Thi thể các binh sĩ trẻ tuổi tử trận được chôn lấp cẩn thận, chúng tướng sĩ nhìn chăm chú vào các di hài đang dần dần bị che phủ trong đất. Hơn ba trăm tướng sĩ, dìu đỡ lẫn nhau, quỳ xuống trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.
Lâm Vãn Vinh tiếp nhận từ trong tay Hứa Chấn một vò rượu, hắn chậm rãi nghiêng nó đổ xuống đất. Nhìn dòng nước rượu trong suốt từ từ thấm vào đất, hắn cắn chặt răng, nội tâm chua xót, nhất thời quỳ xuống trên mặt đất, giống như một đứa nhỏ khóc lớn lên.
Xa xa, kỵ doanh quan binh lẳng lặng đứng nhìn, thấy ba trăm tướng sĩ khóc rống, ai cũng không dám mở miệng, mấy tên thiên hộ nghiêm trang dẫn đầu năm ngàn quân sĩ ôm quyền cúi đầu, bày tỏ lòng tôn kính đối với các dũng sĩ.
Lâm Vãn Vinh ngửa đầu, uống ừng ực chút rượu ngon còn lại trong vò, choang một tiếng ném cái vò thẳng xuống trên mặt đất, tiếng vang trong trẻo truyền ra thật xa.
- Đứng lên, tất cả đều đứng lên!
Hắn xoa xoa gương mặt, lớn tiếng la lên.
Tam doanh tàn binh nghe Lâm tướng quân hét to, lập tức tất cả đều vội vàng đứng dậy. Ánh mắt Lâm Vãn Vinh quét qua người bọn họ, quát lớn:
- Các ngươi mau đứng thẳng dậy cho ta, nghiêm chình như một pho tượng.
Tiếng gió vi vu thổi qua, ba trăm tàn binh người người ưỡn ngực thẳng tắp, đầu ngẩng cao, trong mắt lóe lên một sự kiên định.
- Những huynh đệ của chúng ta đã mất đi, thế nhưng bọn họ đã chết một cách vinh dự, bọn họ cho tới bây giờ chưa hề ngã xuống, luôn sống mãi một cách vẻ vang trong lòng chúng ta. Không phân biệt Chiết Giang Sơn Đông, không phân biệt lão ấu, bọn họ đều là những anh hùng của Đại Hoa. Binh sĩ của Lâm Tam ta, không có một người hèn nhát, các ngươi nhớ kỹ cho ta, thà chết đứng, chứ không được sống quì. (sống vinh còn hơn chết nhục)
- Thà chết đứng, chứ không được sống quì!
Ba trăm người đồng thời hét lớn, thanh âm hùng tráng, khí thế như cầu vồng, vừa bi tráng mà lại rung động lòng người.
Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh mấy người không quản gió lạnh, đem lại từ chân núi xa xa một tảng đá lớn, đặt ở trước mộ chúng tướng sĩ. Công xảo tượng của Thần cơ doanh hai tay run rẩy , nhiệt lệ ròng ròng đem các tên tuổi quen thuộc, tinh tế khắc vào tảng đá lớn. Lâm Vãn Vinh ngoài mặt không chút thay đổi, nhìn tên tuổi của các tướng sĩ tuổi trẻ, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
- Trời ạ !
Hắn hét lớn, một đao bổ vào cây đại thụ bên cạnh, rắc rắc một tiếng nhỏ, đại thụ chậm rãi ngã đổ xuống. Tất cả tướng sĩ đều nhìn tướng quân trẻ tuổi của bọn họ, thầm nhủ, có một tướng quân hữu tình hữu nghĩa như vậy, có chết cũng đáng.
Kỵ doanh mấy người thiên hộ chậm rãi đi tới, nhìn Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói:
- Lâm tướng quân, xin cho phép chúng ta hướng tới các huynh đệ đã thác tử bày tỏ lòng thành kính.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền đáp lễ:
- Cám ơn.
Người dẫn đầu nhóm thiên hộ đó chợt than thở:
- Lâm tướng quân dũng mãnh vô địch, trung can nghĩa đảm, thật sự là tấm gương sáng cho bọn ta. Ta cùng với chư vị huynh đệ đều kính nể vạn phần. Việc này vốn không nên nhắc tới , nhưng hôm nay chúng ta là theo Địch tướng quân đến đây cứu viện quý quân. Giờ đây Địch tướng quân bị cắt đứt hai chân hôn mê chưa tỉnh, việc này chúng ta nên hướng đại soái bẩm báo như thế nào đây.
Thấy mấy người thiên hộ thần thái vô cùng khẩn thiết, cũng không phải là loại người chuyên làm ác. Lâm Vãn Vinh liền ôm quyền nói:
- Chư vị xin yên tâm, hôm nay chuyện chính là do Lâm Tam ta một người gây nên, các huynh đệ thủ hạ dưới quyền không quan hệ gì, cũng tuyệt sẽ không làm khó các vị. Trước mặt Từ đại nhân, ta tự trình bày nguyên ủy, Lâm Tam ta không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng các vị huynh trưởng kể lại việc hôm nay thật chi tiết, bẩm báo lên Từ đại soái.
- Lâm tướng quân thật là người có nghĩa khí ngất trời, chúng ta khâm phục vạn phần.
Thấy Lâm tướng quân qui tất cả tội trạng vào mình, mấy vị thiên hộ càng ngưỡng mộ, đồng thời hướng Lâm Vãn Vinh ôm quyền hành lễ.
Lúc này ba trăm binh sĩ bên Lâm Vãn Vinh đã mất khả năng tái chiến, để phòng ngừa lại bị tấn công bất ngờ, kỵ doanh năm ngàn nhân mã liền đồn trú ở đây, chờ đợi sáng sớm cùng bọn họ đồng thời chạy tới Phong Huyền, hội hợp với Từ đại soái.
Thấy thân ảnh mấy người thiên hộ rời đi, Đỗ Tu Nguyên lo lắng nói:
- Lâm tướng quân, kỵ doanh phó tướng Địch Thương Hải chính là môn sinh của binh bộ thị lang Thiết đại nhân. Hôm nay đánh hắn như vậy, ăn nói với Từ đại soái như thế nào cho phải ? Có thể có phiền toái gì không?
- Đánh hắn thì sao, theo ý của lão Hồ ta, chặt chân hắn là còn nhẹ. Nếu tính cả lão Hồ ta một phần, lão tử sẽ chém cái đầu chó của hắn, hắn còn dám sao trăng cái gì. Đỗ toan nho ngươi, đọc chút thi thư thành ra nhát gan sợ chuyện.
Hồ Bất Quy ra vẻ khinh thường nói.
Đỗ Tu Nguyên tuy là văn nhược, nhưng đêm qua đánh trận không chỉ có chỉ huy ra lệnh, cũng xông lên phía trước chém giết, nghe vậy sắc mặt đỏ bừng:
- Đại hồ tử, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nơi nào sợ chuyện? Dễ chỉ có ngươi muốn bảo vệ tướng quân sao, nếu thật có người muốn gia hại tướng quân, Đỗ Tu Nguyên ta sẽ liều tánh mạng, bảo vệ tướng quân.
- Ngươi quá cẩn trọng tỉ mỉ, làm sao có thể làm nên đại sự?
Hồ Bất Quy nói.
- Ngươi làm việc lỗ mãng như thế, sao mà thành công việc lớn chứ?
Đỗ Tu Nguyên phản bác không chút do dự.
Lâm Vãn Vinh vắng mặt một khắc, hai người này lại cãi nhau, hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, hai vị tướng này tuy là tuyệt phối, nhưng lại cũng là một đôi oan gia.
Cao Tù đêm qua cùng Lâm Vãn Vinh sanh tử kề vai tác chiến, lại cũng đã cùng nhau tới thanh lâu, cùng nhau vận chuyển pháo, cảm tình tự nhiên cũng không tầm thường, nghe hai kia tranh cãi, nhịn không được cười nói:
- Hai vị lão đệ yên tâm đi, Lâm huynh đệ là nhân vật ra sao, theo ý của ta, thiên hạ không ai có thể so với hắn ? Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn hại người mà thôi, chứ không ai có thể hại hắn.
Mẹ nó, đây là lời gì chứ, ta xấu như vậy sao ? Chỉ là ngẫu nhiên hại người một chút mà thôi.
Ba trăm huynh đệ đã nhập thổ vi an, sau khi xử lý hậu sự ổn thỏa, sắc trời đã mờ mờ sáng, Lâm Vãn Vinh cũng không có một chút ngủ, đứng yên ở bên hồ một lời không nói. Đỗ Tu Nguyên mọi người đứng ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng vị tướng quân trẻ tuổi trầm tư kia, ai cũng không dám thốt một tiếng nào.
Cao Tù do dự hồi lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi làm sao vậy, thực không giống như bình thường.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại cười nói:
- Cao đại ca, ta vẫn còn là ta, chỉ là đêm qua xảy ra chuyện khiến trong lòng không thoải mái mà thôi.
Hồ Bất Quy cười thần bí nói:
- Lâm tướng quân, người chẳng lẻ còn đang lo lắng chuyện Địch Thương Hải ? Nói thật, đêm qua lúc ta đập tên trứng thối họ Địch kia, ta đã cắm thêm vài cây đinh lên cây roi, hắn đã bị ta đánh nát hết xương, cả đời này sẽ không đứng lên nổi. Mẹ kiếp, hắn dám vũ nhục huynh đệ của chúng ta, nhìn hắn sau này làm sao hại người.
Lâm Vãn Vinh chưa hỏi gì, mà Hồ Bất Quy đã tự khai ra, thế nhưng Đỗ Tu Nguyên, kẻ hay coi thường hắn, lại giơ ngón cái nói:
- Lão Hồ, chuyện này ngươi xử lý rất tuyệt.
- Đó là đương nhiên. Hôm nay được động tay chân thật là thống khoái. Lão Hồ ta cả đời còn chưa có làm chuyện nào thống khoái như vậy.
Hồ Bất Quy dương dương đắc ý.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Hồ đại ca, ngươi cùng Đỗ đại ca sau này không nên tranh cãi lẫn nhau, các ngươi hai người một văn một vũ, chính là một cặp trời sanh . Hãy phối hợp cho tốt, mở mang đất đai, kiến công lập nghiệp, thành một gia thoại bất hủ. Lý đại ca, thần cơ doanh hỏa khí còn có thể cải tiến thêm được nữa, ngươi cũng nên ra sức nghiên cứu. Hôm nay tới gặp Từ đại nhân, ta sẽ xin chức vụ cao hơn cho các ngươi, dựa vào thành tích giết Mộng Đô, tấn thăng lên thiên hộ tuyệt không vấn đề.
Ba người vội vàng ôm quyền nói:
- Tạ tướng quân tài bồi.
Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài:
- Trong trận đánh đêm qua, huynh đệ chúng ta thương vong thảm trọng, nhưng lửa không thể thiêu chết phượng hoàng. Các huynh đệ sống sót đều là tinh anh, các ngươi sau này cần phải đối đãi bọn họ thật tốt. Còn có Hứa Chấn, cũng là một tài năng trẻ, nhất định phải bồi dưỡng hắn phát triển.
Hồ Bất Quy gật đầu, cảm thán nói:
- Trận này chúng ta tuy thắng, nhưng lại là thảm thắng, Bạch Liên phỉ quân thực hung hãn. Nhưng chúng ta đều là Đại Hoa tử dân, nói cho cùng, là chúng ta Đại Hoa chém giết lẫn nhau. tuy có thắng, trong lòng ta cũng không thoải mái. Tiến ra phương bắc khu trừ giặc hồ là giấc mộng hơn nhiều năm nay của lão Hồ ta, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể hoàn thanh tâm nguyện.
Hồ Bất Quy bản thân là người Tể Trữ, Bạch Liên quân đêm qua bị tiêu diệt, đại bộ phận có thể tính là đồng hương của hắn, thế nên hắn trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm hoài.
- Ta đột nhiên có ý nghĩ.
Đỗ Tu Nguyên đột nhiên mở miệng nói, trên mặt mang theo một chút hưng phấn:
- Lâm tướng quân, người thiên tư thông minh, trí kế vô kể, chính là thống soái trời sanh, các huynh đệ đối với người thật sự yêu mến. Có thể hay không thỉnh Từ đại soái hướng Hoàng thượng ban một thánh chỉ, giao cho người dẫn chúng ta lên phương bắc kháng kích người Hồ. Tướng quân yêu binh như con, có tài thống lãnh binh sĩ, mọi người đều đã thấy qua, chỉ cần người lãnh binh, chúng ta huynh đệ trong lòng nguyện luôn đi theo. Đến lúc đó, bảo vệ biên cương, chém giết Hồ lỗ, huynh đệ chúng ta vì Đại Hoa lập một sự nghiệp huy hoàng.
- Đúng vậy.
Lý Thánh cùng Hồ Bất Quy tinh thần phấn chấn hô to hưởng ứng:
- Có Lâm tướng quân thần cơ diệu toán, kỳ mưu lương sách, diệt người Hồ tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Xin Lâm tướng quân hãy dẫn chúng ta đi.
Lâm Vãn Vinh thì lại hoảng sợ trong lòng, con bà nó, thần cơ diệu toán cái chó gì, ta hôm bữa là "rùa" thôi, muốn bắt ta ra chiến trường đánh người Hồ, ta hy sinh thì la chuyện nhỏ, nếu làm chết nhiều huynh đệ, quả thực chính là tội không thể thứ đó a. Hắn chỉnh lại sắc diện, vội vàng nói:
- Này, chuyện chiến tranh, ta không có hứng thú. Huống chi ra chiến trường khó tránh khỏi việc sinh tử, nếu là mỗi ngày thấy huynh đệ bỏ mình, so với giết ta còn khó chịu hơn. Chư vị đại ca nếu là thật tâm bỏ qua cho ta, chuyện này chớ có nhắc lại. Các ngươi đều có bản lãnh, ta sẽ tiến cử trước mặt Từ đại nhân, sau này tất nhiên tiền đồ vô lượng, các huynh đệ, sau này sẽ nhờ các ngươi chiếu cố cho ta đó.
Mọi người nghe hắn nói có vẻ muốn quy ẩn, nhất thời kinh hãi, vội vàng tìm cách an ủi, chỉ có Cao Tù thì thầm nghĩ: Đánh Bạch Liên giáo thì ngươi lúc đầu ra vẻ bẽn lẽn, sau chém giết thành thần. Khi thời khắc đến, chắc chắn sẽ có người tìm biện pháp bắt ngươi tiếp tục lãnh binh mà thôi.
Lâm Vãn Vinh cùng đám huynh đệ đồng sanh cộng tử, tình cảm trở nên sâu đậm. Hắn cùng bốn người bên hồ nói chuyện phiếm, nghe Hồ Bất Quy kể về một chút chuyện xưa kháng kích người Hồ, với kinh nghiệm huyết chiến đêm qua của hắn mà nói, cả người máu huyết không khỏi lại một trận sôi trào.
Đội ngũ sáng sớm nhổ lều, hướng về phía Phong Huyền hành quân. Lâm Vãn Vinh và ba doanh binh sĩ quần áo tuy rách nát, thương binh khắp nơi, nhưng người nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, trên mặt tràn đầy tự tin. Ai ai nhìn thấy cũng không dám tin rằng đội ngũ này đêm qua chỉ là một đám tạp binh.
Hơn bảy mươi huynh đệ trọng thương, vốn là nằm trên xe ngựa, nhưng xe ngựa dằn xóc cực kỳ khiến họ thống khổ không chịu nổi. Lâm Vãn Vinh thấy thế không đành lòng, xoay người xuống ngựa, nhấc một gã bị trọng thương lên cáng, cùng Cao Tù một trước một sau, khiêng đi.
Huynh đệ bị trọng thương nọ vừa hoảng sợ, vừa cảm động, giãy dụa nói:
- Thuộc hạ đáng chết, sao dám để tướng quân làm vậy chứ?
Lâm Vãn Vinh nổi giận nói:
- Nói linh tinh gì đây, ngươi là huynh đệ của Lâm Tam ta, ta khiêng ngươi đi thi sao? Ngươi còn nói nữa, ta vứt ngươi xuống đất bây giờ.
Tên quân sĩ đó đột nhiên khóc lớn:
- Tướng quân đối đãi với ta như thế, thật ơn sâu nghĩa nặng. Tánh mạng này của ta, sẽ giao cho tướng quân.
- Tiểu tử ngươi thật lắm lời !
Lâm Vãn Vinh len lén chùi khóe mắt nói.
Hồ Bất Quy thấy Lâm tướng quân hành động như vậy, liền tỉnh ngộ, vội vàng xoay người xuống ngựa, lệnh cho mọi người khiêng các huynh đệ trọng thương trên cáng, tập tễnh bước đi, tam doanh tướng sĩ giờ đây tình cảm ngày càng gắn bó thân thiết.
Mấy vị thiên hộ thống binh kỵ doanh đang đi phía sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thâm tâm cảm động, liền vung tay lên nói:
- Toàn quân xuống ngựa, kỵ binh biến thành bộ binh, cùng chư vị huynh đệ đồng hành!
- Đồng hành!
Năm ngàn kỵ binh đồng thời rống lên, thấy đám tàn binh phía trước, bọn họ như phảng phất nhìn thấy bóng dáng của mình, nhiệt lệ tuôn trào trong tim, mỗi người đều cam tâm tình nguyện xuống ngựa, đi phía sau đám tàn binh, một bước cũng không dám vượt lên.