chung Anh đứng thập thò ở sau ghế sofa lén nhìn màn hình điện thoại anh trai, thấy nền cuộc trò chuyện màu hồng lại còn có biểu tượng trái tim
- Mẹ ơi anh ấy đang nhắn tin với cô nào ấy, giang sơn khó đổi bản tính khó dời.
Người anh vội vã úp màn hình điện thoại xuống, rồi hắng giọng nhắc nhở.
- Chung Anh, đừng có bép xép.
Trịnh phu nhân không lạ lẫm gì con mình có cả dàn phụ nữ vây quanh, nhưng cái kiểu vừa ấn điện thoại vừa cười tủm tỉm này đích thị là vẫn đang qua lại với cô gái nào đó rồi. Chỉ là thay vì bay nhảy đi đêm về hôm, gần đây lại ăn tối và ngủ ở nhà. Cũng tò mò cô gái kia bản lĩnh thế nào mà uốn nắn được thằng con bất trị này.
Thấy mẹ liếc mình một cái, Trịnh Chung Anh cười hí hửng, nhẹ nhàng lấy chiếc gương cầm tay của mình, rồi đứng sau anh trai mà soi.
Nam Anh vẫn chat chit với Hàn Hằng, không biết mẹ ở đối diện đang nhìn.
****
Hàn Hằng tới công ty bạn trai, khi vào thấy cô trợ lý cũng xinh đẹp nóng bỏng liền lập tức không vừa mắt. Đối phương nghĩ cô là một trong số những bạn gái của sếp thì cũng chả để tâm, không chào Hàn Hằng lấy một tiếng.
Vừa thấy Trịnh Nam Anh đi họp về, Hàn Hằng đã cất giọng.
- Trợ lý của anh cũng được đấy.
Nam Anh nheo mắt nhìn hai cô gái trong phòng, liền ra hiệu cho trợ lý ra ngoài.
- Nhớ anh nên tới đây cơ?
Hàn Hằng vắt chéo chân, cầm con dao trên đĩa hoa quả lên rồi ngắm nghía.
- Cũng không phải nhớ nhung gì, có qua có lại, anh hay đón em, nay em đón anh. Không tới thì không biết giám đốc Trịnh đây có trợ lý xuất sắc thế.
Trịnh Nam Anh biết Hàn Hằng lại nóng tính rồi, bèn cười rồi ngồi cạnh, khẽ lấy con dao khỏi tay cô đặt ra xa, xong mới yên tâm.
- Xuất sắc gì đâu. Chỉ bưng trà rót nước thôi mà.
- Ồ, cỡ đó chắc phải hầu trà bón nước cho sếp nhỉ. Bạn trai em được chăm sóc kỹ lưỡng thế mà, mất công em nhọc lòng muốn tới xem anh làm việc, lo anh vất vả lại phải đón đưa em.
- Em yêu lại ghen à?
Hàn Hằng đứng lên, hai tay chắp bên hông dằn mặt.
- Trịnh Nam Anh!
Cứ mỗi lần Hàn Hằng gọi thẳng tên mình, là Trịnh Nam Anh biết chuẩn bị có điềm.
- Ơi em!
- Một là anh đổi trợ lý nam. Hai là em giúp anh tìm trợ lý nam. Anh chọn đi.
- Ủa em, có gì khác đâu.
Hàn Hằng cúi người túm lấy cổ áo Nam Anh, nhìn không chớp mắt.
- Ủa anh, khác chứ. Một là anh chủ động, hai là để em nhúng tay.
Trịnh Nam Anh hơi hốt, vội gật đầu.
- À, anh hiểu rồi, dĩ nhiên không thể phiền em, chuyện cỏn con này anh tự làm được.
Cổ áo được buông ra, Hàn Hằng phủi phủi lại cho phẳng rồi cười, lúc này Trịnh mới thở phào.
Cảnh này bị Trịnh Chung Anh nhìn thấy, vốn tới đòi anh trai dẫn đi mua đồ hiệu liền được xem một màn hay. Chung Anh mở mắt to ra và hâm mộ, lần đầu thấy anh trai mình bị một người phụ nữ trên cơ. Cô bé ngay lập tức phi về nhà, người chưa thấy giọng đã oang oang:
- Mẹ ơi, anh Nam Anh gặp cao thủ rồi!!
Trịnh phu nhân nhíu mày nhìn ra xa, buông tờ tạp chí và tháo kính lão đặt trên bàn.
- Con gái con nứa, đi nhẹ - nói khẽ - cười duyên.
Chung Anh hớn hở chạy tới, ném túi xách vào góc ghế rồi khoe.
- Úi trời, mẹ biết không, con vừa xem được một màn hay ho, anh Nam Anh bị một bà chị bắt nạt.