Cực Phẩm Hồ Ly

Chương 126: Thời gian kiêu hãnh, gió xuân ngọt ngào, em gặp được anh




Hôm nay hai nhóc nhà Hàn Hằng đi diễn văn nghệ, mà cô và Nam Anh đi công tác không kịp về, chỉ đành nhờ mẹ chồng tới cổ vũ cho hai con không tủi thân.

Nghĩ thế nào, Hàn Hằng gọi cho bố chồng.

- Bố ơi, bố có thể cùng mẹ đi cổ vũ hai cháu diễn văn nghệ ở trường không ạ. Hai đứa nhóc quậy lắm, con lo một mình mẹ không trông nổi.

Trịnh Anh Minh đang ở công ty cũng ngạc nhiên khi con dâu nhờ vả. Dĩ nhiên ông vui còn chả kịp, nhưng vẫn trì hoãn.

- Chung Anh đâu?

- Dạ, diễn văn nghệ buổi chiều mà giờ đó vẫn là giờ hành chính nên Chung Anh chưa tan làm. Bố thì khác, bố là chủ tịch, tan làm lúc nào chả được 😀

Hàn Hằng tuy là người ủng hộ bố mẹ chồng ly hôn nhưng giờ lại ra sức hàn gắn. Cô thấy rõ tâm tư mỗi người đều còn tình cảm, bởi sau hôm sinh nhật, mẹ chồng bỗng hỏi cô.

- Hàn Hằng, con biết chỗ nào ép hoa khô không?

- Dạ, mẹ muốn ép hoa khô ạ?

- Ừ, bó hoa đỏ này rất đẹp, bỏ đi thì tiếc.

Cô con dâu cười tủm tỉm, mẹ chồng xem ra rất yêu thích món quà này, không nỡ bỏ đi đây mà. Thế là Hàn Hằng giúp mẹ đi ép hoa khô thật, còn đổ gel làm thành chiếc đèn ngủ rất độc đáo.

- Giờ mẹ khỏi lo tàn nha.

Hôm ấy Trịnh Anh Minh xuất hiện ở lớp cháu trai trong sự bất ngờ của ba bà cháu. Người bà vui vui trong lòng, các cháu thì phấn khích, còn không ngừng khoe các bạn về ông bà nội.

Giữa những phụ huynh trẻ tới cổ vũ văn nghệ, duy có một cặp trung niên ngồi giữa. Người đàn ông tóc lấm tấm sợi bạc vẫn phong độ, người phụ nữ quý phái lại hiền từ.

Trịnh Anh Minh nhìn khăn lụa của vợ và khen.

- Rất hợp với bà.

- Cảm ơn, quà của ông dùng rất tốt.

Hai người nhìn nhau cười tủm tỉm, nét mặt của Trịnh phu nhân còn hơi hồng lên.

Ở trên bục, hai nhóc con chăm chú diễn văn nghệ. Ở dưới, ông nội chúng khẽ nắm tay bà nội chúng. Đã có cháu rồi, nhưng tim ai nấy đều rộn ràng như hồi mới yêu nhau.

***

Hôm nay cũng là ngày giỗ của bố mẹ Nghê Hồ Ly, hai vợ chồng chuẩn bị một mâm cơm cúng tươm tất.

Trước bàn thờ, Thái Từ Quân quỳ xuống hành lễ kính cẩn, còn nói vài điều.

- Bố mẹ ở trên đó yên tâm, Nghê Ly bên con cả đời bình an hạnh phúc. Tuy con chưa từng gặp gỡ, nhưng cảm ơn bố mẹ đã sinh ra cô ấy trên đời.

Ở bên cạnh, Nghê Hồ Ly xúc động nhìn chồng, hai nhóc con chưa hiểu chuyện nhưng cũng chắp tay cúi đầu trước bàn thờ ông bà, hành động lóng ngóng lại đáng yêu.

Khi cả nhà ngồi ngoài sân hóng gió, Hồ Ly ngẩng mặt lên trời, rồi nói nhỏ.

- Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra Từ Quân. Dù con chưa được gặp hai người, nhưng bố mẹ yên tâm, cả nhà con sẽ bên nhau bình an, hạnh phúc.

Nhân gian có sướng có khổ, có thể khi bất cần cảm thấy không đáng giá. Nhưng với Nghê Hồ Ly và Thái Từ Quân đều cho rằng có người đáng giá ở nhân gian.

Tư Dạ Đam cũng gặp được người đáng giá, không ai khác chính là Trịnh Chung Anh. Con gái nhà họ Trịnh trúng tuyển làm thực tập sinh ở Tư Hoành, lọt vào mắt và đang yêu đương với ông chủ.

Hồ Ly cùng chồng nhìn tấm thiệp cưới của nhà Tư Dạ và nhà họ Trịnh gửi tới.

- Đi một đoạn dài, thật may mắn vì sau này những người có ý nghĩa trong cuộc đời vẫn đồng hành và gắn bó với chúng ta, ở trong một mối quan hệ tốt đẹp.

Phó Thành Lãm, Tư Dạ Đam, Trịnh Nam Anh giờ rất thân với Thái Từ Quân. Những người vợ và con cái họ cũng vậy. Nhà nào nhà nấy đều vui vui vẻ vẻ, hài hòa yêu thương.

Nhìn đi nhìn lại, Hồ Ly cảm thấy mãn nguyện vô cùng, sống coi như không uổng phí.

Thái Du Nhiên hai tay bê một giỏ quýt đi tới, vẻ mặt hân hoan.

- Mẹ ơi, bố mua quýt mẹ thích này.

Thái Từ Quân cũng đi sau, vừa bước vừa xắn tay áo lên.

- Ba mẹ con ngồi lên xích đu đi nào, bố sẽ bóc quýt cho cả nhà.

Từng múi quả được xếp ngay ngắn, Du Nhiên ăn vẫn không quên hứng hạt cho em trai nhỏ. Hành động này là học bố mà ra.

Tay Thái Từ Quân vẫn như ngày đầu theo đuổi vợ, luôn đặt dưới cằm đợi Hồ Ly nhả hạt. Do xích đu hơi nhỏ không thể ngồi bốn người, anh ngồi xổm dưới chân vợ, ân cần đợi cô nhai hết múi này tới múi khác.

Nghê Hồ Ly cũng đút cho chồng một miếng. Khi Thái Từ Quân định nhả hạt ra tay anh, thì đôi tay thon đẹp của Hồ Ly đã chắn lên trước.

- Em cũng muốn chăm sóc anh.

Thái Từ Quân mỉm cười, tự nhả hạt vào tay mình rồi nhổm người thơm lên má vợ một cái.

- Eo, bố thơm mẹ kìa.

Du Nhiên nhìn thấy liền cười khúc khích, Thái Từ Quân nhìn vườn hoa hồng đang đơm nhiều nụ mà cảm thán.

- Mùa xuân tới rồi.

Hồ Ly nhìn vườn hoa, lại nhìn hai con nhỏ, sau đó đan tay vào tay chồng.

- Ừ. Thời gian kiêu hãnh, gió xuân ngọt ngào, em gặp được anh.

- ----- END---------