Chuyện này đến tai Thái lão phu nhân, bà ấy đang than thở với Hồng Hoa.
- Thật tình, biết nó sát phạt rồi, nhưng máu lạnh tới cỡ này thì sau này ai mà làm việc với nó sẽ đều e dè thôi.
- Làm ăn thì quan tâm lợi ích, không nặng tình cảm. Hẳn Từ Quân phải có lí do ra tay với Phó thị và Việt gia. Họ đắc tội gì với nhà bà à?
- Hồng Hoa, bao năm tôi đi chùa bà còn lạ gì, sống rất dĩ hòa vi quý. Kể cả là họ có đắc tội, thì tôi cũng không giáng đòn kiểu một cú đánh hai nhà thế đâu. Hzzz, thằng bé sắp làm bố rồi nhưng vẫn ngựa non háu đá lắm.
Nghê Hồ Ly tới Hồng Hoa Các thăm bà, tình cờ nghe được câu chuyện. Cô không đi vào phòng trà nữa, mà đi ra ngoài mở tin tức lên xem.
Xem các mẩu tiêu đề giật tit đầu trang, Hồ Ly nhận ra sự nghiêm trọng. Từ hôm qua ở trung tâm sự kiện về Thái Từ Quân rất trầm, cô còn tưởng anh quá lo lắng về cú va cửa của cô.
Trở về biệt thự, cô cắm hoa các phòng, rồi nấu ăn tươm tất, lòng thấp thỏm ngóng trông.
Thái Từ Quân có một ngày khá biến động, tuy mình là người ra đòn nhưng anh cũng khá mệt mỏi. Nhìn nhà cửa trang hoàng, vợ đang đeo tạp dề bưng đồ ăn, mọi tâm tình đều trở nên vui vẻ.
- Anh dặn em nghỉ ngơi mà, cơm nước anh sẽ nấu, không thì đặt bên ngoài.
Hồ Ly đi tới cầm áo chồng treo lên, dịu dàng điềm đạm.
- Đây là cách thể hiện tình yêu của em. Em muốn anh về nhà có cơm lành canh ngọt dọn sẵn.
Hai người ôm nhau ở giữa phòng, Hồ Ly thấy hơi áy náy, Việt Thanh Loan cũng đang bầu bí, mà Phó thị và Việt gia chắc bị chồng cô làm cho rối tung lên rồi.
Trên bàn ăn, không khí ấm cúng hài hòa. Hồ Ly muốn nhân lúc chồng đang dễ tính sẽ hỏi chuyện, nhưng phân vân mãi, vẫn đợi để Thái Từ Quân tắm xong đã.
Sự chủ động hôm nay của vợ khiến Thái Từ Quân cũng để ý. Tắm xong đi ra phòng ngủ, Nghê Hồ Ly nhận sấy tóc giúp chồng.
Tiếng máy sấy đều đều, ngón tay nhỏ và thon của cô hơi phẩy phẩy mái tóc tẩy trắng.
- Chân tóc mọc rồi này, lại phải nhuộm thôi.
- Ừ, sắp tới sẽ nhuộm đen.
- Đen sao?
- Ừ, đen.
- Ừ, từ lúc quen anh tới giờ em cũng chưa thấy anh để tóc đen. Thật tò mò.
Thái Từ Quân giữ tay cô lại, Hồ Ly tắt máy sấy rồi ngồi trong lòng chồng.
- Anh muốn con sinh ra sẽ thấy bố nó ở trạng thái bình thường chuẩn tự nhiên nhất.
Hồ Ly bật cười, không nghĩ chỉ là màu tóc mà anh cũng nghĩ sâu sắc thế. Cô biết anh rất yêu thương hai mẹ con, hơi trầm lặng, Hồ Ly bèn trêu trêu để khuấy động không khí.
- Vậy em cũng nhuộm đen lại thôi.
- Anh không có ý đó, đó là suy nghĩ của anh, còn nếu em thích thì màu gì cũng được. Con vẫn sẽ yêu bố mẹ nó thôi.
Cô bật cười, rồi bóp bóp má chồng, nhìn mấy giây vẫn chưa cất lên lời.
- Bé con, có phải muốn nói gì không?
Vẫn là Thái Từ Quân hiểu cô, Nghê Hồ Ly bẽn lẽn nói nhỏ.
- Em có nghe chuyện Phó thị và Việt gia.
- Ừ, em biết rồi?
- Em nghe được từ bà chúng ta.
Thái Từ Quân gật gù hôn cô một cái mới hỏi tiếp.
- Có thấy anh quá vô tình không?
- Em không làm ăn lớn nên không hiểu hết. Nhưng nếu là vì em thì em sẽ thấy hơi … Phải nói sao nhỉ, em không được thoải mái.
- Ừ! Nên em định làm gì? Áy náy và đi an ủi họ à?
- hmmm… Chỉ là ai cũng nên chừa một đường lui cho mình, cuộc sống đâu phải lúc nào ta cũng là kẻ mạnh trên vạn người. Phải không?