Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck
Hiệu đính: Ngọc Vi
Vào lúc Lâm Tam trong lòng như lửa đốt, thì trong đám người phía bên kia có một người lặng lẽ chen thẳng tới chỗ hắn, ánh mắt sắc lẻm của các mễ sai xung quanh sớm đã phát giác ra ngay, cười hi hi ngăn nàng ta lại:
- A muội, muội muốn làm gì thế?
- Muội, muội…
Y Liên sắc mặt đỏ bừng, nắm chặt mảnh trúc, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mễ sai đó nheo mắt tinh nghịch:
- Đây là thời khắc quan trọng nhất, ai cũng không được giúp hắn! A Lâm ca phải có bản lĩnh thực sự thì mới có thể lấy Thánh cô của chúng ta, muội nói có phải không?
"Nếu huynh ấy không có bản lĩnh thực sự thì có phải tốt hơn không!" Y Liên lặng lẽ thở dài, trong lòng chua xót nhưng chẳng dám nói ra.
"Vào thời điểm quan trọng nhất này, không ai có thể cứu nổi ta, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Lâm Tam buồn rầu nhíu mày hồi lâu, đột nhiên hít một hơi, hai tay đưa lên miệng, sắc mặt đỏ gay, dùng hết tất cả khí lực, cất lên một tiếng ca dài du dương, dư âm vang mãi không dứt:
Ơi… áng mây trên trời cao, dòng nước dưới mặt đất.
Ơi… muốn cùng thổi kèn lá, môi kề môi…!
Môi kề đôi môi này…
Lời ca còn chưa dứt hẳn, hắn đã đột nhiên cúi mạnh đầu xuống, hôn tới tấp lên cặp môi đỏ mọng của Thánh cô, chân chính tạo ra tràng cảnh môi kề môi đắm đuối, nóng bỏng.
"Ư…!" đầu óc An Bích Như trở nên mê muội: "Tiểu đệ đệ này, không ngờ dám làm càn như vậy, trước mặt nhiều người thế này dám chiếm tiện nghi của ta!" Toàn thân nàng nóng bừng thở gấp, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, trong ánh mắt của những người ở bên ngoài, rõ ràng là đang cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình.
Bài ca Lâm Tam vừa mới hát không phải là sơn ca của Miêu tộc, mà là bài "Tín thiên du" chính tông của Thiểm Bắc, là hắn trong lúc gấp rút chợt nhớ ra nên mượn dùng tạm! "Tín thiên du" phóng khoáng hào hùng, âm vực rộng lớn, những lời bày tỏ dễ hiểu dễ nghe, ảnh hưởng rất lớn đến tâm tư của người nghe, thích hợp nhất để cất cao giọng hát giữa núi rừng.
Trên Ngũ Liên phong vốn là vô cùng tĩnh lặng, "Tín thiên du" lại hào hùng, ý vị trải dài, tiếng vang vọng tựa như bồ câu gáy, vang khắp sơn cốc, cả hồi lâu không dứt.
Đám người Miêu vốn đang tĩnh lặng thưởng thức âm từ của bài sơn ca phóng khoáng này, đến lúc Thánh cô ngã vào lòng hắn, bị hắn hôn tới mức thở gấp không ngừng, tất cả mọi người mới tỉnh lại quay sang nhìn. Ca hát đã tính là cái gì, so với sơn ca còn kinh nhân hơn chính là dũng khí và sự thẳng thắn của a Lâm ca, hắn ta cứ như thế này mà đoạt đi trái tim của phượng hoàng Miêu trại rồi.
- Hay! Hay lắm…!!!
Nhìn về phía Thánh cô và a Lâm ca đang ôm nhau chặt tới mức hoàn toàn quên đi tất cả xung quanh, đám người Miêu sau khi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ồ lên những tiếng hoan hô dào dạt bất tận.
A Lâm ca đối với phương thức biểu đạt tình cảm, tuy quyết liệt một chút nhưng lại chính hợp với tính cách nhiệt tình thuần khiết dám yêu dám hận của người Miêu. Cũng chỉ có a Lâm ca thần kỳ này mới có thể xứng đáng với Thánh cô kiều diễm quyến rũ của Miêu trại mà thôi.
- Sao ngươi lại xấu như vậy chứ?
An Bích Như thở dốc thoát ra khỏi ngực hắn. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, tựa như có thêm một tầng hơi nước nóng bừng, mỹ lệ vô ngần.
- Nàng sai rồi, ta rất lâu rồi không xấu như vậy!
Lâm Tam mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mềm mại như không xương của nàng, ghé sát bên tai nàng cười he he dâm đãng:
- Tỷ tỷ, vừa rồi nàng làm khó ta như vậy, có phải là cố ý không?
- Đương nhiên rồi!
An Bích Như nghênh mặt đắc ý, lườm hắn một cái đáp: "Ta chính là muốn làm khó ngươi, sau đó lại xem ngươi chinh phục tất cả cửa ải khó khăn đó! Ta muốn để tất cả mọi người đều biết rằng, tiểu đệ đệ của ta là người lợi hại nhất trong khắp thiên hạ này!"
An tỷ tỷ tuy là một người Miêu, nhưng lại là một người cực kỳ kiêu ngạo, nàng thích nhìn tiểu đệ đệ chinh phục mình trước mặt tất cả mọi người, nào sợ bản thân hắn có thể sẽ thua một trận thảm hại.
Lâm Tam gật đầu hiểu ý, cười nói:
- Tỷ tỷ, làm như vậy rất nguy hiểm đó! Vạn nhất ta không tiếp nổi, nàng sẽ làm thế nào?
- Có tiểu a muội Y Liên của ngươi, những cái này còn là vấn đề sao?
Thánh cô yêu kiều mỉm cười, hung hăng véo một cái vào eo hắn.
"Hóa ra tất cả đều không qua nổi mắt của sư phụ tỷ tỷ!" Nói đến Y Liên, Lâm Tam lặng lẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn quanh. Chỉ thấy bốn phía xung quanh đều là những người đang hân hoan vui vẻ, trong biển người này, đi đâu tìm lấy bóng ảnh cô độc kia của Y Liên bây giờ?
Người lanh lợi như An tỷ tỷ làm gì mà không hiểu được tâm tư của hắn, khẽ hừ lạnh một tiếng, gõ mạnh lên trán hắn một cái, gắt gỏng:
- Khi ở cùng ta mà ngươi cũng dám nghĩ tới nữ nhân khác sao?
- Không có, tuyệt đối không có!
Hậu quả của việc đắc tội với hồ ly tinh này, Lâm Tam cơ hồ như không dám tưởng tượng, hắn vội vàng nghiêm mặt lại, dùng những từ ngữ nghiêm chỉnh phủ nhận ngay.
- Vậy sao?
An tỷ tỉ mỉm cười duyên dáng, ngọc thủ đưa ra, khẽ vạch mấy vòng trước ngực hắn, hi hi nói:
- Vốn ta muốn nói với ngươi, nghĩ đến tiểu a muội kia cũng không phải gấp, ai kêu nàng ta là người Miêu chứ! Người Hoa có câu nói xưa, gọi là "phì thủy bất lưu ngoại nhân điền". Ngươi nói có đúng không?"
(*nước tốt không để chạy tới ruộng người ngoài.)
- Đúng… à, ý… ý gì thế?
Lâm Tam giật mình, cái miệng trong khoảnh khắc đã chẳng còn lanh lợi nữa rồi. Cùng với hồ ly tỷ tỷ nói chuyện phải cẩn thận trăm lần, vừa sơ ý một chút là sẽ rơi vào thòng lọng của nàng ngay. Bị nàng xỏ mũi dắt đi, hậu quả sẽ thực sự là thê thảm đó!
An Bích Như sờ lên má hắn, cười khúc khích:
- Rõ ràng là hiểu mà còn cứ giả vờ hồ đồ… Tiểu đệ đệ, ta thích ngươi cứ giả vờ trong sáng ngây thơ thế này, giống như một tiểu mễ đa chuyện gì cũng không hiểu, để ta có được cái cảm giác phạm tội khi câu dẫn ngươi! Thực sự là kích thích lắm đó!
- Phải, rất kích thích, rất kích thích!
Lâm Tam lau mồ hôi lạnh trên đầu, ngượng ngập cười nói.
Nhìn cái bộ dạng mềm nhũn của tiểu đệ đệ thông minh nhất thiên hạ, trong lòng An Bích Như dấy lên nỗi yêu thương trìu mến, kéo cánh tay hắn cười hì hì bảo:
- Ngươi cũng không phải nghĩ nhiều, ta chỉ tùy tiện nói thôi, bản thánh cô sẽ không đem ngươi đi tặng cho người khác đâu!
"Nàng nói như vậy, ta còn có thể không nghĩ nhiều sao? Hồ mị tử này, rõ ràng là đang đùa giỡn ta mà!" Lâm Tam tức giận nghiến chặt răng, trong lòng lại có cái cảm giác tựa như đang bị vo lại còn bảy thốn, chẳng có đường nào mà giãy dụa. Nếu luận đến tính cách và thủ đoạn, An Bích Như là người gần gũi với hắn nhất, nàng hiểu hắn, sợ rằng còn sâu hơn cả Tiêu tiểu thư.
Thánh cô đã tìm được người trong lòng, tất cả mọi người trong Miêu trại đều hân hoan cổ vũ, chư vị trưởng lão cũng chẳng còn lời nào để nói, a Lâm ca này cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm đáng tiếc, chính là hắn không phải là người Miêu.
Hàn Nông a thúc nhảy lên đài, mỉm cười vẫy tay cất cao giọng:
- Chư vị hương thân…
Hiện trường vốn đang nhiệt náo lập tức tĩnh lặng trở lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người lão.
- Phượng hoàng của Miêu Trại đã chọn được người hợp ý, dựa theo phong tục, Thánh cô phải cùng a Lâm ca tặng dây lưng cho nhau, xin mời phủ doãn đại nhân và tất cả các hương thân làm chứng cho bọn họ!
"Rào rào!" Các cô nương đều cười khúc khích đẩy Thánh cô tới trước đài, các chàng trai cũng vây quanh kéo a Lâm ca mà bước tới.
Trong ánh mắt hưng phấn của mấy vạn người, Lâm Tam cởi ngọc đái bên hông ra, giao đến tay An Bích Như, trịnh trọng nói:
- Thánh cô, sư phụ tỷ tỷ, nàng nguyện ý gả cho ta không?
Da mặt hắn đã luyện dày đến cực cùng, trước mặt nhiều người như thế này thổ lộ mà mặt cũng không đỏ, hơi thở cũng không gấp. Đám người Miêu thấy hắn vừa bước lên đã nói vào chính đề luôn, lập tức một trận cười giòn giã nổi lên, tiêu điểm chú ý của bọn họ trong chốc lát đã chuyển tới Thánh cô..
An tỷ tỷ dù có to gan hơn nữa thì dù sao cũng là một nữ nhi, về độ dày của da mặt thì làm sao mà so với hắn được. Nghe tiểu đệ đệ biểu lộ trước mặt mọi người, nàng vừa mừng rỡ vừa kinh hãi, nhưng lại không dám gật đầu mà cũng chẳng dám lắc đầu. Cởi chiếc ngọc đái màu bạc ra làm vật đính hôn tượng trưng, khẽ đưa đến tay hắn, Thánh cô hai má đỏ bừng, khuôn mặt đỏ như hoa đào, bẽn lẽn nói:
- Cái này, cho ngươi!
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như thế này của sư phụ tỷ tỷ, Lâm Tam cười ha hả, đang muốn đưa tay ra nhận lấy thì lại chợt nghe trong đám người có một tiếng hét lớn vọng lại:
- Chậm đã!
Tiếng sài đao đinh đinh đang đang vang lên, đám người mau chóng bị đẩy ra, cả trăm cả ngàn Hắc Miêu thị vệ từ bốn phía vây tới, khí thế hung hăng vây quanh một độc nhãn đại hán xông tới.
- Tránh ra, tránh ra!
Trát Long đi đầu tiên vung thanh sài đao trong tay mà diễu võ dương oai, da thịt trên mặt không ngừng co giật, những người Miêu ở bốn phía xung quanh kinh hoảng lùi lại. Trát Quả đầu nhân ở sau lưng hắn, con mắt trái được quấn một lớp vải dày, vết máu vẫn đang thấm ra, con mắt phải còn lại bắn ra những tia nộ hỏa bừng bừng, răng nghiến ken két, hung hăng nhìn chằm chằm vào a Lâm ca trên đài, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
- Trát Quả, ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy đám Hắc Miêu binh hung hăng như lang như hổ, trong tay cầm những thanh sài đao sáng loáng vây lấy đài cao, Hàn Nông trưởng lão sắc mặt tức giận, lớn tiếng hét lên.
- Ta muốn làm gì ư?
Da thịt trên mặt Trát Quả không ngừng co giật, trong mắt bắn ra những tia thù hận như bài sơn đảo hải, hung hăng vung sài đao lên, phẫn nộ chỉ vào mặt Lâm Tam:
- Ta muốn giết chết tên tiểu tử kia!
"Đại đầu lĩnh muốn giết a Lâm ca? Vì sao vậy?" Đám người Miêu xung quanh đều bàn tán xôn xao.
Lâm Tam giơ hai tay ra, thản nhiên cười hì hì:
- Chúng ta ngày xưa vô thù, ngày nay vô oán, khi tỷ thí cũng là công bằng cạnh tranh, ta tự nhận là chưa từng đắc tội với Trát Quả đầu lĩnh, không biết ngươi vì sao lại muốn giết ta?
Trát Quả sững sờ nhìn An Bích Như, con mắt duy nhất còn lại thoáng qua những tia si mê, sài đao trong tay ra sức vung lên, điên cuồng hét lớn:
- Thánh cô là của ta! Ai muốn tiếp cận nàng, ta sẽ giết kẻ đó!
"Hóa ra là vậy! Quang minh chính đại chẳng thể thủ thắng, liền từ sau lưng hạ thủ!" Những hương thân Miêu tộc xung quanh đều nhất tề phì một tiếng, ánh mắt đang nhìn Trát Quả đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
- Trát Quả ca.
An Bích Như khẽ thở dài:
- Nể tình chúng ta cùng nhau trưởng thành, nói với ngươi một tiếng cuối cùng! Nghe ta khuyên một tiếng, giờ thu tay lại đi, vẫn còn kịp đó.
Trát Quả si mê nhìn nàng, lẩm bẩm:
- Chỉ cần Thánh cô nguyện ý gả cho ta, đừng nói là thu tay, cho dù lấy mạng ta, Trát Quả cũng tuyệt không nhíu mày!
"Kêu sư phụ tỷ tỷ của ta gả cho ngươi? Nằm mộng đi!" Lâm Tam tức giận nghiến chặt răng lại, lẩm bẩm chửi rủa. An Bích Như nhìn mà tức cười, lén véo một cái lên tay hắn.
- Trát Quả ca, ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta đã có người trong mộng!
Thánh cô khuôn mặt đỏ ửng, ôm chặt tay tiểu đệ đệ, dịu dàng mỉm cười, phong tình vạn chủng:
- Cả đời này của ta, chuyện vui vẻ nhất chính là được ở cùng hắn, mỗi ngày đều châm lên mông hắn!"
"Quá tuyệt!" Lâm Tam nghe mà trong lòng nở hoa, mê say nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang ngượng ngùng của An tỷ tỷ, cười hì hì:
- Tỷ tỷ, nàng hậu ái ta như vậy, mỗi ngày ta mà không để nàng đâm lên một châm thì sẽ có chút xấu hổ đó!
Thấy hai người họ trước mặt mình mà tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình, cứ mãi âu yếm, trong lòng Trát Quả càng bùng thêm lửa giận, căng họng ra mà rống to lên:
- A Lâm ca, đừng cho rằng ta không biết, ngươi căn bản không phải người Miêu, ngươi là một tên cẩu tặc người Hoa đáng sỉ nhục…
Một tiếng này hắn hét cực lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng. "A Lâm ca là người Hoa ư?" Tin tức này hệt như sấm sét đánh xuống, mau chóng lan tràn đi trong mọi người, tất cả hương thân đều bán tín bán nghi nhìn Lâm Tam, chụm đầu chụm tai vào bàn tán rì rầm.
Thân phận đã bị vạch trần, Lâm Tam cũng chẳng thèm che giấu nữa, hắn xoạt một tiếng nhảy lên chiếc bàn dài, quay về phía tất cả mọi người lớn tiếng nói:
- Không sai, ta đích xác là người Hoa…
Nghe hắn mở miệng thừa nhận, đám người lập tức ồn ào cả lên, mễ đa kiệt xuất nhất không ngờ lại là người Hoa? Hương thân Miêu tộc kinh nghi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp vô ngần.
- …Ta là một người Hoa, nhưng ta đồng thời cũng là một nửa người Miêu!
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết, đưa mắt nhìn khắp bốn phía dò xét:
- Xin chư vị xem y phục trên người ta, đây là Miêu trang của Bố Y lão đa ở Ánh Nguyệt thôn trong đêm tân hôn. Cảm tạ Y Liên a muội của Ánh Nguyệt thôn, là muội ấy dùng bàn tay khéo léo của mình, biến ta thành một mễ đa Hồng Miêu! Ta thích Miêu trại, thích hương thân nơi này, mọi người thuần phác thiện lương, nhiệt tình hiếu khách, đối đãi với ta tựa như huynh đệ trong nhà vậy.
- Y Liên, Y Liên, hắn nói đến muội đó!
Tử Đồng vui vẻ giật nhẹ cánh tay thiếu nữ bên cạnh.
- Ừm.
Y Liên khẽ lau khóe mắt, ngượng ngùng khẽ cười một tiếng.
- Trong những ngày ta ở Miêu trại, mỗi ngày ta đều sống rất vui vẻ. Nơi đây có bạn bè của ta, Y Liên, Khôn Sơn, Tử Đồng, Bố Y lão đa, mỗi một mễ đa mễ sai của Ánh Nguyệt thôn, bọn họ đối với ta thân thiết như anh em trong nhà, khiến ta cảm thấy ấm áp vô hạn. Nơi đây còn có Thánh cô của ta, có An tỷ tỷ mà ta ngày đêm mong nhớ! Ta vì nàng mà tới! Đua ngựa, leo núi đao, kéo cờ hoa, hát tình ca, tại Hoa Sơn tiết này, ta cảm thấy mình đã trở thành một người Miêu chân chính! Ta thích nơi này, đêm nay sẽ khiến ta cả đời khó quên!
Mồm mép của hắn thiên hạ vô song, những lời chân thành này có sự ảnh hưởng cực lớn. Đám người Miêu nhìn lên thân ảnh của hắn, a Lâm ca liên tiếp vượt qua bốn cửa, tình hình hái quế của Hoa Sơn tiết hiện ngay trước mắt. Chẳng cần biết là Hoa tộc hay là Miêu tộc, hắn có thể trở thành mễ đa kiệt xuất nhất, đều là dựa vào bản lĩnh thực sự của hắn, chẳng có một chút giả dối nào. Chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến người ta vô cùng kính phục rồi.
- Đừng nghe hắn nói bừa!
Mắt thấy các hương thân xung quanh đều đang thì thầm với nhau, trong mắt dần dần lộ ra những tia hảo cảm với a Lâm ca, Trát Quả vội lớn tiếng rống lên:
- Người Hoa khi dễ Miêu tộc, tất cả mọi người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, hắn không thể chống chế chuyện này được!