Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 114





Trong Hoàng cung, Phượng Tê cung.
Lại một lần nữa thái y đứng đầy cả phòng.

Nam Cung Ly chắp tay đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, quay sang nhìn người đang nằm trên giường.
Mặc dù đang hôn mê, trên mặt người đó vẫn đầy nước mắt.

Trong lòng đột nhiên đau đớn.

Hắn phát hiện, cho dù hắn có cố gắng coi nàng như tỷ tỷ, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được tâm tình trước kia.

Giờ phút này sự quan tâm của hắn với nàng không phải đến từ một đệ đệ với tỷ tỷ, mà là sự thương xót với nữ nhân mà mình yêu.
Đêm nay, khi hắn ung dung đến Phượng Tê cung, thì lại phát hiện Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh đã biến mất.

Đang định phái người đi tìm thì Thương Kì Nhiên vội vã ôm Tần Mộ Dao chạy về.
Ngoài ra còn có Chân Giác ôm Tần phu nhân trên người loang lổ vết máu nữa.

Hắn lập tức ra lệnh cho tất cả ngự y đến đây.
Nghe Chân Giác và Thương Kì Nhiên kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra, trong lòng hắn rất đau đớn.

Hắn thật không ngờ vì long mạch mà Hoàng huynh lại điên cuồng đến vậy.
Bọn họ đã báo thù, thu phục đất đai, còn cần tìm long mạch để làm gì nữa? Hắn ta muốn làm chúa tể toàn bộ thiên hạ hay sao?
Nhưng, Hoàng huynh trước kia không như vậy! Tuy hai người ở bên nhau thì ít mà cách xa nhau thì nhiều, nhưng hắn biết Hoàng huynh luôn một lòng vì hắn, vì Nam Khải quốc!
Nghĩ đến những lời quyết liệt mà hai người nói hôm ấy, đột nhiên hắn ngẩn ra.
Lẽ nào… Hắn ta đã bị hắn kích động nên mới như vậy sao?
Trong lòng xẹt qua tia chút áy náy, Nam Cung Ly không khỏi thở dài.
Ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao.
Không phải Hoàng huynh thích Mộ Dao tỷ tỷ sao? Vì sao suýt nữa lại tung ngân châm làm nàng bị thương?
Trong mắt xẹt qua một tia âm trầm.
Hắn đã từng nói sẽ không để cho bất cứ ai làm thương tổn Mộ Dao tỷ tỷ, cho dù là Hoàng huynh cũng không thể!
“Thế nào? Sao còn chưa tỉnh? Có chút chuyện mà cũng không xử lý được, Trẫm nuôi các ngươi còn có tác dụng gì đây?”
Nam Cung Ly tức giận ngùn ngụt, tia lo lắng trong mắt không cần nói cũng biết.
Các thái y nơm nớp lo sợ.
Hoàng Thượng không khỏi quá nóng vội! Bọn họ vừa mới đến chưa được nửa nén hương, cho dù có chẩn trị thì cũng phải cho bọn họ thời gian mới được chứ!
Lần trước cũng vì Công chúa này.

Xem ra sự quan tâm của Hoàng Thượng với Công chúa Bắc Tĩnh quốc không hề ít đâu!
“Bẩm Hoàng Thượng, Công chúa không có gì trở ngại.

Còn về phần vì sao còn chưa tỉnh, chỉ sợ nàng không muốn chấp nhận sự thật nên mới không muốn tỉnh lại thôi!”
Thái y bình tĩnh nói.
“Cũng may hài tử trong bụng Công chúa vẫn ổn!”
Trải qua lần điều trị trước, thái y viện vẫn chăm lo cho sức khỏe của Công chúa, đặc biệt chú trọng đến tình hình của hài tử.
“Không muốn chấp nhận sự thật gì?”
Nam Cung Ly thì thầm.
Không muốn chấp nhận sự thật là Mạc Thiếu Khanh đã rơi xuống vực sâu sao?
Thương Kì Nhiên vần luôn luôn ở bên cạnh cũng lập tức ngẩn ra.
Tình cảm của Dao Nhi và Thiếu Khanh quá sâu đậm, tận mắt nhìn thấy Thiếu Khanh rơi xuống khỏi vách núi, quả thật là nàng không thể chịu đựng được thật!
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại.

Trẫm đã phái người đi tìm, nhất định sẽ tìm được Mạc Đại thiếu gia!”
Nam Cung Ly ngồi ở mép giường, nắm tay Tần Mộ Dao.

Nhìn nước mắt lăn dài trên mặt nàng, lấy khăn gấm vàng cẩn thận chấm lau đi cho nàng.
Hành động này khiến các thái y đều há hốc mồm.
Hoàng Thượng…
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tia dịu dàng như vậy trong mắt Hoàng Thượng!
Lại đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, dường như bọn họ đã hiểu ra điều gì, nhưng lại không dám nghĩ tiếp.

Bọn họ đã chìm nổi bao năm trong Hoàng cung, biết là không thể dò đoán tâm tư của thánh thượng.

Có một số việc, cho dù có nhìn thấy cũng phải coi như không thấy mới được!
Suốt cả đêm, Tần Mộ Dao vẫn không tỉnh lại.

Mà Nam Cung Ly, Thương Kì Nhiên cũng túc trực bên cạnh nàng cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Hồng Anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Tần Mộ Dao.

Hy vọng nàng có thể tỉnh lại để dùng bữa.
Nhìn thấy hai nam nhân trong phòng, trong mắt Hồng Anh xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Thái độ của Nam Cung Ly với tiểu thư rõ ràng như vậy, tuy trên miệng thì gọi là Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng lại không thể che giấu được tia thâm tình trong mắt.

Còn Thương Kì Nhiên thì lại không còn gì để nói.

Tuy hắn cố gắng đè nén tình cảm của mình, nhưng dù gì nàng cũng ở bên cạnh hắn mấy tháng trời, nàng cũng có thể đoán ra vài phần suy nghĩ của hắn.
Nhưng, trong lòng tiểu thư chỉ có Đại thiếu gia, tất cả đều chỉ có Đại thiếu gia, không ai có thể thay thế được!
Hồng Anh không khỏi lắc lắc đầu.
Vẫn chưa hề có tin tức gì của Đại thiếu gia, không biết…
Hồng Anh không dám nghĩ tiếp.

Nàng biết, nếu Đại thiếu gia xảy ra chuyện không hay, chỉ sợ tiểu thư sẽ…
Tần Mộ Dao chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng, vừa mở mắt thì hai giọt nước mắt trong suốt lại chảy ra.

Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua nàng đã tận mắt nhìn thấy.

Trong lòng như bị khoét đi một khối, đau đến tột đỉnh.
Trong biển sương mông lung, nàng nhìn thấy đỉnh giường quen thuộc, theo bản năng tìm kiếm thân thể quen thuộc bên cạnh.

Nàng vẫn ôm tâm lý cầu may.

Nếu tất cả những gì nàng nhìn thấy tối qua đều chỉ là một giấc mơ thì thật tốt!
Thiếu Khanh vẫn nguyên vẹn nằm bên cạnh nàng, sáng sáng hắn đều tỉnh dậy trước, sau đó lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Còn vụиɠ ŧяộʍ áp tai lên bụng nàng, thừa dịp nàng vẫn còn ngủ say mà lặng lẽ nói chuyện với bảo bối trong bụng! Không ai có thể ngờ một bá chủ trên thương trường lại có một mặt ngây thơ đến vậy.
Bàn tay tìm kiếm, nhưng lại cảm nhận thấy xung quanh lạnh lẽo như băng.
Không có ai ở bên cạnh mình! Không có nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia! Không có hơi thở khiến nàng quyến luyến kia!
Lại một giọt nước mắt nữa chảy xuống, ngay sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba…
“Hức… Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao thì thầm gọi ra tiếng, cuối cùng không nhịn được mà khóc nấc lên.

Lần đầu tiên nàng muốn khóc để trút bỏ hết mọi sợ hãi, bất an và lo lắng trong lòng.
Nàng không thể chấp nhận sự thật này.

Bọn họ đã hứa hẹn cả đời bên nhau, sao Thiếu Khanh có thể để mình xảy ra chuyện được?
Tất cả những ý nghĩ về tương lai tốt đẹp của nàng đều có bóng dáng của hắn, sao hắn lại ra đi bỏ lại nàng như thế được!
Đúng! Còn cả hài tử của bọn họ nữa!
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao áp mặt vào chỗ mọi ngày Mạc Thiếu Khanh vẫn thường nằm, trong đầu hiện ra tất cả những ký ức về Thiếu Khanh.

Nàng đã không thể rời xa hắn, bảo nàng làm sao mà đối mặt được đây?
Tiếng nấc nghẹn ngào đánh thức hai nam nhân khác trong phòng.

Nam Cung Ly và Thương Kì Nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là lao đến bên giường, nhìn thấy dáng vẻ co ro đau khổ của Tần Mộ Dao, trong lòng đột nhiên đau nhói.
“Dao Nhi… Nàng đừng như vậy, Thiếu Khanh sẽ không có việc gì! Hoàng Thượng đã phái người đến dưới vách núi tìm kiếm rồi, nhất định sẽ tìm được Thiếu Khanh!”
Thương Kì Nhiên đã mất đi vẻ bình tĩnh xưa nay.

Khuôn mặt tuấn tú không thể che giấu được biểu hiện lo lắng của hắn.

Đỉnh mày từ hôm qua đến giờ vẫn luôn nhíu chặt chưa hề giãn ra.


Nay nhìn thấy Tần Mộ Dao thương tâm và đau khổ, dĩ nhiên là mặt càng nhăn chặt.
“Đúng, Mộ Dao tỷ tỷ, ta đã phái rất nhiều thị vệ đi tìm rồi.”
Nam Cung Ly cũng tiến lên.

Lúc nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, trái tim hắn cũng dâng lên đau xót.
Thân thể co ro một chỗ của Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn hai nam nhân trước mắt.
Tìm Thiếu Khanh?
Đúng, tìm Thiếu Khanh!
Nàng nhất định sẽ tìm được Thiếu Khanh, Thiếu Khanh không có việc gì!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao vén chăn lên, muốn xuống giường.
“Dao Nhi, nàng muốn làm gì?”
Thương Kì Nhiên quát.
Bây giờ nàng không thích hợp để xuống giường!
“Tìm Thiếu Khanh… Ta muốn tìm Thiếu Khanh! Ta muốn tận mắt thấy chàng không có việc gì!”
Tần Mộ Dao thì thầm, cố gắng ngồi dậy.

Nhưng cái bụng lớn lại khiến động tác của nàng có vẻ vô cùng chật vật.

Nhưng nàng vẫn kiên trì.
“Dao Nhi!”
Thương Kì Nhiên nắm hai vai Tần Mộ Dao, giữ chặt thân thể nàng, không cho nàng lộn xộn:
“Nàng bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ đi tìm Thiếu Khanh.

Nàng chỉ cần đợi ở đây, chăm sóc tốt cho hài tử trong bụng là được!”
Thân thể Tần Mộ Dao lập tức ngẩn ra.
Chờ đợi ở đây?
Không!
Trong đầu nàng đều tràn ngập bóng dáng của Thiếu Khanh.

Sự an nguy của Thiếu Khanh còn chưa rõ thế nào, bảo nàng làm sao mà có thể cứ chờ ở đây được?
Tay chạm vào bụng.

Nàng tin tưởng hài tử của nàng rất kiên cường, hài tử nhất định cũng muốn đi tìm phụ thân của mình!
Thần sắc của Tần Mộ Dao lóe lên tia kiên quyết, dứt khoát muốn xuống giường.
Lúc này, Hồng Anh bưng bữa sáng đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.

Mau, nhất định là người đói bụng rồi, đây là những món muội tự tay chuẩn bị, đều là những món người thích ăn!”
Hồng Anh đặt đồ ăn lên bàn, lập tức tiến lên đỡ Tần Mộ Dao dậy.
“Mọi người đừng có cản ta! Ta muốn đi tìm Thiếu Khanh.

Bây giờ còn không rõ tình trạng của Thiếu Khanh như thế nào, sao ta có thể nuốt trôi được?”
Tần Mộ Dao hét to lên.
Chỉ cần nàng nghĩ đến Thiếu Khanh có thể xảy ra chuyện hoặc là đang chịu đói chịu rét ở chỗ nào đó dưới vực sâu thì lòng nàng lại đau nhói, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ngày thường đều có Thiếu Khanh ăn cùng nàng, mà bây giờ…
“Tần Mộ Dao!”
Giọng của Nam Cung Ly vang lên.
Lần đầu tiên hắn không gọi nàng là Mộ Dao tỷ tỷ, lần đầu tiên không dùng ngữ khí dịu dàng, lần đầu tiên biểu lộ ra khí phách và uy nghiêm của Hoàng Đế trước mặt nàng.
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên người Nam Cung Ly, cũng vì ba chữ hắn vừa hét lên mà khϊếp sợ.
Không phải hắn vẫn luôn gọi nàng là Mộ Dao tỷ tỷ hay sao?
Nam Cung Ly nhắm mắt, lại ngước mắt, bình tĩnh nhìn Tần Mộ Dao.
Trong mắt hắn, Mộ Dao tỷ tỷ luôn bình tĩnh tự nhiên, nhưng bây giờ vì Mạc Thiếu Khanh mà mất bình tĩnh.
Hắn không muốn nhìn thấy Mộ Dao tỷ tỷ như vậy! Mộ Dao tỷ tỷ trước mắt không phải là Mộ Dao tỷ tỷ từng dạy hắn phải làm một nam tử hán như thế nào!
“Cho dù có muốn tìm Mạc Đại thiếu gia, ngươi cũng phải ăn cho no để còn có sức lực.

Ngươi không phải chỉ có một mình mà còn phải vì hài tử mà tự chăm sóc cho bản thân! Ngươi cứ như vậy, ta tin rằng Mạc Đại thiếu gia nhìn thấy cũng sẽ không vui vẻ!”
Nam Cung Ly nghiêm túc nói.

Tuy hắn biết vì Mạc Thiếu Khanh nên nàng mới nóng vội như vậy, nhưng hắn không thể nhìn nàng cứ tiếp tục như vậy được.
Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Cho dù là vì hài tử thì nàng cũng phải tự chăm sóc cho mình.
Trong đầu hiện ra sự che chở bảo bọc của Thiếu Khanh với mình và hài tử, thân thể đột nhiên mềm rũ ra.
Nam Cung Ly nói không sai, Thiếu Khanh sẽ không thích nhìn thấy dáng vẻ này của nàng!
Bàn tay che bụng, nhìn vùng bụng nhô cao, trong mắt xẹt qua một tia kiên định:
“Hồng Anh, sáng nay ăn gì?”
Tần Mộ Dao hỏi như bình thường.

Tuy nàng muốn cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy nghẹn ngào.

Nàng tự nói với mình rằng Thiếu Khanh sẽ không có việc gì! Thiếu Khanh sẽ không bỏ lại nàng và hài tử!
Hít thở một hơi thật sâu, cảm giác thấy có người lau nước mắt trên mặt mình, ngước mắt nhìn chủ nhân bàn tay kia, khóe miệng mỉm cười:
“Cám ơn huynh!”
Nụ cười đó khiến Thương Kì Nhiên đột nhiên ngẩn ra.

Hắn có thể cảm thấy tuy nàng cười nhưng trong lòng thì lại đang đau khổ hơn bất cứ ai.
Trong lòng thở dài.
Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể cố hết sức để tìm kiếm Thiếu Khanh, hy vọng Thiếu Khanh không có việc gì, bằng không… Cho dù Dao Nhi có kiên cường sống mà không có Thiếu Khanh thì trong lòng nàng vẫn sẽ luôn thiếu vắng.
Tần Mộ Dao ngồi xuống chỗ mọi ngày của mình, nhìn những món ăn do Hồng Anh chuẩn bị.

Đây quả thật đều là những món nàng thích ăn.

Nhìn nhìn bụng mình…
Nàng sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt!
Vừa đưa một miếng lên miệng, trong đầu Tần Mộ Dao lại hiện ra hình ảnh nàng và Thiếu Khanh cùng nhau ăn sáng, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đai xót, dường như hít thở có vài phần khó khăn.
“Thiếu Khanh, chàng nếm thử món này…”
Trên đũa của Tần Mộ Dao là món điểm tâm mà Thiếu Khanh cũng thích ăn.

Nhưng, đôi đũa vừa đưa ra lại đột nhiên cứng đờ, ánh mắt rơi vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Nơi đó trống trơn không một bóng người!
Hồng Anh nhìn Tần Mộ Dao, không khỏi vụиɠ ŧяộʍ quay đi lau nước mắt.
Mà Thương Kì Nhiên và Nam Cung Ly nhìn nhau, vô cùng ăn ý ngồi bên cạnh nàng.

Thường ngày ít nhiều bọn họ cũng để ý thấy Mạc Thiếu Khanh chăm sóc Tần Mộ Dao như thế nào cho nên trong lòng đã có quyết định của mình.
“Ta nếm thử xem nào.”
Thương Kì Nhiên nhận đồ ăn Tần Mộ Dao vừa gắp.

Bây giờ hắn cũng chỉ có thể thay thế Thiếu Khanh chăm sóc Dao Nhi!
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ ăn cái này đi!”
Nam Cung Ly cũng ngồi xuống, tự gắp đồ ăn cho Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nhìn hai nam nhân này.

Một bên là bằng hữu tốt của mình, một bên là đệ đệ của mình.

Sự quan tâm trong mắt họ nàng đều nhìn rõ.

Trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, nhớ tới những lời Nam Cung Ly vừa nói, trong lòng giật mình.
“Ừ.”
Tần Mộ Dao tiếp nhận, vội vàng ăn.
Nàng không chỉ có một mình, bọn họ cũng sẽ giúp nàng tìm Thiếu Khanh! Trong lòng của nàng tin tưởng vững chắc, Thiếu Khanh không có việc gì, nhất định không có việc gì!
***
Nam Cung Ly phái rất nhiều nhân mã xuống dưới vực Tương Tư tìm Mạc Thiếu Khanh.

Nhưng, đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không hề có chút tung tích nào.
Ngày nào Tần Mộ Dao cũng ở Phượng Tê cung đợi tin tức, lần nào cũng chỉ nhận được những tin tức khiến nàng thất vọng.

Tuy nàng không nói gì, nhưng Hồng Anh,Thương Kì Nhiên và Nam Cung Ly thường xuyên xuất hiện trong Phượng Tê cung đều hiểu, cứ mỗi ngày trôi đi, sự đau đớn và lo lắng trong lòng Tần Mộ Dao càng thêm mãnh liệt.
Vuốt v e chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.


Từ sau khi đeo nó, nàng chưa từng tháo ra.

Nay ánh sáng của viên kim cương vẫn rực rỡ như trước, nhưng chiếc nhẫn để phản chiếu ánh sáng của nó lại không có ở bên cạnh.
“Thiếu Khanh… Chàng sẽ ổn thôi, đúng không?”
Tần Mộ Dao thì thầm nói với chiếc nhẫn, lấy ra bức tượng ngọc nho nhỏ, cẩn thận ngắm nhìn, đầu ngón tay vẽ lên trên hình dáng của bức tượng ngọc, ánh mắt nhìn về phía vực Tương Tư trở nên xa xăm…
***
Ở ngoại ô kinh thành, trong một thôn nhỏ, người dân thuần phác.

Thôn dân đang vây quanh một người lạ, dường như đang rất ngạc nhiên.
“Một người tuổi trẻ cao cường như vậy, vừa thấy đã biết là khí độ bất phàm, hẳn là thiếu gia của đại gia tộc nào đó rồi!”
Thôn dân Giáp nói.

Hắn lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn nhường này!
“Ta nghĩ là sẽ không sai.

Ngươi xem, hắn đã ngồi nhìn bàn tay lâu như vậy rồi mà không hề động đậy nhúc nhích.

Ngươi nói xem, liệu có phải hắn bị ngã xuống đến nỗi choáng váng rồi không?”
Trong giọng nói của thôn dân Ất lộ ra vài phần tiếc nuối.
Nếu ngã xuống mà bị choáng vàng thì thật là đáng tiếc.
“Ta nghe Trương Liệp Hộ nói, hình như lúc tỉnh lại thì không nhớ nổi chuyện gì! Haiz! Ngươi nói xem hắn đã quên hết những chuyện trước kia, ngay cả thân phận của mình cũng quên mất, chẳng lẽ hắn muốn sống ở đây cả đời sao?”
Thôn dân Bính nhíu nhíu mày.
Bình thường thôn Tiểu Lạc của bọn họ chẳng bao giờ có quý nhân lai vãng.

Đây là người đầu tiên toát ra quý khí của một công tử thì lại không nhớ nổi chuyện trước đây.
Haiz!
Thôn dân Bính lại thở dài một lần nữa.
“Làm sao có thể ở trong thôn chúng ta cả đời được.

Nếu là thiếu gia công tử nhà giàu, không thấy hắn đâu thì hẳn là sẽ phải có người đi tìm chứ!”
Thôn dân Đinh nói.
“Ôi chao, ngươi xem, ngươi xem, trên tay hắn là cái gì thế? Đang sáng lấp lánh kìa! Làm chói cả hai mắt ta!”
Thôn dân đồng loạt nhìn vào chiếc nhẫn trên tay hắn, trong nháy mắt dường như tất cả đều bị chói mắt!
Mạc Thiếu Khanh lẳng lặng ngồi trong viện.

Hôm qua lúc hắn tỉnh lại thì thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Người tên là Trương Hiệp Lộ đưa hắn về đã nói hắn bị rơi từ trên vực Tương Tư xuống.

Cũng may mạng lớn, phía dưới lại là một đầm nước cho nên trên người không bị thương nặng, chỉ bị đụng vào đầu, may mà không mất mạng.
Chưa mất mạng nhưng mà lại bị mất trí nhớ!
Từ sau khi tỉnh lại, Mạc Thiếu Khanh vẫn cố gắng hồi tưởng về những chuyện trước kia, mong muốn tìm được chút ký ức.

Nhưng trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng, hắn không biết bản thân mình là ai và đã xảy ra những chuyện gì.
Chỉ có điều, hắn phát hiện trên ngón tay mình có đeo một chiếc nhẫn tinh xảo.

Nhìn chiếc nhẫn trên tay, hắn có cảm giác vô cùng thân thuộc, giống như có thứ gì đó không thể vứt bỏ được vậy.
Không chỉ có vậy, hắn còn tìm thấy trong một cái khăn gấm trong người có một hình nhân bằng ngọc, là hình dáng của một nữ nhân.

Hắn có thể thấy nữ nhân này rất đẹp.

Nhưng…
Nữ nhân này là ai? Hắn là ai?
Bọn họ có quan hệ gì với nhau?
Vô số câu hỏi nhảy vào trong đầu hắn, hắn vội vàng muốn biết đáp án, nhưng, hắn luôn có cảm giác, nữ nhân này nhất định có liên quan mật thiết với mình, bằng không mình sẽ không mang theo hình nhân của nàng bên người như vậy, không phải sao?
Hắn vuốt v e chiếc nhẫn trong tay.
Chiếc nhẫn này cũng có liên quan đến nữ nhân kia sao?
Không biết vì sao, lúc nghĩ đến nữ nhân đó, trong lòng hắn lại có một cảm xúc nói không lên lời.

Lo lắng, nghi hoặc, còn có cả những cảm xúc khác nữa…
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình, khóe miệng hắn mỉm cười.
Xem ra không chỉ có mình tò mò với thân phận của mình, mà những thôn dân này cũng rất tò mò muốn biết thân phận của mình a!
Mạc Thiếu Khanh đứng dậy, cười với các thôn dân.

Bỗng một giọng nói kinh ngạc vang lên, khiến thân thể hắn không khỏi ngẩn ra.
“Thiếu Khanh?”
Vũ Văn Cẩn nhìn nam nhân cách đó không xa mà không biết nói gì.

Tuy mặc bộ y phục vải thô nhưng đó đúng là khuôn mặt của Thiếu Khanh!
Nàng đang nghiên cứu chế tạo giải dược cho Tề Duệ nên đúng lúc này đang đến khu vực này để tìm thảo dược, không ngờ vô tình lại gặp được Thiếu Khanh!
Nàng có nghe nói chuyện Mộ Dao tỷ tỷ đang tìm kiếm hắn.

Trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng cho tình hình của Mạc Thiếu Khanh.

Lúc này nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, trong lòng nàng vô cùng kích động.
Thiếu Khanh không có việc gì! Nàng đã gặp được Thiếu Khanh!
Vội vàng chạy tới, chen qua đám người, vọt tới trước mặt Mạc Thiếu Khanh, nhìn khuôn mặt anh tuấn này, trong lòng vui vẻ nói không nên lời.
“Thiếu Khanh, đúng là huynh rồi! Ta không nhìn lầm!”
Vũ Văn Cẩn cầm tay Mạc Thiếu Khanh, nhìn từ trên xuống dưới.

Tuy không ăn mặc đẹp đẽ quý giá như trước, nhưng cũng vẫn không thể che giấu được khí chất trên người hắn.

Đột nhiên, nàng như nghĩ ra cái gì, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt:
“Thiếu Khanh, huynh có bị thương không? Mau cho ta xem!”
Vũ Văn Cẩn lo lắng vén xiêm y của Mạc Thiếu Khanh, hoàn toàn quên hết rụt rè.

Lúc này, nàng chỉ đứng ở góc độ của một đại phu.

Nàng nghĩ rằng hắn ngã từ trên vực Tương Tư xuống thì nhất định sẽ bị thương!
Nhưng, một bàn tay lại ngăn cản động tác của nàng.

Vũ Văn Cẩn nghi hoặc ngước mắt, nhìn Mạc Thiếu Khanh, lại nhìn thấy vẻ mông lung trong mắt hắn.
“Thiếu Khanh? Cô nương vừa gọi ta như vậy sao?”
Thân thể Mạc Thiếu Khanh hơi hơi run run, nhìn nữ nhân trước mắt.
Nàng quen biết mình sao? Mình tên là Thiếu Khanh sao?
“Thiếu Khanh, huynh làm sao vậy? Ta không gọi huynh là Thiếu Khanh thì nên gọi huynh là gì?”
Vũ Văn Cẩn đã ngầm nhận ra một tia không thích hợp, trong lòng dường như có dự cảm không hề tốt.
“Ta thật sự tên là Thiếu Khanh sao?”
Mạc Thiếu Khanh mỉm cười đầy hưng phấn, dáng vẻ của nữ nhân có vẻ như không hề nhận nhầm người!
Thân thể Vũ Văn Cẩn đột nhiên sợ run một chút, trở nên nghiêm túc.
“Huynh có nhớ ta không?”
“…”
Mạc Thiếu Khanh lắc lắc đầu.
“Huynh có nhớ Mộ Dao tỷ tỷ không?”
Vũ Văn Cẩn nhìn chằm chằm vào Mạc Thiếu Khanh, không muốn bỏ qua bất cứ phản ứng nào.
Lúc nghe thấy hai chữ Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh không khỏi nhíu nhíu mày.

Dường như vừa rồi trái tim có cảm giác nhói lên một cái, theo bản năng thì thầm ra tiếng:
“Mộ Dao…”
“Huynh mau nói cho ta biết, huynh có nhớ không?”
Vũ Văn Cẩn nắm chặt lấy tay hắn.
Nhớ không?
Không!
Tuy có cảm giác đặc biệt với cái tên này, nhưng quả thật hắn không nhớ nổi người đó.

Mộ Dao? Nàng là ai? Có quan hệ chặt chẽ với mình sao? Liệu có phải là nguyên mẫu của hình nhân bằng ngọc kia không?
“Cô nương, hắn được ta đưa về, lúc tỉnh lại thì không nhớ gì cả.

Cô nương quen hắn à? Vậy cô nương hãy cho chúng ta biết thân phận của hắn đi!”
Trương Liệp Hộ vừa mới từ bên ngoài trở về bắt gặp cảnh này.

Lúc cứu nam nhân này hắn đã cảm thấy hắn ta toát ra quý khí bức người.

Ngã xuống từ trên vực Tương Tư cao như vậy mà không nguy hiểm gì đến tính mạng, chắc chắn là có thần linh phù hộ!
Vũ Văn Cẩn vừa nghe, không nhớ gì cả? Đến ngay cả Mộ Dao tỷ tỷ hắn cũng không nhớ rõ sao?
“Cô nương mau nói cho ta biết, ta là ai, Mộ Dao là ai?”
Mạc Thiếu Khanh nắm chặt bả vai Vũ Văn Cẩn, trong mắt lóe lên ánh sáng vội vàng.
Vũ Văn Cẩn nhìn sâu vào trong mắt hắn.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt hắn chứ không phải Mộ Dao tỷ tỷ, trong lòng lập tức có cái gì đó xẹt qua.
“Huynh đừng vội, ta sẽ từ từ nói cho huynh biết! Đúng rồi, trên người huynh còn có chỗ nào bị thương tích không?”
Ánh mắt Vũ Văn Cẩn lóe lên.

Vừa liếc mắt một cái, dường như nàng đã quyến luyến cảm giác trong mắt Thiếu Khanh có hình bóng của nàng.
***
Ba ngày nữa lại trôi qua, Tần Mộ Dao cảm thấy mình không chờ nổi nữa.

Vì sao vẫn không có tin tức? Thị vệ hầu như đã tìm khắp toàn bộ vực Tương Tư mà vẫn chưa có gì rõ ràng.
“Dao Nhi, không có tin tức có lẽ là tin tức tốt nhất.

Ít nhất có thể xác định Thiếu Khanh còn có khả năng còn sống, nói không chừng là được ai đó cứu rồi!”
Thương Kì Nhiên nhìn Tần Mộ Dao mặt co mày cáu.

Dường như hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng của nàng càng ngày càng đậm.

Đã vài lần Dao Nhi muốn tự mình đi tìm.

Nếu không phải còn vướng hài tử thì chỉ sợ hiện tại Dao Nhi đã chạy loạn khắp nơi rồi.
“Thật sao? Huynh có chắc không.

Kì Nhiên, huynh không cần gạt ta!”
Tần Mộ Dao như thể bắt được cọng rơm cuối cùng, nàng tình nguyện tin tưởng bất cứ tin tức gì có lợi.
“Không có việc gì! Thiếu Khanh sẽ trở lại cạnh nàng!”
Thương Kì Nhiên dừng một chút.

Tuy trong lòng không nắm chắc, nhưng, giờ phút này Dao Nhi đang cần sự an ủi.
“Thiếu Khanh sẽ trở lại bên cạnh ta, nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta!”
Đột nhiên, Tần Mộ Dao cảm giác được hài tử trong bụng đạp nhẹ.

Ánh mắt nhìn xuống, trong lòng dâng lên một tia chua xót.
Bảo bối à, con đang nhớ phụ thân hay là đang an ủi mẫu thân vậy?
“Tiểu thư, Vũ Văn tiểu thư cầu kiến bên ngoài!”
Giọng của Hồng Anh vang lên bên ngoài.

Tần Mộ Dao dừng một chút, cũng không mở miệng bảo cho nàng ta vào.
Vũ Văn Cẩn tới để nói cho mình biết về tình trạng của Tề Duệ sao?
Giờ phút này, nàng chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì, trong lòng chỉ lo lắng đến sự an nguy của Thiếu Khanh.
“Hãy bảo sức khỏe tiểu thư nhà ngươi không tốt, không tiếp khách.”
Thương Kì Nhiên quyết định thay cho Tần Mộ Dao.
Hồng Anh lập tức đi ra ngoài.

Nhưng, vừa mới nói vậy với Vũ Văn Cẩn, Vũ Văn Cẩn lại không để ý đến sự căn cản của nàng, cố tình vọt vào.
“Mộ Dao tỷ tỷ, Mộ Dao tỷ tỷ…”
Vũ Văn Cẩn lớn tiếng gọi.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Mộ Dao ngồi ở trên ghế mềm, trên mặt giăng đầy mây đen, trong lòng đã ngầm hiểu được giờ phút này Tần Mộ Dao đang lo lắng cái gì.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Không phải đã nói là không gặp hay sao? Ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Cẩn đang hấp tấp.

Nếu đã vào thì cũng chẳng cần đuổi nàng ta ra làm gì.
“Cẩn Nhi, có việc gì thế?”
Tần Mộ Dao cố gắng để trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng, không như mong muốn, nụ cười trước mắt Vũ Văn Cẩn lại vô cùng gượng gạo.
“Mộ Dao tỷ tỷ…”
Vũ Văn Cẩn không khỏi giật mình.

Dường như Mộ Dao tỷ tỷ đang rất là lo lắng! Mình có nên nói cho tỷ ấy biết Thiếu Khanh không có việc gì không?
Trong đầu hiện ra hình ảnh mấy hôm nay sống bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, nàng có chút chần chờ.
Thiếu Khanh không thể nhớ ra Mộ Dao tỷ tỷ, vậy nếu mình nỗ lực thêm một chút thì liệu Thiếu Khanh có yêu mình hay không?
Nàng nhận ra một điều, chỉ cần có Tần Mộ Dao, Thiếu Khanh vĩnh viễn đều không liếc nhìn nàng lấy một cái!
“Muội… Muội chỉ là tới thăm tỷ thôi!”
Vũ Văn Cẩn đi đến bên cạnh Tần Mộ Dao, nhìn hai má hõm sâu của nàng.

Trong khoảng thời gian này nàng đang phải chịu khổ sở rồi! Trong lòng lập tức dâng lên một tia áy náy, muốn mở miệng, lại bị ý tưởng ích kỷ trong lòng mình dẫn dắt.
Tần Mộ Dao không nói nữa, tinh tế vuốt v e nhẫn kim cương.

Vũ Văn Cẩn chú ý tới động tác này, nhớ tới Mạc Thiếu Khanh mà mình vừa bố trí chỗ ăn ở, trong khoảng thời gian này, việc hắn thường hay làm nhất chính là ngây người nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay và bức tượng ngọc.

Trong lòng đột nhiên đau xót, trong mắt dâng lên một tia cay sè.
“Mộ Dao tỷ tỷ, Thiếu Khanh…”
Vũ Văn Cẩn đột nhiên mở miệng.
“Thiếu Khanh? Tìm được Thiếu Khanh sao?”
Tần Mộ Dao vui sướng bắt lấy cổ tay Vũ Văn Cẩn, trong mắt dâng lên thần sắc chờ mong.
Vũ Văn Cẩn giật mình, sự mâu thuẫn trong lòng vẫn còn rối rắm.

Nàng có nên nói với Mộ Dao tỷ tỷ không? Nếu mình nói với Mộ Dao tỷ tỷ thì giấc mộng của mình sẽ tan nát hết cả!
“Mộ Dao tỷ tỷ, muội nói, Thiếu Khanh là người tốt, nhất định sẽ không có việc gì!”
Vũ Văn Cẩn nhắm mắt, cuối cùng vẫn đưa ra một quyết định ích kỷ.
Tần Mộ Dao vừa nghe, ánh mắt phút chốc ảm đạm.
Câu nói này, bọn họ ở bên tai của nàng nói đến không dưới trăm lần, chính nàng cũng không ngừng mà tự nói với mình ở trong lòng, Thiếu Khanh không có việc gì! Nhưng là, nếu như không có chuyện gì, Thiếu Khanh tại sao vẫn không tìm được?
Nàng muốn đáp án chính xác, mà không phải một ít suy đoán mà thôi!
“Kỳ Nhiên, ta nghĩ đi vực Tương Tư xem một chút!”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng, để Vũ Văn Cẩn và Thương Kỳ Nhiên không khỏi giật mình.
“Dao Nhi… Sắc trời đã tối, muốn đi vậy thì ngày mai mới đi a!”
Thương Kỳ Nhiên lập tức ngăn cản.
Dao Nhi đi chỗ đó làm gì? Thấy cảnh thương tâm sao?
“Đúng… Đúng vậy! Trời cũng sắp tối, Mộ Dao tỷ tỷ không nên đi!”
Vũ Văn Cẩn không dám nhìn tới đôi mắt đầy vẻ đau xót của Tần Mộ Dao, sợ sệt vừa chạm đến biểu hiện bên trong, nàng sẽ đem chuyện của Thiếu Khanh nói cho tỷ ấy!
Nào ngờ, Tần Mộ Dao cũng không để ý tới lời của hai người, vội đứng lên, cẩn thận từng li từng tí một đi ra ngoài cửa.
“Hồng Anh, để Trần Huyền giúp ta chuẩn bị xe ngựa!”
Hồng Anh làm khó dễ nhìn Tần Mộ Dao, lại nhìn Thương Kỳ Nhiên ở sau lưng nàng một chút, không biết như thế nào cho phải.
“Hồng Anh, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy sao?”
Tần Mộ Dao gia tăng ngữ điệu, ánh mắt phút chốc biến đổi, vẻ mạnh mẽ áp đảo không cho người khác chống cự lại hiện ra.
“Vâng, tiểu thư!”
Hồng Anh nhanh chóng xoay người rời đi.

Vào lúc này chỉ có theo ý của nàng.

Lúc Vũ Văn Cẩn trở lại biệt viện chuẩn bị riêng cho Mạc Thiếu Khanh, lúc đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh nằm ở trên giường mềm, nhắm hai mắt, dường như đang ngủ.
Đánh giá Mạc Thiếu Khanh mơ mơ màng màng, trong lòng Vũ Văn Cẩn trồi lên một tia ngọt ngào.

Vừa nãy, nàng như chạy trốn mà rời khỏi Hoàng cung, nàng sợ nếu bên cạnh Tần Mộ Dao nhiều hơn nữa, giống như bên tỷ ấy càng lâu, nàng sẽ nhẹ dạ, đem tung tích của Thiếu Khanh nói cho tỷ ấy.
“Có thể vĩnh viễn nhìn chàng như vậy thật tốt!”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn lóe thần sắc mong đợi.
Thế nhưng, trong đầu hình ảnh cặp mắt đau xót kia của Tần Mộ Dao như là khắc vào đáy lòng của nàng, dù nàng xua đi như thế nào cũng không ra.
“Dao Nhi…”
Đột nhiên, trogn miệng nam nhân đang ngủ trên nhuyễn tháp lại phun ra một cái tên, để thân thể Vũ Văn Cẩn bỗng nhiên ngẩn ra, khó mà tin nổi nhìn Mạc Thiếu Khanh.
Hắn đang ngủ vẫn gọi tên Mộ Dao tỷ tỷ như cũ sao?
Ánh mắt rơi vào con rối hắn đặt trước ngực, mi tâm nhăn chặt vào nhau.
Ngày ấy, hắn hỏi nàng, Mộ Dao là ai.
Nàng chỉ là nói cho hắn, đó chỉ là một người bạn của hắn.

Từ lúc đó trở đi, Mạc Thiếu Khanh liền rất ít hỏi nàng chuyện liên quan đến hắn.

Trong mơ hồ, nàng nhận ra được Mạc Thiếu Khanh đã dâng lên tầng phòng bị nhàn nhạt đối với nàng.
“Thiếu Khanh, nếu như huynh nhìn thấy tỷ ấy, có phải là cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy ta? Nếu như huynh biết ta lừa huynh, huynh có hận ta hay không?”
Vũ Văn Cẩn đột nhiên nghĩ đến điểm này, trong lòng cả kinh.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, nàng nhất thời hoảng lên.
Không! Nàng không thể tiếp thu chuyện như vậy, nếu như bị hắn hận, còn không bằng lén lút yêu thích hắn! Chỉ là… Nàng hiện tại đi nói cho Mộ Dao tỷ tỷ đến, vẫn kịp sao?
Đưa tay mô tả hình dáng khuôn mặt Mạc Thiếu Khanh, Vũ Văn Cẩn sâu sắc thở dài.
Hay là mình và nam nhân này thật không có duyên phận!
Trên mặt Vũ Văn Cẩn hiên lên một nụ cười thoải mái, cuối cùng sâu sắc nhìn Mạc Thiếu Khanh một chút, lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng.

Lúc đi tới cửa, nàng nhìn đêm đen thâm trầm.

“Vào lúc này, Mộ Dao tỷ tỷ còn ở vực Tương Tư nhớ nhung Thiếu Khanh sao?”
Hoặc là, ngày mai nàng hẳn là lại tiến cung một lần, đưa Mộ Dao tỷ tỷ tới nơi này gặp lại Thiếu Khanh!
Trong lòng đã lên kế hoạch thật tốt, Vũ Văn Cẩn tuy rằng tâm có không muốn, thế nhưng, nàng là nữ tử phóng khoáng, đối với chuyện gì đều là lẫm lẫm liệt liệt, hoặc là, Thiếu Khanh thật sự không phải là thuộc về nàng!
Đối với một nam nhân bị mất trí nhớ vẫn gọi tên người yêu, nếu nàng ôm hi vọng quá lớn, lại là tàn nhẫn với chính mình!
Thân ảnh Vũ Văn Cẩn biến mất ở trong màn đêm, mà vì nàng đã rời đi, nên không có phát hiện nam nhân vốn nằm ở trên giường mềm đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường mềm ngồi dậy.
Vuốt v e người gỗ trong tay một cách tỉ mỉ.
Trên thực tế, vừa nãy hắn vẫn luôn là tỉnh.

Từ lúc hắn nhạy cảm nhận ra được lúc Vũ Văn Cẩn nói với hắn thân phận nữ tử tên ‘Mộ Dao’, trong ánh mắt của nàng có sự né tránh, hắn liền ẩn biết, nữ tử này đang lừa hắn.
Vì lẽ đó, sau đó hắn liền rất ít hỏi chuyện liên quan đến hắn.

Bất quá, một chuyện duy nhất hắn biết, Vũ Văn Cẩn là xác thực quen biết hắn! Vì lẽ đó, hắn mới sẽ dựa theo sự sắp xếp của nàng, vào ở tại biệt viện này.
Hắn cũng cảm giác được là ‘Mộ Dao’ có quan hệ không bình thường với hắn, chỉ cần nghe tên của nàng, trái tim của hắn cũng sẽ có cảm giác bị tác động.
Nghĩ đến câu nói vừa nãy Vũ Văn Cẩn nói ở cửa.
Nữ tử gọi là ‘Mộ Dao’ kia ở vực Tương Tư sao?
Hắn nhớ Trương Liệp Hộ từng nói, hắn có thể rơi từ đỉnh vực Tương Tư, trong lòng tự nhiên ngẩn ra, trong đầu lóe qua một ý nghĩ, một giây sau, cả người ngay lập tức lẻn ra ngoài.
Hắn muốn đi vực Tương Tư, hắn muốn gặp nữ tử gọi là ‘Mộ Dao’ kia, biết rõ đến cùng mối quan hệ giữa bọn họ là gì! Tại sao cho dù hắn mất trí nhớ, vẫn đối với cái tên này có một loại cảm tình dứt bỏ không được.
Trên vực Tương Tư.
Tần Mộ Dao ngồi ở trong lương đình, ánh mắt không chớp không chuyển nhìn nơi ngày ấy Thiếu Khanh cùng Nam Cung Tinh Nguyệt ngã xuống trên vách núi cheo leo ngày ấy, khuôn mặt hoàn toàn trấn định.

Thế nhưng, bàn tay đang nắm chặt trong ống tay áo lại tiết lộ tâm tình của nàng vào giờ khắc này.
Nàng đang nhẫn!
Nhẫn nhịn đau thương trong lòng nàng, nhẫn nhịn không cho hài tử trong bụng bị tâm tình nàng ảnh hưởng.
“Thiếu Khanh, chàng còn không chịu về, con của chúng ta sắp ra đời rồi!”
Tần Mộ Dao thấp giọng nỉ non, khóe miệng dương lên một nụ cười, thế nhưng trong mắt lại đặc biệt trống rỗng.
Khoảng thời gian này, hài tử dường như lớn đặc biệt nhanh, cái bụng nàng dường như lại lớn hơn một vòng.

Nàng rất nhớ nhung dáng vẻ Thiếu Khanh ở bên người nàng cẩn thận từng li từng tí một chăm sóc nàng cùng hài tử.
“Dao Nhi, sắc trời tối rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
Thương Kỳ Nhiên không đành lòng tiếp tục nhìn, hắn dường như có một loại ảo giác, thật giống Dao Nhi nếu không vì trong bụng có hài tử, nàng sẽ nhảy xuống vách núi.
Nghĩ đến truyền thuyết liên quan với vực Tương Tư, trong lòng Thương Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngẩn ra.
Nếu như Thiếu Khanh thật sự có chuyện gì bất trắc, Dao Nhi sẽ vì hắn tuẫn tình sao?
Hắn không dám tiếp tục nghĩ, bước nhanh chân.
Hắn phải đem Dao Nhi rời khỏi nơi này!
Nghe được âm thanh của Thương Kỳ Nhiên, Tần Mộ Dao hơi nhíu mày, dường như rất không hy vọng ở lúc nàng đang nhớ Thiếu Khanh bị người quấy rối.
“Dao Nhi…”
Thương Kỳ Nhiên kêu ra tiếng lần thứ hai.

Lần này còn chưa nói hết, liền nhìn thấy Tần Mộ Dao lập tức đứng dậy.
Hồng Anh theo bản năng tiến lên cẩn thận từng li từng tí một đỡ Tần Mộ Dao, chỉ lo trong bóng đêm nàng không thấy rõ đường mà vấp ngã.
Tần Mộ Dao cuối cùng liếc mắt nhìn vách núi, xoay người rời đi.
Nàng biết Thương Kỳ Nhiên kiêng kỵ chuyện gì, cũng rõ ràng nàng không thể tùy hứng, trong bụng của nàng còn có hài tử, còn có hài tử của Thiếu Khanh!
Lên xe ngựa, Thương Kỳ Nhiên tự giác ngồi ở phía trước đánh xe, hắn tận lực chậm lại tốc độ, cho nên sẽ không quá xóc nảy khiến cho Tần Mộ Dao cảm giác không thoải mái.
Mạc Thiếu Khanh đi tới vực Tương Tư, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, tìm kiếm bóng người nữ nhân.

Nhưng là, nơi này ngoại trừ vựa thẳm trống trải, thứ gì cũng không có!
Trong không khí tỏa ra một luồng hương vị nhàn nhạt, để trong lòng hắn nhất thời xẹt qua một tia cảm giác kỳ dị, thật giống như mùi thơm này chính là đồ vật hắn vẫn quyến luyến.
“Dao Nhi…”
Cách gọi thân mạt từ trong miệng hắn bật ra, Mạc Thiếu Khanh đi tới lương đình, phát hiện trên băng đá đặt một cái đệm mềm, theo bản năng đưa tay sờ lên, thình lình phát hiện còn lưu lại một tia nhiệt độ.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh cả kinh.
Đây là nữ nhân gọi là ‘Mộ Dao’ kia lưu lại sao?
Xem nhiệt độ này, nàng dường như là mới vừa đi không lâu!
Trong mắt xẹt qua một vệt kiên định, Mạc Thiếu Khanh nhanh chóng rời khỏi chòi nghỉ mát…

Sáng sớm hôm sau.
Tần Mộ Dao vừa từ trên giường đứng dậy, chuyện đầu tiên nàng làm chính là cầu khẩn ngày hôm nay có thể truyền đến tin tức tốt.
Lúc này, Vũ Văn Cẩn hấp tấp từ bên ngoài xông tới, lôi kéo tay của nàng, liền muốn đưa nàng đi ra ngoài.
“Vũ Văn tiểu thư, như vậy nhưng là không được, ngươi cẩn thận đừng làm tiểu thư nhà ta bị thương!”
Hồng Anh theo chân chạy vào, vừa chạy, vừa lớn tiếng nhắc nhở.
Trong lòng Vũ Văn Cẩn ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới cái bụng của Tần Mộ Dao, theo bản năng buông tay ra, trong mắt xẹt qua một vệt áy náy.
“Xin lỗi a, muội chỉ là quá nóng ruột, Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tần Mộ Dao lắc lắc đầu.

Nàng nào có yếu ớt như vậy, là do Thiếu Khanh luôn cẩn thận khiến cho mọi người cũng cẩn thận theo, dường như nàng là một cái bình hoa chỉ cần chuyển nhẹ là vỡ tan.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Vũ Văn Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nhất thời nghĩ đến lý do nàng đến, lại một lần nữa nắm lấy tay Tần Mộ Dao.
“Mộ Dao tỷ tỷ, muội dẫn tỷ đi gặp Thiếu Khanh!”
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, không thể tin vào tai mình, đảo mắt nhìn Vũ Văn Cẩn, nhìn thẳng hai con mắt của nàng.
“Cẩn Nhi, muội mới vừa nói cái gì? Muội dẫn ta đi gặp ai?”
Là Thiếu Khanh sao? Nàng có nghe lầm sao?
Trong mắt Vũ Văn Cẩn lộ ra vẻ lúng túng cùng áy náy.
“Xin lỗi a! Mấy ngày trước muội liền gặp được Thiếu Khanh.

Mộ Dao tỷ tỷ, muội không nên ích kỷ muốn ngăn cản hai người gặp nhau, cho rằng chỉ cần Thiếu Khanh không nhìn thấy tỷ, hắn sẽ nhìn thêm muội một chút.

Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội nha! Giờ muội liền dẫn tỷ đi gặp hắn!”
Thân thể Tần Mộ Dao kích động đến run rẩy.
Gặp Thiếu Khanh? Thật sự gặp Thiếu Khanh?
“Ta không trách muội, muội nhanh dẫn ta đi gặp hắn!”
Nước mắt từ trong mắt Tần Mộ Dao trượt xuống.
Nàng chỉ cần Thiếu Khanh không có chuyện gì là tốt rồi, làm sao sẽ trách cứ đây?
“Ừm! muội liền dẫn tỷ đi!”
Vũ Văn Cẩn kiên định nói, so với lần trước đến Hoàng cung, tâm tình của nàng bây giờ ung dung hơn nhiều.
Đoàn người rất nhanh liền đến biệt viện, Tần Mộ Dao nỗ lực áp chế chính mình tâm tình kích động.
Nàng sắp được thấy Thiếu Khanh rồi! Lập tức liền được thấy Thiếu Khanh rồi!
Đẩy cửa ra, Tần Mộ Dao tìm kiếm chung quanh, thế nhưng hầu như là tìm khắp cả toàn bộ sân, cũng không có nhìn thấy bóng người Mạc Thiếu Khanh.
“Tại sao lại như vậy? Tối hôm qua lúc muội rời đi, hắn còn ở a! Huống hồ, khoảng thời gian này Thiếu Khanh vẫn luôn chưa có từng đi ra ngoài!”
Mi tâm Vũ Văn Cẩn nhíu chặt.
Xảy ra chuyện gì?
“Cẩn Nhi, muội đừng gạt ta, muội thật sự nhìn thấy Thiếu Khanh?”
Tần Mộ Dao nắm chặt lấy tay Vũ Văn Cẩn, trong mắt của nàng có thất vọng, có lo lắng.
“Mộ Dao tỷ tỷ, muội xin thề, muội thật sự nhìn thấy Thiếu Khanh, chính là muội thu xếp cho hắn ở đây!”
Vũ Văn Cẩn kiên định nói.

Nàng tốn không ít công sức mới quyết định nói cho Tần Mộ Dao, sao có thể lừa tỷ ấy?
Tần Mộ Dao nỗ lực để cho mình trấn định lại.
Vũ Văn Cẩn không giống như là đang nói dối, đồng thời nàng không cần phải nói dối!
Nếu muội ấy nhìn thấy Thiếu Khanh, liền chứng minh Thiếu Khanh an toàn! Biết điểm này rồi, nàng liền an tâm rồi!
“Hắn nhất định là đi ra ngoài, hắn sẽ trở về, chúng ta liền ở ngay đây chờ!”
Trên mặt Tần Mộ Dao rốt cục nở ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Vuốt bụng, Tần Mộ Dao sâu sắc thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Văn Cẩn nhìn cười trên mặt Tần Mộ Dao, trong lòng cũng xẹt qua một vệt ấm áp.
Nghĩ đến việc bản thân có thể sẽ không bao giờ được Thiếu Khanh đặt trong mắt, khó tránh khỏi có chút mất mác.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến việc Mạc Thiếu Khanh bị mất trí nhớ, mi tâm không khỏi nhíu chặt vào nhau.
Nàng nên đem chuyện này nói trước cho Mộ Dao tỷ tỷ một tiếng hay không?
“Mộ Dao tỷ tỷ…”
Vũ Văn Cẩn kêu thành tiếng, trong lòng đang giãy dụa như trước.
“Làm sao?”
Tần Mộ Dao cười hỏi, nhưng chính là nụ cười này, để Vũ Văn Cẩn không cách nào đem lời muốn nói nói ra miệng.
“Không có gì.”
Vũ Văn Cẩn chuyển hướng mắt, nàng lại không đành lòng đi phá hoại nụ cười trên mặt tỷ ấy, tuy rằng sớm muộn sẽ biết, thế nhưng, liền để nụ cười trên mặt Mộ Dao tỷ tỷ lâu thêm một chút cũng tốt!
Lúc mặt trời lặn.
Tần Mộ Dao vẫn không có thấy Mạc Thiếu Khanh trở về, thời gian càng muộn, trong lòng nàng liền càng là lo lắng.
Đột nhiên, nàng lại có một luồng kích động muốn đi đến vực Tương Tư, dường như nơi đó có lực lượng nào đó hấp dẫn nàng.
Dặn dò người ở đây bảo vệ, khiến người ta chuẩn bị xe ngựa kỹ càng, nàng cuối cùng vẫn là quyết định lên vực Tương Tư một chuyến.

Không biết tại sao, cách vực Tương Tư càng gần, trái tim của nàng đập càng nhanh, liền giống như là muốn phá tan da thịt.
Xuống xe ngựa, lúc nàng nhìn thấy bóng người trong lương đình kia từ xa, nhất thời rõ ràng lý do xuất hiện loại cảm giác vừa rồi.
Thiếu Khanh… Thiếu Khanh! Hắn ở đây!
Lúc này nàng kích động không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, nàng chỉ muốn vọt vào trong lòng hắn, cảm thụ nhiệt độ thuộc về nàng.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao đi vào chòi nghỉ mát, nhìn bóng lưng quen thuộc kia, gọi ra cái tên mà nàng khắc vào đáy lòng, bất ngờ phát hiện âm thanh của nàng run rẩy đến kỳ cục.
Bóng lưng kia ngớ ngẩn.
Mạc Thiếu Khanh nghe được giọng của nữ nhân, trong lòng như là bị món đồ gì va chạm một cái.
Là nàng sao? Nữ tử gọi là ‘Mộ Dao’ kia?
Theo bản năng xoay người, muốn nhìn dáng dấp của nàng một chút.

Nhưng là, còn chưa kịp nhìn rõ ràng dung nhan của nàng, đã cảm giác được nữ nhân kích động nhào vào ôm ấp cùa mình, ôm chặt lấy cổ của mình, mặt chôn sâu ở lồ ng ngực hắn.
“Thiếu Khanh… Thiếu Khanh… Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao như là đang phát ti3t cái gì, không ngừng kêu tên của hắn.
Đây là cái ôm nàng quen thuộc, là nhiệt độ nàng quen thuộc! Đây chính là Thiếu Khanh thuộc về riêng nàng!
Mạc Thiếu Khanh dường như có thể cảm nhận được tâm tình kích động của nàng giờ khắc này, chóp mũi quanh quẩn hương vị độc nhất của nữ nhân, chính là mùi vị tối hôm qua hắn ngửi thấy được, để hắn cảm giác đặc biệt quen thuộc, thanh tân hợp lòng người.

Tuy rằng hắn vẫn không có thấy rõ mặt nữ nhân trong lòng, thế nhưng, hắn nghĩ, có nữ nhân mùi vị đặc biệt như vậy, nhất định là mỹ nữ tuyệt thế đi!
Thế nhưng… Hắn nhưng là muốn xác nhận lại một lần nữa chuyện mà từ lúc tỉnh đến giờ hắn vẫn muốn biết!
“Nàng là ai?”
Là nữ nhân gọi là ‘Mộ Dao’ kia sao?.