Thái Từ Quân rất biết cách đưa Nghê Hồ Ly về phía mình, biết dùng một thứ có khả năng trói buộc người phụ nữ.
Đó không hoàn toàn là yêu, mà là sự che chở. Được người khác quan tâm quả thực rất dễ gây nghiện. Đây là lí do “người yêu Nghê Hồ Ly” có thể đánh bại “người Nghê Hồ Ly yêu”. Đến sau cũng được, quan trọng là Thái Từ Quân giờ có được cả tình cảm lẫn thể xác Nghê Hồ Ly rồi.
Người đàn ông này muốn thứ gì, nhất định phải có được, càng gian nan lại càng phấn đấu giành lấy.
Tàn tiệc thì đã rất muộn, Thái Từ Quân không về nhà, mà cùng Hồ Ly nghỉ tại một khách sạn gần Thái thị. Phòng của họ ở tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng.
Hồ Ly tắm xong trước, cô đứng nhìn bầu trời đầy sao mà không phải nhìn xuống khung cảnh thành phố phía dưới.
Thái Từ Quân đi từ phòng tắm ra, thấy dáng vẻ xinh đẹp đang lặng yên ở sát cửa kính hướng ra ngoài, bèn nhẹ nhàng từ sau ôm lấy Nghê Hồ Ly.
- Anh xem, đã lâu em mới nhìn thấy sao.
Anh hôn lên mái tóc còn hơi ẩm của cô.
- Ừm, rất đẹp, ngôi sao sẽ không thể tỏa sáng mà không có bóng tối.
Hồ Ly nghiêng đầu rồi cười:
- Mệt không, chúng ta đi ngủ thôi.
Cô cầm tay Thái Từ Quân đi về phía giường, anh xoay người đè lên người cô rồi thủ thỉ.
- Hôm nay em rất đẹp.
- Nên?
Tay cô tinh nghịch búng nhẹ lên mũi anh, anh thì giữ hai má cô lại rồi hôn nấy hôn để khắp mặt.
- Hồ Ly, em có hối hận không?
- Vì điều gì?
- Hôm đó, khi em khóc anh đã rất lo sợ.
Cô lắc đầu, dịu dàng nói chầm chậm.
- Người phụ nữ nào cũng trải qua chuyện đó một lần trong đời, nhưng nếu đúng người thì không có gì phải hối hận cả… Từ Quân, em đói.
Thái Từ Quân đang rất chăm chú nghe cô nói, nghe được câu đói liền bật cười.
- Đi tiệc mà để cái bụng đói meo là sao?
Đùa vậy nhưng chục phút sau Hồ Ly thấy nhân viên khách sạn đẩy tới phòng một bàn ăn đa dạng các món.
- Em muốn ăn cherry!
Anh cưng chiều bê cả âu quả tới giường, Hồ Ly nhón một quả ăn ngon lành, khi cô định rút giấy ăn để nhả hạt ra thì đã thấy tay Thái Từ Quân hứng sẵn dưới miệng mình. Cô khựng lại mấy giây, rồi cúi đầu nhả hạt vào lòng bàn tay anh.
- Em có sao không?
Vừa ăn ngon lành vui vẻ, thì Hồ Ly bỗng dưng ôm mặt khóc. Thái Từ Quân còn tưởng cô đói mà ăn hoa quả nên bị đau dạ dày.
Cô lắc lắc đầu, rồi thút thít nhìn anh.
- Em nhớ bố em quá, hồi nhỏ…mỗi lần em ăn quýt, …bố đều hứng hạt cho em như vậy!
Thái Từ Quân cũng bất ngờ với lí do này, sau đó nhẹ nhàng ôm cô, bàn tay lớn vỗ nhè nhẹ ở lưng an ủi.
Nếu gia đình không có biến cố, hẳn Nghê Hồ Ly sẽ hạnh phúc chẳng kém cạnh những cô gái nhà giàu bây giờ. Bố cô cưng chiều cô như công chúa nhỏ, mẹ cô hiền dịu chăm sóc và dậy dỗ cô rất tốt.
- Bé con, mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua đi, như cách cơn mưa rào chạy ngang qua cửa sổ. Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Sợ cô đói, Thái Từ Quân còn cố dỗ cho cô ăn thêm chút bánh mì rồi mới đi ngủ.
Nghê Hồ Ly những năm qua đều là gắng gượng. Cuộc sống của cô như thể đạp một chiếc xe đạp giữa con đường nhiều oto, để giữ thăng bằng thì chỉ có cách đạp tiếp mà không dám dừng.
Hồi trẻ lúc cuộc đời tối tăm, cô khóc, Phó Thành Lãm không thấy được.
Về sau bên Tư Dạ Đam, Nghê Hồ Ly không dám khóc.
Còn ở bên Thái Từ Quân, hơi tí là cô khóc, nhưng toàn là khóc vì cảm động.