Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 228: Tiên tử và Cường nữ




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Em gái ta Melly

"Nha đầu, không ngờ dám đưa ra loại yêu cầu này, chẳng phải bức ta phạm sai lầm sao". Lâm Vãn Vinh cảm nhận được "khổ vì tình" là sao. Ngọc Sương thấy hắn chần chừ không quyết, tưởng rằng hắn lo lắng bị người ta nhìn thấy, không nhịn được làu bàu, sắc mặt hớp hồn nói:

- Quỷ nhát gan! Người ta không sợ, ngươi sợ cái gì, ư…

Một cái ôm mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, chiếc miệng nhỏ đỏ tươi bị ép chặt, một đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tác quái trên lưng nàng, nàng thở hổn hển, khẽ ừ một tiếng, cả người nóng như lửa, bỗng nhiên như muốn hòa tan vào trong hắn

- Ư…

Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật dài, còn cần phải tăng cường khả năng nín chịu hơn a, mới hai mươi mấy phút không kiên trì nổi rồi, bất kể cái gì cũng được phải chịu hơn một giờ chứ. Nhị tiểu thư liếc mắt bốn phía, ư hử một tiếng nép vào lòng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn nói:

- Người xấu, chàng làm chuyện xấu như vậy, nếu để cho tỷ tỷ nhìn thấy thì làm sao bây giờ? thiếp chính là đáp ứng tỷ ấy, không thể để cho chàng lại tùy ý khi phụ, nếu tỷ ấy biết được, thiếp chẳng phải xấu hổ chết mất.

"Nha đầu này, sự chủ động của vừa rồi đã chạy đâu mất". Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nàng sợ cái gì, chúng ta thế này gọi là hai bên tình nguyện, nàng ấy muốn nhìn cứ để cho nhìn thoải mái thôi.

Nhị tiểu thư đối với hắn không có biện pháp gì, đỏ bừng mặt mặc kệ hắn làm gì thì làm. Cùng Tiêu Ngọc Sương chàng chàng thiếp thiếp một phen, khi trở về trong phòng, Đại tiểu thư và Tống tẩu đã gần như bàn bạc xong, Tiêu Ngọc Nhược đang viết cái gì đó. Nhìn thoáng quá khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng của Ngọc Sương, Đại tiểu thư không chịu được, sẵng giọng:

- Các ngươi làm cái gì lâu thế mới quay lại? Ta và Tống tầu bàn bạc chút biện pháp, ngươi đến xem như thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta với Nhị tiểu thư ra ngoài giao lưu miệng lưỡi một phen… vậy cái phương án gì đó nàng cùng Tống tẩu định liệu được rồi, ta rất yên tâm.

Tống tẩu không hiểu nổi quan hệ giữa Lâm Tam và Đại tiểu thư, nói chuyện tùy ý như thế. Tiêu Ngọc Nhược nhìn hắn nghi ngờ, khẽ nói:

- Ngươi đừng hoàn toàn trút bỏ trách nhiêm. Nếu việc này làm sai lầm đổ bể, không kiếm được tiền, Tiêu gia ta lỗ vốn cũng chính là ngươi lỗ vốn đó.

- Đại tiểu thư làm việc thì ta yên tâm rồi!

Lâm Vãn Vinh cười nói, Tiêu Ngọc Nhược giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái. Việc kinh doanh, Lâm Vãn Vinh vốn chẳng muốn quan tâm, cũng như tửu lâu đều giao cho Xảo Xảo. Nước hoa và xà phòng, Đại tiểu thư so với hắn còn tận tâm hơn. Bản thân hắn chỉ phụ trách đưa ra chủ ý, dù sao ý tưởng của hắn đều là chủ ý đáng tiền, chỉ cần thực hiện tốt, cơ bản sẽ không thất bại. Về phân an bài cụ thể ra sao, phải nhờ vào Đại tiểu thư rồi. Dù sao nàng là một thân nữ nhi, đối với thói quen tính tình của các thái thái tiểu thư đều rõ ràng, nếu ép một đại lão gia xen vào, ngược lại sẽ làm ra thứ rối tung, trái với sự mong muốn.

Đại tiểu thư biết hắn vốn lười biếng, nhưng cũng không cách gì bắt ép hắn, nhớ đến khung cảnh ấm áp tối qua, trong lòng nổi lên một mảng nhu tình, cũng không muốn đi ép hắn làm việc không thích.

Lâm Vãn Vinh nhớ tới ước định cùng Thanh Tuyền, trong lòng cấp bách, giữ chặt Tống tẩu nói:

- Tống tẩu, người quen thuộc mọi nơi trong kinh thành, xin hỏi Ngọc phật tự ở đâu?

- Ngọc phật tự ?

Tống tẩu nhíu máu nói:

- Là bảo điện của nơi nào? Ta ở kinh thành hai mươi năm nhưng chưa từng nghe qua.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút. Ngày đó khi ly biệt, Thanh Tuyền đã nói rõ ràng là mùng bảy tháng bảy, gặp mặt ở trước Ngọc Phật tự, nàng sẽ không lừa gạt mình. Vì sao Tống tẩu ở trong kinh nhiều năm, lại không biết Ngọc Phật tự này chứ? Hắn vốn nghĩ trước tiên đến bên ngoài Ngọc phật tự tìm một phen, vậy mà bị đánh một cái choáng váng. Một người ở lâu trong kinh thành như Tống tẩu cũng không biết Ngọc Phật tự ở nơi nào, vậy ta phải đi đâu tìm kiếm Thanh Tuyền?

Tống tẩu nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi muốn đi thắp hương sao? Trong kinh còn có nhiều ngôi tự tên tuôi nổi danh hơn nhiều: Đại tướng quốc tự. Tiểu tướng quốc tự. Tịnh Đàm tự…đều là những chùa nổi tiếng, hương khói rất thịnh. Mỗi lần trước sau mười lăm giữa tháng, các vị đại quan hiển hách đều muốn đi thắp hương cầu phật. Ngươi đi cầu khấn, khẳng định rất là linh nghiệm.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Tống tẩu, ta chỉ muốn đến Ngọc Phật tư. Người thật sự chưa từng nghe qua tên Ngọc Phật tự sao?"

Tống tẩu đáp:

- Ta ở kinh thành chừng đấy năm, chỗ lớn nhỏ đều đến rồi, quả thật chưa từng nghe qua tên của Ngọc Phật tự.

Đại tiểu thư thấy hình dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của hắn, cũng không biết hắn hỏi vì mục đích gì, chỉ là thấy dáng vẻ vô thần của hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy khó chịu, liền dịu dàng hỏi:

- Có phải ngươi nhớ lầm rồi hay không?

- Dù là chết đi, ta cũng sẽ không nhớ nhầm.

Lâm Vãn Vinh kiên định nói. Nhìn thấy giọng điệu như chém đinh chặt sắt của hắn, đã biết chỗ này đối với hắn vô cùng quan trọng. Đại tiểu thư khẽ nói:

- Ngươi chớ có hoảng lên, kinh thành lớn như vậy, Tống tẩu cũng không thể nơi nào cũng biết, ta kêu nhiều người đi nghe ngóng một chút, chắc chắn tìm được cho ngươi chỗ kia.

Lâm Vãn Vinh cười khổ một cái nói:

- Cám ơn nàng, Đại tiểu thư.

Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt một chút, buồn bã nói:

- Ngươi cảm ơn ta như vậy, ta ngược lại có chút không quen, sau này chớ nói những lời như thế, nghe không thoải mái.

Tống tẩu nhíu chặt mày trầm mặc, nửa ngày mới nói:

- Lâm tiểu ca, ngươi nói, chẳng lẽ là Ngọa phật tự?

- Ngọa Phật tự?

Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi:

- Cũng chẳng quan tâm cái gì Ngọc Phật Ngọa Phật nữa, chỉ cần là phật tự, người hãy mau nói ra đi.

Tống tẩu gật đầu đáp:

- Ngọa Phật tự này nằm ở ngoại ô thành bắc, hơn hai mươi năm trước cũng có một thời hương khói thịnh vượng, chỉ là mấy năm nay sớm suy bại rồi. Cũng không biết ngươi nói đến có phải là nơi này hay không.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, chẳng quản nó là cái gì phật, chỉ cần là phật tự, vậy thì có hi vọng rồi. Hắn vội vàng hướng Tống tẩu vái một cái:

- Tạ ơn Tống tẩu, đại ân đại đức của người, tiểu đệ ngày sau sẽ báo đáp.

Lời vừa dứt, thân hình vội vàng chạy ra cửa, đảo mắt biến mất trong đám người náo nhiệt.

- Lâm Tam huynh đệ này thật là rất nóng lòng, cũng không biết tìm Ngọc Phật tự kia làm cái gì, chẳng lẽ là gặp mấy cô nương thân thiết.

Tổng tẩu cười nói.

Đại tiểu thư quay đầu đi, hầm hừ:

- Chớ để ý tới hắn, hắn dù có dụ dỗ tất cả nữ tử trong thiên hạ đem về nhà, cũng kệ hắn đi.

Tống tẩu ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, lo lắng nói:

- Nhìn sắc trời này, hôm nay e là sắp mưa. Lâm huynh đệ một mình ra ngoài, nếu gặp mưa có thể không hay.

Lời vừa dứt, đã thấy Đại tiểu thư cầm chiếc ô vội vã chạy ra ngoài. Chỉ là biển ngươi mênh mông, nào đâu còn có thể tìm thấy bóng dáng Lâm Tam, Đại tiểu thư đứng trên đường lớn, nhìn dòng người xuôi nam ngược bắc, nhất thời có chút ngẩn ngơ…

Lâm Vãn Vinh hào hứng phóng ra cửa, định rõ phương hướng, thẳng tiến thành bắc mà đi. Kinh thành phồn hoa. Bán rong sai vặt, biểu diễn nhào lộn tạp kỹ…làm cho người ta hoa cả mắt. Trên đường lớn người đi người lại, đông đúc rộn rộn ràng ràng, tiếng quát tháo, tiếng kêu hét không dứt bên tai, cực kỳ nào nhiệt.

Lâm Vãn Vinh lòng nhớ tới Ngọc Phật tự, đối với thắng cảnh của kinh thành cũng không có lòng thưởng thức, tìm với người hỏi rõ vị trí của Ngọa Phật tự, vội vã hướng thẳng ngoại ô đi tới.

Ở Kinh thành rộng lớn này. Đi hơn nửa canh giờ, người ngoài đường dần dần thưa thớt rất nhiều, vừa tới ngoài ô. Vừa đi một đoạn, đã thấy đường phía trước dần trở nên gập ghềnh. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trước mắt đột nhiên một vách núi sừng sững. Vách núi này e phải cao vài trăm trượng, dựng ngược lên, bốn phía trống không, không có chỗ nào đề đặt chân trèo lên. Trên đỉnh núi mây mù bao phủ, khói lam vờn quanh. Mơ hồ thấy đỉnh đài lầu gác, mái xanh nhô ra, giống như trong tiên cảnh.

Dưới chân vách núi, một ngôi chùa hoang phế, cửa gỗ mục nát, rêu phủ đầy đất, khắp nơi đổ nát, chẳng còn dấu vết con người. Tường vách phòng ốc trong chùa này phần lớn đều sụp đổ, chỉ có chính điện, còn được che hơn nửa nóc nhà.

Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy trong lòng liên tục kích động, đây chính là Ngọc Phật tự sao? Có đúng là Ngọc Phật tự trong lời nói của Thanh Tuyền không?

Hắn đi tới gần. Chỉ thấy bên trong chùa tường cao sụp đổ, nóc nhà cũng hư nát lộ ra bầu trời. Một pho tường phật di lặc bằng đá hoa cương thật lớn, cũng phải to tới mười hai trượng. Cao tới tám trượng, chất phác thu hút, mỉm cười nằm trên mặt đất. Dưới gió thổi mưa sa, góc cạnh trên thân ngọa phật bằng đá này đã bị mài nhẵn, hiện hết ra vẻ nhu hòa.

Trước tượng phật đặt một cái tháp hương thật lớn, vẫn còn lưu lại chút dấu vết hương khói, tuy trải qua mưa gió nhưng lại không mất đi khí thế, dựa vào đó có thể thấy tình hình hương hoa thịnh vượng năm đó.

Lâm Vãn Vinh ở trong đại điện tới tới lui lui dò xét một phen, ngoại trừ tượng phật như núi ra, thì hoàn toàn trống không, tường vách của Ngọa Phật tự này đều đã sụp đổ, chỉ có chính điện là bảo tồn tốt một chút. Xuyên qua chính điện, sau chùa cũng là một rừng cây rất lớn, cây cối cao lớn, cành cây sù sì, tuy là vừa qua năm mới, cánh lá héo úa, nhưng chẳng thấy tiêu điều.

Ngôi chùa này kết cấu đơn giản, trước sau có vật sống nào, liếc mắt một cái liền có thể thấy hết. Lâm Vãn Vinh tìm kiếm trước sau một phen, ngay cả một cái quỷ ảnh cũng chẳng thấy.

Hắn chẳng nản lòng tìm kiếm xung quanh một vòng, chỉ thấy ngọn núi này bốn phía thẳng đứng, vách đá bóng loáng, không mấy chố có thể đặt chân, ba mặt đều là nước, chi trước mặt Ngọa Phật tự này là bình địa, cũng không biết phi vũ lâu các ở trên tuyệt phong này là ai làm nên, lại như thế nào leo lên được.

Sớm hết một vòng, nhưng nhớ tới mảng rừng mới đi ngang qua, chẳng nói tới Thanh Tuyền, ngay cả một con thỏ còn không tìm thấy. Hắn lau cái trán đầy mồ hôi, liền nằm dài lên mặt cỏ khô, tứ chi duỗi thẳng, thở hổn hển từng hơi lớn.

Nơi này cuối cùng có phải là Ngọc Phật tự không? Thanh Tuyền, Thanh Tuyền ở đâu? Hắn mông lung nằm thẳng cẳng, tâm tư cũng không biết bay đi tới tận đâu, con mắt dần dần nhắm lại. Không biết nằm bao lâu, trong mơ hồ, tựa hồ như có chút ẩm ướt trên mặt. "Mưa xuống rồi!" Trong lòng hắn than thở, mở mắt ra, thất thểu tiến về phía trước, nhất thời mắt trợn tròn.

Trên ngọn cây kia, một nữ tử áo trắng phất phơ thân hình yểu điệu, gót sen điểm nhẹ, đạp lên cành lá, giống như tiên tử trong mây từ hư vô thăm thẳm bay qua, không nhiễm chút bụi của thế tục.

Gặp quỷ rồi sao? Hay là thấy thần tiên? Nhất thời cơn buồn ngủ của Lâm Vãn Vinh tan biến, xoạt một cái ngồi dậy, cao giọng hò hét:

- Ê, ê…

Nữ tử kia tựa như không nghe thấy hắn kêu gọi, phảng phất như làn khói nhẹ lướt về phía trước không ngừng, thân hình vô cùng mỹ diệu, nhưng chẳng phải Tiêu Thanh Tuyền.

Lâm Vãn Vinh vốn đã tuyệt vọng ở Ngọa phật tự này, như thấy ở đây đột nhiên xuất hiện một cô gái, trong lòng nổi lên vài phần hi vọng, theo sau nàng hô to:

- Tiểu thư, tiên tử, mỹ nữ …

Mặc cho hắn kêu đứt họng, nữ tử kia vẫn chẳng quay đầu, thân hình yểu điệu đảo mắt liền biết mất trong tầm mắt của hắn, Lâm Vãn Vinh đuổi theo vài bước, thở hổn hển, kêu khản cả giọng, giầy cũng rơi mất. "Mẹ nó, chẳng lẽ nghĩ rằng mình chính là tiên tử thật sự à, ta ghét nhất người khác bay trước mặt, nếu mà có tên lửa, lão tử đã sớm bắn một phát cho ngươi rụng xuống rồi." Cơn tức giận của Lâm Vãn Vinh trổi dậy, sinh ra tức giận nhặt giày vải của mình bị rơi trên mặt đất lên, hung hăng ném về hướng tiên tử kia… "ném không trúng cũng phải dọa ngươi môt chút!".

Tiên tự tựa như cảm giác được cái gì đó, ống tay áo dài phất một cái, quay phắt đầu lại, quét mắt liếc hắn.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh nhảy vọt lên một cái. Cước bộ lại ngơ ngẩn dừng lại. Nữ tử này mắt phượng mày ngài, da trắng môi đỏ, hai má hoàn mỹ không tì vết trong suốt như ngọc, mang theo một nụ cười lãnh đạm, đứng trên ngọn cây cao nhất, váy dài phất phơ, mơ hồ như tiên tử thánh khiết cao quý trên chín tầng mây, không mang một chút bụi trần, phảng phất dù ngươi ta chỉ nhìn một cái cũng là tội lỗi.

"Quái lạ, đây chẳng lẽ lại chính là tiên nữ. Đẹp không nói nên lời." Ngay cả loại người mạnh mẽ như Lâm Vãn Vinh, trước mặt cô gái này cũng sinh ra cảm giác thua kém. Hắn lập tức tỉnh lại: "ta ngất, cô gái nào mà chẳng phải lấy một nam nhân? Ta sợ nàng chắc!" Hắn xúc phạm chẳng kiêng dè, khi ngẩng đầu lên, nữ nhân kia kia như một làn khói trần, biến mất trước mặt hắn.

Lâm Vãn Vinh dùng sức lắc đầu, làm cho mình tỉnh tảo một chút, đây không phải năm mơ chứ, tiên tử giáng trần? Trong rừng cây tìm kiếm một phen. Nhưng nào đâu có thể kiếm được bóng của tiên tử.

Hắn hít dài một hơi, việc hôm nay hoàn toàn là tà môn, ta rõ ràng là đến tìm Thanh Tuyền, làm sao lại xuất hiện một tiên tử, hoàn mỹ đến nỗi mất cả thiên lương? Nhìn không ra tuổi của tiên tử. Nàng với Thành tuyền có quan hệ hay không? Tỷ tỷ? Muội muội? Chẳng lẽ Ngọa phật tự này chính là Ngọc Phật trong lời của Thanh Tuyền.

Một loạt các vấn đề sâu chuỗi với nhau nẩy lên, hắn cũng có chút váng đầu hoa mắt, dùng sức day day hai bên huyệt thái dương:

- Thanh Tuyền à Thanh Tuyền, nàng đưa cho lão công của mình nhiều điều bí ẩn thế làm gì a?

Một phen kinh diễm này, hắn sớm chẳng còn chút buồn ngủ. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mênh mông, từng đợt tia chớp đột nhiên làm bầu trời trắng lóa lên từng đợt. Từng giọt nước rơi lên trên mặt, lạnh lẽo làm cho hắn tỉnh táo hẳn lên, tiếp theo một trận mưa lớn sầm sập đổ xuống.

Ngọa Phật tử đổ nát đã không còn chịu nỗi. Tường đổ vách sập, duy nhất có thể che mưa ngăn gió chính là một mảnh tường còn chưa sụp đổ trong chính điện. Lâm Vãn Vinh hai tay che đầu, vội vàng chạy tới chính điện, trong lúc vô ý ngẩng đầu, chỉ thấy Ngọa Phật hiện rõ bên ngoài kia, ở tia chớp chiếu rọi lại lóe lên một chút ngọc quang sáng rực làm hắn hoa mắt.

"Ngọa Phật...Ngọc Phật...!" Hắn vỗ tay, nhảy cẫng lên, mẹ nó, Ngọa Phật tự này nguyên lai thật sự là Ngọc Phật tự a! Khối đá thiên nhiên điêu khắc phật nằm này kỳ thực chính là một khối ngọc thô chưa được khai phá. Trong ngày bình thường nhìn không ra, gặp được ánh nắng mãnh liệt, mới có thể hiện ra đặc tính của ngọc thạch. Ngọc phật tự này, chính là Ngọc Phật tự trong lời của Thanh Tuyền, nhất định là không sai rồi.

Có được phát hiện này, trong lòng hắn hưng phấn không thể biểu hiện thành lời, kêu dài một tiếng "aaaa", muốn áp cả sấm sét kia, hận không ôm được cái bụng to của phật Di Lặc thân thiết một trận. Xác định được đây là Ngọc Phật tự, hắn trong lòng kích động, vội tăng tốc, đã tới dưới mái hiên đại điện, đang muốn qua cửa, lại nghe bên trong một tiếng con gái vọng ra:

- Bên ngoài là ai?

Hắn dừng bước lại một chút, ở cái chỗ rách nát này cũng có người tới ư? Chẳng lẽ là tiên tử vừa bay kia? Chẳng lẽ là tiên tự trong khi bay bị mưa làm ướt, đang trốn ở trong thay xiêm y? Oa ha ha ha! Trong lòng hắn đắc ý vài tiếng, kêu một tiếng khác thường:

- Nữ thí chủ, ta mang trà tới cho nàng…

"phanh!" tuy nhiên lại là một hòn đá từ bên trong ném ra, Lâm Vãn Vinh bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng tránh ra nói:

- Tiên tử là ta, chúng ta vừa rồi gặp qua nhau, ta còn đuổi theo nàng một đọan đường mà.

Cô gái bên trong trầm mặc nửa ngày mới nói:

- Cái gì nữ thí chủ, tiên tử? ngươi chẳng lẽ là hòa trượng trong miếu này?…không đúng…Ngọc phật tự này đã đổ nát nhiều năm, ở đâu ra hòa thượng? Ngươi, ngươi làm cái gì? Giọng nữ tử kia có chút sợ hãi, tức thì bình tĩnh trở lại.

- Ngọc Phật tự?

Lâm Vãn Vinh khẽ chấn động, cô gái này nói đây là Ngọc Phật tự? Đây thật sự là Ngọc Phật tự? Mẹ nó, trên thế giới này, còn có người thông minh hơn ta sao? Hắn cười ha ha vài tiếng, liền tập trung vào cô gái ở trong miếu. Nếu vị ở bên trong này thật sự là tiên tử kia, dù là hai Lâm Tam cũng chẳng đánh nổi nàng, vậy y mới có thể an bình nói chuyện với mình như vậy. Như thế cũng kỳ quái, cô gái bên trong này là ai. Hắn nghĩ nhiều như thế, nhưng đều chỉ là việc trong nháy mắt, nghe giọng nữ tử kia trong trẻo, nghĩ tuổi cũng không lớn, hắn cười hắc hắc một tiếng nói:

- Tiểu thư ở bên trong không phải sợ, ta tên gọi là Lâm Tam, là một người rất rất tốt, hôm nay tới nơi này vì tìm một vị bằng hữu, ta sẽ không khi phụ nàng.

Cô gái kia bình tĩnh đáp:

Nguyên lại là Lâm công tử, tiểu nữ đã thất lễ rồi. Tiểu nữ hôm này cùng những người bạn tốt đến đây vẽ tranh, khi thấy khí trời âm u với đến nơi này tránh né, lúc này những người bạn của ta đi tìm củi khô đốt lửa, lấp tức sẽ trở về.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Như thế rất tốt, mưa càng ngày càng lớn, dưới mái hiên cũng không tránh được bao lâu, tại hạ cũng tiến vào trú một chút!

Bước chân của hắn vừa muốn tiến vào, chỉ nghe cô gái kia nói:

- Không thể!

- Có gì không thể?

Lâm Vãn Vinh hỏi. Đang muốn tiếp tục đi vào, lại một viên đã bay tới, ném trước chân hắn. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Tiểu thư, nàng thế này là làm gì? Muốn đánh nhau sao? Nàng không thể là đối thủ của ta đâu.

Nữ tử kia hừ một tiếng nói:

- Không nhất định vậy, ngươi xem xem ở trước ngươi là cái gì?

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trong góc kia lộ ra một chiếc nõ, mũi tên bên trên, đang âm thầm nhắm vào mình.

Hắn là người trải qua binh nghiệp. Ở trong thần cơ doanh của Lý Thánh gặp qua trò chơi này, đây gọi là liên hoàn nỏ, nhiều nhất mỗi lần bắn được năm tên, liên hoàn phóng ra, uy lực thật lớn, ngày đó chiến Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ, chiến nỏ liên hoàn này phát huy tác dụng quan trọng, hắn như thế nào không nhận ra. Cô gái trong điện cầm chính là liên hoa nỏ bắn rất nhanh. Thích hợp nữ nhân mang theo phòng thân.

Cả ngày bắn nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt, trong Ngọa Phật tự ở nơi hoang dã ngoại ô này, lại gặp một nữ nhân dã man, hắn thầm kêu xui xẻo, hừ nói:

- Tiểu thư, nàng ngay cả liên hoàn nỏ trong thần cơ doanh đều có thể lấy được. Nghĩ cũng không phải là người tầm thường.

- Ngươi cũng biết liên hoàn nỏ?

Nữ tử trong điện cười nói:

- Tam công tử ngược lại cũng kiến thức bất phàm. Tiểu nũ tử thật không có ý uy hiếp, Nghe cách dùng lời lẽ của công tử, cũng là người đọc sách sao?

- Không phải!

Lâm Vãn Vinh lập tức đáp lại, hắn đứng dưới mái hiên, nước mưa hắt vào, làm ướt nửa người hắn. Rất là khó chịu. Bằng vào công phu hiện tại của hắn, chỉ cần tìm đúng vị trí của nữ tử kia, giải quyết nàng cũng không phải là việc gì khó. Vấn đề mấu chốt là. Hắn lấy lý do gì giải quyết nàng? Chẳng lẽ là vì nàng không cho Lâm Tam đi vào tránh mưa? Nói ra đúng là khiến người ta chết cười!

- Công tử cũng vui tính nhỉ!

Cô gái nói nói:

Tiểu nữ một mình ở trong điện, nếu là công tử cũng bước vào. Khó trách khỏi người ta nói ra nói vào. Mặc dù hai người chúng ta trong sạch, lời đồn đại chẳng lọt vào tai những bậc tài trí, nhưng người sống trên đời, nếu chút coi thường, chẳng bằng tự mình tránh đi. công tử nói đúng hay không?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tiểu thư vừa rồi không phải nói, còn có bạn tôt của mình sắp quay lại sao? Đây không thể tính là cô nam quả nữ. Lại nói miếu này cũng không phải nhà nàng mở ra, chỉ vì nàng muốn tránh mưa, lại muốn người khác ở bên ngoài chịu gió lạnh nước băng, chẳng phải có chút không thỏa đáng sao?

Không thấy rõ phản ứng trên mặt của cô gái, chỉ nghe nàng trầm mặc nửa ngày than vãn:

- Tam công tử nói thật đúng. Chỉ tiếc sự đời gian nan, nữ nhi thân ở địa vị yếu kém, nếu không học bảo vệ chính mình. Đối với công tử mà nói, có thể bởi vì không kịp tránh mưa thì vương trọng bệnh một lần, nhưng mà đối với nữ nhân mà nói, một lần không cẩn thận e là sẽ phá hỏng cả đời. Bên nặng bên nhẹ, công tử tự nhiên có thể nhận ra.

Nha đầu này thật sự là miếng lưỡi sắc sảo a! Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

- chẳng phải là tránh mưa sao? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự vì một việc mạc danh kỳ diệu, muốn bắt chết một người không quen biết, ưu tú phi thường, thiện lương phi thường, đẹp trai phi thường sao? Ta muốn tới thử một lần!"

Hắn trên miệng nói thử, nhưng lại len lén lùi lại, nhặt tảng đá bên chân, hướng trong đại điện ném vào. " Oooooong ^ ^" một tiếng khẽ vang lên, một mũi tên nhỏ trúng vào cột gỗ bên cạnh, đâm và ba phân, lông vũ đuôi mũi tên còn mang theo chút rung động ong ong.

Lâm Vãn Vinh sợ tóat mồ hôi, cô gái này thật sự bắn a! Nữ nhân dám hướng vào Tam ca ta khai pháo, ngươi là người đầu tiên…can đảm!

- Tam công tử chớ kiểm tra tính nhẫn nại của tiểu nữ, đối với ta mà nói, trong sạch nặng hơn tính mạng! Nếu làm công tử bị thương nhưng có thể bảo vị danh tiếng trong sách của ta, tiểu nữ tử nguyện một mạng đền một mạng, tự thắt cổ trước mặt mọi người. Nữ tử kia nói chém đinh chặt sắt.

- Hay, tiểu thư, nàng rất có cá tính! Xin hỏi nàng đã thành thân hay chưa?

Lâm Vãn Vinh cắn răng nói.

Nữ tử bên trong không đáp lời, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Ta đoán là còn chưa có. Dựa vào cá tính của tiểu thư, hắn là có rất nhiều công tử theo đuổi? có thể tính thêm ta hay không?

Trong âm thanh nữ tử mang theo vẻ giận giữ nói:

- Xin công tử tự trọng!

- Theo đuổi nàng, rồi vứt bỏ, mục tiêu này của ta cũng không biết có thể đạt tới hay không?" Lâm Vãn Vinh giống như lầm bẩm, nhưng đủ phát ra âm thanh đủ lớn để cho người trong điện nghe thấy.

ông…ông…ông…ông…

Chỉ thấy mấy mũi tên nhỏ liên tiếp phóng ta chính giữa cửa, khi cô gái kia nâng nỏ lên, chỉ thấy một cái bóng xấu xa mông mông lung lung biết mất trong làn mưa phía trước, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ. Một giọng cười từ trong mưa truyền đến:

- Tiểu thư, chớ để cho ta gặp lại nàng nhé, nếu không, ta nhất định thực hiện lời hứa của mình.