Cực Phẩm Hồ Ly

Chương 103: Con cái hạnh phúc khi...




Bữa cơm thân mật nhưng cứ là lạ sao ý.

Không biết nhà khác đi nói chuyện người lớn sẽ thế nào, nhưng ở trong phòng sang trọng lúc này, bố mẹ mỗi bên đều trầm ngâm. Cứ như là các đối tác gặp nhau bàn việc, không có giống cảnh gia đình vợ vợ chồng chồng.

Trịnh phu nhân gọi rất nhiều đồ ăn, món nọ món kia đầy một bàn tròn. Hàn Hạo tới không phải để ăn uống nên chỉ lướt qua, vậy mà vẫn phát hiện một đĩa đồ ăn.

Ông ấy gọi phục vụ:

- Thêm một đĩa thịt bò xào không ớt xanh.

Hai mẹ con Hàn Hằng khẽ liếc qua, hóa ra vẫn có người nhớ họ không thích ăn ớt xanh.

Hàn Hạo gượng gạo rồi đổi hướng sang Trịnh Nam Anh.

- Thằng nhóc ghi nhớ vào, Hàn Hằng không ăn ớt xanh.

Hàn Hằng nhìn sang mẹ ngồi cạnh và cầm tay bà an ủi, cô biết bố mình không để mẹ mình vào mắt. Ông ấy có lẽ chỉ nhớ con gái không thích món gì, nhưng lại không quan tâm con gái ấy giống mẹ đều thấy mùi ớt xanh hăng hăng khó chịu. Có lẽ do chảy chung dòng máu nên vậy, con là ruột thịt nhưng vợ là người ngoài?

- Hàn Hằng, cháu muốn sống chung hay riêng đều được. Miễn sao thoải mái dưỡng thai!

Điều này khiến ai cũng bất ngờ, thông thường những gia đình như Trịnh gia sẽ muốn có cháu nội ở cùng nhà. Trịnh phu nhân nhìn bà thông gia nhỏ nhẹ giải thích.

- Bà thông gia, bà đừng lo lắng gì cả, không phải tôi không thích. Chúng ta đều hiểu gia đình nhau, bà xem, bố của tụi trẻ cũng thân nhau mà. Tôi là muốn con cháu sống ở môi trường tích cực.

Trịnh Anh Minh nhìn vợ, bà ấy có thể nói những lời có vẻ dễ chịu nhưng thâm sâu. Lại nhớ ngày xưa, rõ ràng Trịnh Anh Minh theo đuổi vợ trước, gài bà có thai Trịnh Nam Anh mà cưới về. Giờ đã trung tuổi, nhưng lại bỏ bê vợ đi tìm thú vui bên ngoài.

Hàn Hạo nhìn bạn mình, lòng cũng hơi hơi xấu hổ. Trịnh Anh Minh cầm ly nước lên uống rồi nhàn nhạt nói.

- Tùy các con quyết định!

- Dạ, tạm thời thì tụi con ở riêng ạ. Con tin câu nói này, bố mẹ yêu con cái chưa chắc con cái sẽ hạnh phúc. Nhưng bố mẹ yêu nhau thì chắc chắn con cái sẽ hạnh phúc. Con không muốn vợ con con mỗi ngày phải đối diện với cảnh gia đình lạnh nhạt. Cũng không muốn con con bị ảnh hưởng bởi đời tư phức tạp của ông nội.

Trịnh phu nhân không ưa chồng mình nhưng không hài lòng với lời bộc bạch của con trai. Hàn Hằng cũng căng thẳng nhắc nhở.

- Nam Anh, ăn nói thận trọng.

Hàn Hạo cũng không vui:

- Nam Anh, cháu không thể không giữ thể diện cho ông ấy. Đó là bố cháu, ông ấy có thể không là người chồng tốt, nhưng cũng không phải người cha tồi. Cháu lớn lên, sống đủ đầy ăn học đâu ra đấy, cũng có phần lớn công sức của ông ấy.

Trịnh Nam Anh biết mình đã quá đáng, chỉnh lại tâm trạng rồi kết thúc chủ đề này.

- Trước kia thế nào thì sau này cũng vậy, tuyệt đối đừng để mấy người đàn bà của bố làm ảnh hưởng tới gia đình. Hàn Hằng lấy con để sống hạnh phúc, chứ không phải để chịu đựng cảnh nhà chồng bất ổn.

Lúc đầu cả bố mẹ nhà gái đều lo lắng nhiều, sợ Hàn Hằng sẽ chịu khổ, Nam Anh đào hoa ăn chơi đã đành, bố mẹ chồng cũng chả êm ấm gì. Nhưng thấy con rể rõ ràng quan điểm thì phần nào tạm yên tâm.

Lúc ra về, Hàn Hạo thấy vợ cũ được người đàn ông hôm nọ tới đón, còn giúp bà ấy cài dây an toàn, Hàn Hằng cũng chào hỏi lễ phép với đối phương.

Còn hai vợ chồng Trịnh gia đều im lặng, ngồi cạnh nhau ở ghế sau xe nhưng lòng xa cách vô cùng.

- Nghĩ gì vậy?

Trịnh Anh Minh lên tiếng khi thấy vợ chỉ nhìn ra cửa xe.

- Có cháu nội rồi, hi vọng sau này lớn lên cháu tôi có tuổi thơ trọn vẹn, không bị hoàn cảnh của người lớn làm méo mó tâm hồn. Hàn Hằng phải dũng cảm lắm mới chọn yên bề với Nam Anh. Xem ra con trai chúng ta phải cố gắng thật nhiều mới được. Nếu Hàn Hằng đổi lại là Chung Anh, quả thực tôi không biết mình có đủ cam đảm gả đứa con dứt ruột đẻ ra vào một nhà chồng như thế không nữa. Chắc bà thông gia cũng nghĩ ngợi.

Người chồng thở dài, lòng trào lên áy náy, vì đời tư của mình như vết nhơ mà ai ai cũng ái ngại. Nghĩ tới Trịnh Chung Anh làm Trịnh Anh Minh như thức tỉnh.

Là ông, ông cũng giống Hàn Hạo thôi. Con cháu mình, dĩ nhiên ai chả muốn tốt đẹp, thiếu gì người tốt hơn để lấy. Hàn Hằng cũng chẳng phải vì tiền mà chịu lấy Trịnh Nam Anh.