Nghê Hồ Ly òa khóc như một đứa trẻ.
Phó Thành Lãm từng hứa hẹn một tương lai hạnh phúc. Tư Dạ Đam từng dịu dàng chở che.
Nhưng…
Khi chính miệng Thái Từ Quân nói những lời này, bằng thái độ cực tình, cái ôm ấp ấm áp.
Sự mong manh và yếu đuối ở sâu trong tâm hồn Nghê Hồ Ly, cô không gồng lên tỏ vẻ mình ổn nữa.
Thế là ở trong lòng anh, cô khóc.
- Ngoan, anh ở đây mà!
Thái Từ Quân hơn Nghê Hồ Ly có vài tuổi, anh còn mất bố mẹ trước cả cô, giờ đang vỗ về dỗ dành cô. Không ai có thể nghĩ, người thanh niên ngang tàng, một tay chơi có tiếng lại có lúc mềm mỏng đến thế.
Hồ Ly nước mắt tèm lem ngẩng lên, nụ hôn đặt dưới cằm Thái Từ Quân. Anh cũng cúi xuống, nhưng nụ hôn đặt ở môi cô.
Lúc này, trái tim Nghê Hồ Ly hoàn toàn đón nhận.
Những ngón tay xinh đẹp đan vào mái tóc tẩy trắng của người đàn ông, Thái Từ Quân đang mâm mê cần cổ thơm tho của Nghê Hồ Ly.
Chút lí trí cuối cùng cũng không trụ nổi, Thái Từ Quân bịn rịn ghé vào tai Hồ Ly hỏi nhỏ.
- Em có sẵn sàng không?
Hồ Ly hơi trầm lại, rồi nhìn sâu vào đôi mắt đối phương. Cô không đáp, chỉ cụng đầu lên trán anh rồi gật gật.
***
Cả người cô run lên, Hồ Ly đau đớn lại bật khóc.
Đời cô chưa từng trải qua nỗi đau thể xác nào mà đau đớn như vậy. Sự sợ hãi, lóng ngóng xâm chiếm mọi giác quan cảm xúc.
Một khoảnh khắc, cô tủi thân nức nở. Từ giờ, cô đã là người phụ nữ của Thái Từ Quân.
Tình yêu từng dành cho hai người, và rồi cô trao thân cho một người đến sau, là người vốn chưa từng có trong dự định, nhưng đã là hiện tại và sẽ là tương lai của cô.
Thái Từ Quân cũng không khá hơn là bao.
Với anh cũng là lần đầu, dù rất tự tin với bản thân và “đứa em” của mình, nhưng sự thật khá phũ phàng. Khó khăn lắm mới vào trong được, muốn quậy phá bung xõa nhưng sợ người phụ nữ dưới thân mình đau, vừa xâm lấn vừa rón rén thận trọng, chật vật vô cùng.
- Đừng sợ!
Trấn an Hồ Ly bằng một nụ hôn, rồi Thái Từ Quân tách hai chân cô rộng ra.
Không quá lâu, nhanh hơn những gì Nghê Hồ Ly tưởng tượng. Cô co dúm ôm chăn che người mình, vừa đau vừa ngại. Thái Từ Quân cẩn thận dùng khăn giấy lau dọn bãi chiến trường.
Khăn giấy toàn màu đỏ là màu đỏ.
Cô được anh bế vào phòng tắm. Khi Hồ Ly đang ngâm mình trong bồn nước ấm để giảm đau, thì Thái Từ Quân ở ngoài đăm chiêu nhìn ga giường đỏ tươi một mảng.
Vừa thương, vừa vui trong lòng.
Anh lột ga giường ra, rồi tới tủ tìm một tấm ga khác thay vào.
Kế hoạch buổi chiều đi chèo thuyền bị hoãn lại. Trời đã tối, cả căn nhà gỗ không bật đèn, chỉ có đèn ngủ nhàn nhạt ở một căn phòng. Nghê Hồ Ly gối đầu trên tay Thái Từ Quân mà mệt mỏi ngủ rất lâu. Còn anh thì phấn chấn không ngủ nổi.
Cảm giác hạnh phúc quá đi mất, còn có chút tự hào và chiến thắng nữa. Hồ Ly đã tin tưởng gửi gắm cho anh, nhất định anh sẽ không phụ cô.
Cứ thi thoảng lại cúi xuống hôn lên mặt người phụ nữ của mình, không thì lại cầm tay cô thơm thơm hít hà.
Ở bên ngoài, khung cảnh buổi tối cũng rất lãng mạn. Những cây thông quanh khu nghỉ dưỡng được giăng đèn sáng rực rỡ, tiết trời hơi se se, trên mặt hồ có một du thuyền nhỏ đang mở party. Có vài nhóm đốt lửa trại ven hồ, tiếng hát hò đàn sáo của nhóm người trẻ thi thoảng vang vọng.
Ở trong phòng, có hai con người tách biệt với thế giới, bước qua một cột mốc đáng nhớ nhất đời. Thế giới bây giờ chỉ có một nam một nữ, quấn quýt không rời.