Dịch: vo vong
Nạp Lan đi tới, cung kính khẽ nói:
- Mời hãn vương tắm rửa thay y phục!
Nói đến tắm rửa thay quần áo là liền nhớ đến lúc đàm phán về đường biên giới ngày trước, nhớ đến cảnh Nguyệt Nha Nhi đêm tặng canh thơm. Cái tình ý kinh thiên động địa không chết không ngơi đó cho đến giờ vẫn khiến người ta cảm động không thôi.
Hắn trong lòng thổn thức, lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay tiểu muội muội. Ngọc Già và hắn tâm hữu linh tê, biết hắn nhớ đến vãng sự mỹ lệ đó, không nén nổi ôn nhu liếc nhìn một cái, hai gò má đã ửng hồng.
Nạp Lan dẫn hãn vương tiến vào trong lều. Vừa mới bước vào liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, trong chiếc thùng gỗ cao tới nửa người đó hơi nước bốc lên ngùn ngụt, mặt nước đầy những cánh hoa hồng phập phù trôi nổi, một màu đỏ tươi rực lửa, khắp phòng đều là hương thơm.
Tình này cảnh này giống hệt với trước đây, đến cả cái thùng đựng đầy nước thơm cũng chưa hề biến đổi. Lâm Vãn Vinh khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ôn nhu đến không nói lên lời.
- Nạp Lan hầu hạ hãn vương tắm rửa!
Tiểu cung nữ đỏ mặt, lặng lẽ cởi bỏ y sam của mình, bộ ngực phong mãn mềm mại lộ ra ngoài quá nửa, nhấp nhô như muốn lao ra.
- Không cần, không cần!
Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm nước bọt, vội vã xua xua tay nói:
- Tự ta được rồi! Làm phiền tiểu thư đi ra trước đi, nàng đứng đây ta xấu hổ lắm!
Xấu hổ! Khi ngài đóng giả làm dũng sĩ câm cũng chưa từng thấy ngại ngùng như thế này bao giờ. Nạp Lan cười xùy một tiếng, hai má đỏ bừng:
- Hãn vương đừng sợ, ngài là người của đại khả hãn, không có phân phó của đại khả hãn chúng tôi không dám làm gì ngài đâu!
Nữ hài Đột Quyết quả nhiên là người người đều lớn gan! Cho dù nàng có ham muốn mỹ sắc của ta thì cũng đừng nói thẳng ra như vậy chứ, để tiểu muội muội nghe được thì sẽ sinh hiểu lầm đó!
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, vội vã nghiêm túc cự tuyệt sự hầu hạ của Nạp Lan. Nhìn tiểu cung nữ mỉm cười lùi ra, lúc này hắn mới thở phào một hơi như vừa trút được một gánh nặng.
Trong phòng hơi nước bừng bừng, mùi thơm ngào ngạt. Hắn cởi sạch y phục, nhảy ùm vào trong thùng nước, những bọt nước mềm mại bắn đầy lên má, cảm giác thanh tân tươi mới vô cùng.
Ngâm trong nước nóng, những làn hơi nước thầm vào từng lỗ chân lông, ấm áp dễ chịu, như được tắm trong gió xuân vậy, tựa như từng luồng ấm áp ào lên trong lòng.
Hắn lười nhác khẽ tựa vào phía sau, dựa vào thành chiếc thùng gỗ, một luồng nhiệt lưu chạy khắp toàn thân, thoải mái vô cùng.
Đang trong lúc thoải mái, đột nhiên hai bàn tay nhỏ ấm áp mịn màng như ngọc nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, lặng lẽ xoa bóp.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, cười nói:
- Nạp Lan tiểu tỷ tỷ, sao nàng lại tiến vào rồi? Không phải đã nói qua rồi sao, ta tắm rửa không cần hầu hạ…
Hắn quay đầu lại, ánh mắt khẽ liếc qua, bỗng dưng ngây người:
- Tiểu muội muội, sao lại là nàng?!
- Sao không thể là ta?
Ngọc Già yêu kiều nhìn hắn mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra trong làn hơi nước bừng bừng, mang theo một ráng hồng tươi mới vô ngần.
Nàng đã đổi sang mặc một chiếc váy hồ màu trắng, chỉ dài chưa đến đầu gối, chiếc cẳng chân dài thẳng trắng bóng như ngọc, bộ ngực mềm mãi phong mãn cao vút nửa kín nửa hở, hai gò má đỏ bừng như lửa, xinh đẹp động nhân vô cùng.
- Đây còn là tiểu muội muội của ta không?
Lâm Vãn Vinh nhìn mà si ngốc:
- Là tiên nữ trên trời hạ phàm thì phải?!
- Ngươi chỉ biết lừa gạt người ta thôi!
Ngọc Già cười xùy một tiếng, vèo mạnh xuống vai hắn một cái. Ôn nhu sẵng giọng nói:
- Sai lầm lớn nhất cả đời này của ta chính là gặp phải tên lưu manh ngươi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Nếu để nàng lựa chọn lại một lần nữa, nàng có nguyện ý gặp ta không?
- Đừng có hỏi ta câu hỏi ngốc nghếch như vậy!
Nguyệt Nha Nhi hai má nóng bừng, chậm rãi áp sát vào cái lưng xích lõa của hắn, lẩm bẩm:
- Nếu không có tên oa lão công hại người đó, cuộc đời này của ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?!
Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, thở dài nói:
- Tiểu muội muội, những lời nói êm tai của muội so với ta lợi hại hơn nhiều rồi!
- Đáng ghét!
Ngọc Già vừa xấu hổ vừa tức giận vỗ mạnh vào lưng hắn hai cái.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đột nhiên quay mạnh người lại, ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng. Ngọc Già chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng đi, cặp đùi nóng bừng, cả thân thể đã bị hắn ôm vào trong thùng.
Chiếc thùng gỗ cực lớn có thể chứa được hai người, chẳng cần phải chen lấn gì cả. Nguyệt Nha Nhi hai má nóng bừng, lặng lẽ tựa vào ngực hắn, cái tai đã nóng như bị lửa đốt vậy.
Nàng toàn thân trên dưới y phục đều đã ướt hết, chiếc váy ngủ chẳng thể mỏng hơn được nữa dính chặt vào người, vạch ra những đường cong lung linh mỹ diệu. Làn da nàng đẹp như Thiên Trì mỹ ngọc, lấp lánh sáng bóng. Bộ ngực phong mãn cao vút không ngừng run rẩy rung động, cặp đùi thon dài nóng bừng như bị lửa thiêu, đang dính chặt vào đùi hắn, khiến tim người ta không khỏi nhảy loạn lên.
- Oa lão công…
Thanh âm của Ngọc Già đã trở nên run rẩy, bộ ngực mềm mại không ngừng nhấp nhô kịch liệt.
Nàng xấu hổ liếc nhìn hắn một cái, ngọc thủ khẽ kéo, chiếc váy hồ đã ướt sũng trên người được chậm rãi cởi ra, lộ ra một thân hình như ngọc, động nhân vô cùng.
Những dãy núi nhấp nhô lên xuống, phập phồng mãnh liệt, những giọt nước trong suốt do dự bám trước ngực nàng, dọc theo tiểu phúc (bụng), ngọc thối (đùi) mà từ từ chảy xuống, dưới cảnh hoàng hôn, ngọc thể lung linh do trời đất tạo ra này hệt như một bức tượng mỹ nhân bằng băng lóng lánh trong suốt, diễm tuyệt vô song!
Ngọc Già hai má nóng bừng, ôn nhu vuốt ve ngực hắn, vừa xấu hổ vừa kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
- Oa lão công, đây là nữ nhân của ngươi! Nói với ta, nàng ấy đẹp không?
- Đẹp, đẹp vô cùng!
Lâm Vãn Vinh tấm tắc nói, thanh âm run rẩy đến mức bản thân cũng chẳng nghe nổi.
Đối diện với tình hình như thế này, hắn làm sao còn nhẫn nhịn nổi chứ, cánh tay dài vươn ra, ôm chặt thân thể như hoa như ngọc của mỹ nhân vào lòng, cái mồm tham lam tìm đến cặp môi hồng nhuận của nàng.
Ngọc Già bắt đầu khẽ rên rỉ, hơi thở nóng dần lên, toàn thân mềm nhũn uốn éo trong lòng hắn, hai cánh tay xích lõa trắng nõn hệt như hai con rắn, quấn chặt lấy cổ hắn, cặp phong nhũ phong mãn trắng bóng như mỡ dê tỳ chặt vào ngực hắn, cùng hắn điên cuồng hôn hít lẫn nhau.
Lâm Vãn Vinh trong đầu nổ oành oành, toàn thân tựa như rơi vào nham thạch bỏng, hai tay mân mê tìm tòi trên bộ ngực phong mãn của nàng, đang muốn ấm áp cùng nàng, bỗng dưng nhớ đến một chuyện, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không còn dám điên cuồng nữa.
Nguyệt Nha Nhi đang cùng hắn dán chặt vào nhau, đối với nhất cử nhất động của hắn đều hiểu rất rõ, thấy hắn trong lúc quan trọng nhất thì lại dừng lại, không nén nổi rên lên một tiếng, xấu hổ đến không thể giấu nổi nói:
- Ngươi, ngươi sao thế?
Lâm Vãn Vinh khẽ vuốt ve lên mái tóc mềm mượt như mây của nàng, ghé sát vào chiếc tai trong suốt như ngọc khẽ hôn một cái, ngọt ngào nói:
- Tiểu muội muội, nàng mới mang thai hai tháng, đang là lúc nguy hiểm nhất. Ta tuy là một kẻ háo sắc nhưng cũng không thể chỉ tham hưởng lạc mà không quản đến tất cả, không suy nghĩ đến sự an nguy của nàng!
Ngọc Già sững sờ nhìn hắn, những giọt nước mắt vui mừng tuôn xuống như mưa. Nàng cố gắng rúc vào, khuôn mặt tròn xinh đẹp áp sát vào bộ ngực trần xích lõa của hắn, ôn nhu ngoan ngoãn hệt như một con mèo nhỏ. Lẩm bẩm:
- Oa lão công, ngươi là người tốt nhất trong toàn thiên hạ! Ta là tiểu muội muội của ngươi, là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thiên hạ!
Trong thời kỳ hoài thai ba tháng kỵ nhất là hành phòng, Lâm Vãn Vinh tự nhiên là hiểu rõ điều này. Nhìn Nguyệt Nha Nhi nước mắt tuôn đầy mặt, nhãn thần ôn nhu đưa tình. Hắn không ngờ một hành động vô tâm của mình lại đổi lại được sự cảm kích đến như thế này của tiểu muội muội. Trong lòng quả thực có chút xấu hổ, hắn cười khan hai tiếng nói:
- Kỳ thực, ta cũng không tốt như nàng nghĩ đâu! Có lúc, ta còn có chút, có chút háo sắc nữa, ha ha!
Hắn và Nguyệt Nha Nhi dán chặt vào nhau, trên người chỗ nào dị thường, tiểu muội muội tự nhiên là có thể cảm giác được cực kỳ rõ ràng.
- Sớm biết ngươi là tên xấu xa rồi!
Ngọc Già hai má đỏ như lửa, thân thể nóng bừng, vô lực dựa vào lòng hắn. Khẽ ấn một cái lên mũi hắn, ôn nhu nói:
- Ta kêu bọn Nạp Lan, Hương Tuyết vào hầu hạ ngươi!
- Vậy sao được?!
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho giật nảy mình, vội vã xua tay.
- Có gì mà không được?
Ngọc Già lặng lẽ vuốt ve má hắn, ôn nhu nói:
- Bây giờ ngươi là hãn vương của Đột Quyết, thân phận tôn quý vô bì, muốn có nữ nhân nào, đó là vinh hạnh của bọn họ. Khi thân thể ta không khỏe, ngươi đi tìm bọn họ hầu hạ, đó là chuyện vô cùng bình thường, sau này ngươi phải quen dần với loại cảm giác này đi. Huống chi hai nha đầu Nạp Lan, Hương Tuyết đó, cảm giác đối với ngươi không tồi, chỉ sợ nằm mộng cũng mong ngóng được ngươi ân sủng thôi. Vì sao ngươi không thỏa mãn tâm nguyện của bọn chúng chứ?!
Không ngờ làm hãn vương của Đột Quyết còn có chỗ tốt này. Lâm Vãn Vinh cười ha hả lắc đầu:
- Ta chẳng phải loại người tùy tiện như thế. Ta chỉ thích tiểu muội muội của ta, Đột Quyết cho dù có nhiều mỹ nữ hơn cũng chẳng liên quan gì tới ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Già đỏ bừng lên, nàng nghiêm mặt nói:
- Nhưng, đối với những nữ nhân trên thảo nguyên của chúng ta mà nói, không thể thỏa mãn nam nhân của mình, đó là chuyện đáng sỉ nhục nhất! Hai nha đầu này cùng ta trưởng thành, ta cũng thích bọn chúng…
- Ai nói ta không thỏa mãn?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười kéo tay nàng: -Đừng có nghĩ nam nhân là những động vật đi bằng bốn chân. Ta ôm nàng như thế này, đã là tâm mãn ý túc rồi, còn cần cái gì nữa? Đêm nay chẳng đi đâu cả, ta cứ ôm tiểu muội muội của ta như thế này mà ngủ, nàng nói có được không?
- Ân!
Ngọc Già vui mừng vâng một tiếng, gò má cọ cọ lên bộ ngực xích lõa của hắn, xấu hổ cười nói:
- Đưa đến tận miệng còn không cần, thực chưa từng thấy qua ai thực thà như ngươi! Ta lưu lại bọn chúng cho ngươi, lúc nào cần thì cứ trực tiếp tiến vào trướng của bọn chúng đẩy ngã ra là được. Nữ tử trên thảo nguyên tuyệt sẽ không cự tuyệt ngươi.
Đẩy ngã ra là được?! Lâm Vãn Vinh nghe mà mồ hôi đầm đìa, tiểu muội muội quả nhiên là mạnh mẽ như ta a!
Hai người thân mật với nhau như đôi uyên ương cùng tắm. Lâm Vãn Vinh động thủ động cước, ăn no đậu phụ, trêu đùa tiểu muội muội đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập như trống đánh. Tuy chưa thực sự tiêu hồn khoái lạc, nhưng chỗ nào cũng đều xuân sắc vô biên, những hoan lạc trong đó, duy chỉ có hai người biết được.
Trong chiếc lều màu vàng cực lớn đó có trải một tấm thảm da dê thật dày trên lớp cỏ bên trong, bên trên có đặt mấy chiếc chăn màu vàng mềm mại, trùm kím cả chiếc lều, ấm ám thoải mái vô bỉ.
Một chiếc giường lớn rộng rãi thế này, Lâm Vãn Vinh trước nay chưa từng ngủ qua, hắn cười hì hì nằm vào trong, từ bên này lăn đến bên kia, không ngờ cũng phí mất khá nhiều thời gian.
Ngọc Già tựa vào trong lòng hắn, đôi mắt to chớp chớp, mỉm cười nhìn hắn: "Hãn vương, sau này ngươi ngày ngày đều tới, chúng ta cứ ngày ngày ngủ trên chiếc giường lớn như thế này, được không?"
- Giường lớn giường nhỏ đều không phải là vấn đề.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài một hơi:
- Điều quan trọng là cần phải có tiểu muội muội ở bên cạnh.
- Ừm.
Tiểu muội muội hốc mắt đã đỏ lên, rúc rúc đầu vào trong lòng hắn, ôn nhu nói:
- Oa lão công, sáng ngày mai khi ngươi rời khỏi nơi đây, đừng có gọi ta dậy, được không?
- Tại sao?
Hắn khó hiểu nói.
Tiểu muội muội lặng lẽ mỉm cười:
- Như vậy ta sẽ không khóc nữa.
Lâm Vãn Vinh sống mũi cay cay, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào, như muốn dung nhập nàng vào trong huyết mạch của mình vậy:
- Nàng yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về. Đến lúc đó ta còn cho nàng một sự kinh hỷ bất ngờ nữa, được không?
- Cái này là tự ngươi nói đó!
Nguyệt Nha Nhi vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, mặt mũi đỏ bừng, nhâng cánh tay hắn lên sờ sờ vào bụng mình:
- Nếu dám nói mà không giữ lời, cẩn thận ta sẽ đi hỏi con trai của ngươi đó.
Nàng thân thể mượt mà nõn nà như lụa, mềm mại nhẵn nhụi, trơn tuột như nước vậy.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve trên tiểu phúc trắng bóng của nàng, tựa như cảm giác được sinh mệnh và huyết mạch của mình trong thể nội nàng vậy, lập tức cảm động và yêu thích đến không nói nên lời.
- Đêm rồi.
Ngọc Già lười nhác tựa vào lòng hắn, trề cái miệng nhỏ xinh ra hứ một tiếng:
- Oa lão công, ta muốn phạt ngươi ôm ta ngủ, một khắc cũng không được buông.
Oa lão công chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy thân thể mềm mại đó, nhìn nàng ngọt ngào ngủ trong lòng mình, lập tức muôn vàn ôn nhu tràn lên trong lòng.
- Tiểu muội muội, ta yêu muội!
Hắn ôn nhu ghé đến sát tai nàng, lẩm bẩm nói.
Nguyệt Nha Nhi đang ngủ lệ châu tuôn chảy, vui mừng lật người một cái, ôm hắn vào trong vòng tay vừa ấm áp vừa mềm mại của mình:
- Oa lão công, ta yêu ngươi, yêu chết ngươi!
Đây nào còn phải là Kim Đao đại hãn hét ra lửa của thảo nguyên, rõ ràng là một thiếu phụ hoài xuân đáng yêu vô cùng. Ôm một bảo bối thiên kiều bách mị như vậy trong lòng, cả đêm Lâm Vãn Vinh khó mà an giấc.
Mặt trời vừa lên, nhìn vào Nguyệt Nha Nhi vẫn đang ngủ say trong lòng mình, tâm trạng hắn lập tức muôn vàn xoay chuyển, do dự hồi lâu, tham lam hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh của nàng mấy cái:
- Tiểu muội muội, nàng hãy đợi ta, ta nhất định sẽ sớm trở về.
Lưu luyến không rời liếc nhìn nàng mấy cái, hắn dằn lòng cắn chặt răng, cố gắng xoay người vén rèm đi ra bên ngoài.
- Oa lão công, ta vĩnh viễn đều đợi ngươi!
Nguyệt Nha Nhi từ từ mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng của hắn, trong khoảnh khắc vừa khóc vừa cười, lệ châu chảy đầy hai má.
Lâm Vãn Vinh bước ra khỏi đại doanh của Kim Đao khả hán, chẳng còn dũng khí quay đầu, đi thẳng một mạch, cũng không biết đã đi được bao xa liền nhìn thấy một hồ nước khá lớn phía trước.
Bên bờ hồ tĩnh lặng đó có một thân ảnh động nhân đang đứng đối mặt với hắn lặng lẽ mỉm cười.
Lâm Vãn Vinh vui mừng nhìn qua, vội vã lao tới ôm chặt lấy tay nàng:
- Sư phụ tỷ tỷ, trên người tiểu muội muội trúng độc, rốt cuộc là thế nào thế?
An Bích Như mở to mắt ra, cười hì hì nói:
- Độc? Độc gì? Sao ta không biết?