Lúc này Thái Từ Quân cùng Trịnh Nam Anh cũng vừa ra ngoài hút thuốc quay trở lại, thấy Hàn Hân đang nói gì đó với một cô gái.
- Hàn Hân?
Nghe giọng quen, Hồ Ly quay lại bắt gặp cả hai người cùng mình uống trà hôm trước.
Trịnh Nam Anh thấy người đẹp thì phấn khích không thôi.
- Ê, Nghê Hồ Ly kìa. Đúng là cái duyên cái số vồ lấy nhau. Xem ra tôi và cô ấy phải ghép đôi thôi, gặp hoài.
- Mới lần thứ 2 mà đã phán là gặp hoài?
Thái Từ Quân cười khẩy với lí luận của thằng bạn, hai tay đút túi lững thững đi tới chỗ thân tín của mình. Trịnh Nam Anh nhanh chân hơn đã đi tới trước chào hỏi.
- Hai người quen nhau sao?
Hàn Hân không đáp, Hồ Ly chưa hiểu lắm thì thấy cô gái va phải mình cúi đầu chào Thái Từ Quân.
Trịnh Nam Anh dù là bám càng đi ăn ké nhưng lại hồn nhiên mời khách.
- Hồ Ly tới ăn cơm à? Ăn cùng tụi này đi.
- Xin lỗi. Tôi …
Thái Từ Quân nhìn tay Hồ Ly cầm điện thoại thì không vui chút nào.
- Vẫn chưa thay điện thoại?
Trịnh Nam Anh đang thắc mắc nhưng chưa kịp hỏi đã bị Hàn Hân kéo đi chỗ khác.
Chỉ còn Thái Từ Quân làm Hồ Ly càng thêm lúng túng.
- Tôi mua điện thoại khác rồi, cái này đang tính trả lại anh. Thật may, gặp anh ở đây.
Hồ Ly lấy trong túi ra hộp điện thoại mới, vốn định chiều nay lấy điện thoại ở store xong sẽ xin bà địa chỉ của Thái Từ Quân để trả lại. Vừa rồi bận ở chùa nên chưa kịp trả.
- Điện thoại mới cô mua đâu?
- … Chiều nay sẽ lấy.
- Thật cố chấp!
Thái Từ Quân dứt khoát lấy hộp điện thoại từ tay Hồ Ly, không thèm nhìn qua mà ném luôn vào thùng rác cạnh đó trong sự sửng sốt của người còn lại.
Anh bỏ đi, còn cô thì thấy anh rất bất lịch sự. Có ném thì đợi cô đi hãy ném, có cần cục súc như vậy không, tự nhiên Hồ Ly cảm giác như thể mình là người làm sai vậy. Mà cô đâu có làm gì sai, cô chỉ là trả lại món quà mình không muốn nhận thôi mà. Với cả không hẳn do Thái Từ Quân làm vỡ điện thoại của cô, là do cô bất cẩn.
Hồ Ly thở dài, nhìn thùng rác rồi xoay người đi hướng ngược lại.
Thái Từ Quân bức bối vừa vào phòng ăn đã bị Trịnh Nam Anh gặng hỏi.
- Khi nãy cậu nói gì với Nghê Hồ Ly vậy?
Hàn Hằng nay đợi Thái Từ Quân hơi lâu cũng không vui, nghe tên một cô gái lạ bèn nhíu mày nhìn em gái.
- Ghệ mới?
- Thật nhức đầu, tới đây ăn cơm thì tập trung ăn cơm thôi.
Thái Từ Quân tự nhiên gắt lên làm ba người kia câm nín. Hàn Hằng trừng mắt với Trịnh Nam Anh, còn Trịnh Nam Anh lại cầu cứu Hàn Hân.
Hàn Hân mặt không cảm xúc, trên bàn ăn yên tĩnh đến ngột ngạt.
Hàn Hằng quan tâm gắp đồ ăn vào bát Thái Từ Quân nhưng chẳng được đυ.ng đũa miếng nào.
Đau khổ nhất là Trịnh Nam Anh, chưa kịp tán Nghê Hồ Ly đã đành, còn bị bạn thân ném bill bắt thanh toán. Không cam lòng nhưng nhìn cái kiểu khó ở của Thái Từ Quân thì cũng đành chịu.
Bữa ăn chóng vánh và chẳng ai thấy ngon miệng, đi qua thùng rác ở hành lang, Thái Từ Quân khựng lại.
Ba người còn lại há hốc thấy người cao cao tại thượng như Thái Từ Quân vậy mà đang ngó nhìn vào một cái thùng rác, sau đó nghiến giọng ra lệnh cho Hàn Hân.
- Tìm cô ta cho tôi.
Hàn Hân lập tức hiểu “cô ta” được nhắc tới là ai, Hàn Hằng ỉu xỉu nũng nịu.
- Từ Quân, đừng nói anh có ghệ mới thật đó!
Thái Từ Quân rút một điếu thuốc ra, vừa hút vừa đuổi người.
- Công ty còn nhiều việc đợi cô xử lý.
Hàn Hằng hơi cay cú nhưng biết điều rút lui. Giờ tới lượt Trịnh Nam Anh.
- Trong hôm nay miễn làm phiền.
- Sao vậy, lúc nãy vẫn ok mà, từ lúc gặp Nghê…
- Cậu đi, hoặc tôi đi.
- Thôi được rồi tôi đi. Cho vừa lòng, đồ khó tính.
Trịnh Nam Anh vừa đi thì Hàn Hân cũng cho Thái Từ Quân đáp án.
- Apple Store ở tầng dưới ạ.
Ở store, Hồ Ly đang chuẩn bị thanh toán bằng thẻ của mình thì một chiếc thẻ đen lù lù đặt lên trên thẻ của cô. Lại là giọng quen cất lên.
- Thanh toán đi!
- Không, thẻ này.
Thái Từ Quân trừng mắt với cô, Hồ Ly không sợ cũng nhìn chằm chằm lại, không ai nhường ai.
Cô cũng tức giận với cái kiểu bố đời tự ý làm gì thì làm của anh.
Nhân viên hoang mang nhìn hai người, rồi cầm lấy chiếc thẻ đen.
Hồ Ly vừa kịp quay sang thì thẻ đã quẹt xong một cái nhẹ bâng. Cô bực mình.
- Thái thiếu, anh quá tùy tiện rồi. Anh ném chưa chán à, mà giờ làm gián đoạn việc của tôi.