Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 98




VBA là gì, bọn họ là người yêu thích bóng rổ, đương nhiên là biết rất rõ. “Anh sẽ tìm một đội bóng rổ thuộc hàng top của VBA, để bọn họ đại biểu cho trường chúng ta, thi đấu với học viện kỹ thuật Bảo Thạnh” Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Chuyện này... Chuyện này, anh Thiên, anh không nói đùa chứ? Tìm đội bóng thuộc VBA ư? Chúng ta có thể mời được bọn họ à? Chúng ta có thể mời bọn họ đại diện cho trường chúng ta đi thi đấu sao?” Vẻ mặt Hoàng Luân tràn đầy khiếp sợ.

Những người khác đều khó mà tin được, tìm đội bóng thuộc VBA để đại diện cho bọn họ thi đấu một trận?

Để đội bóng thuộc hàng top VBA đấu với một trường đại học bình thường, chuyện như vậy, chính là cả nước xưa nay chưa từng có, thậm chí là có phần hoang đường, nghĩ cũng không dám nghĩ. “Chỉ cần có tiền, không gì không mời được, anh chẳng những mời đội nằm top VBA, còn muốn mời đội Hải Thành!” “Đội Hải Thành?”

Đám người Hoàng Luân không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.

Đội bóng rổ Hải Thành là đội bóng số một trong VBA, là đội bóng hàng đầu của cả nước, để bọn họ đến thi đấu ở một nơi nhỏ bé như trường đại học? Đây sẽ là cục diện gì, nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ. “Chuyện này cứ giao cho anh làm, các em chờ tin tức của anh” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Sau khi chuyện hôm nay xảy ra, trên diễn đàn của trường đại học Bảo Thạnh có bài đăng mới. “78 : 18, học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đã toàn thắng đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh, trường đại học Bảo Thạnh chính là đồ bỏ đi!”

Trong bài đăng này có kèm theo ảnh chụp và video của cuộc tranh tài.

Còn một bài đăng khác chính là “Đường đường là trường đại học Bảo Thạnh lại thua không nổi”.

Bên trong chủ đề này viết rất chi tiết. “Mấy người trường đại học Bảo Thạnh chính là đồ bỏ đi, lúc trước đã đánh cược, nếu như trường đại học Bảo Thạnh thua, các thành viên trong đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh phải hô to “trường đại học Bảo Thạnh là đồ bỏ đi”, kết quả sau cuộc tranh tài lại không giữ đúng lời hứa, đồ rác rưởi!”

Hai bài đăng này, rõ ràng là do sinh viên học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đăng lên, thậm chí có thể là do chính là Đỗ Khang – Đội trưởng đội bóng rổ của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đăng lên.

Sau khi hai bài đăng này xuất hiện, trong nháy mắt, diễn đàn của trường đại học Bảo Thạnh bùng nổ.

Phía dưới hai bài đăng này, tất cả đều là những bình luận của sinh viên trường đại học Bảo Thạnh, bày tỏ tức giận, kèm theo mắng chửi.

Nhất là sau khi mọi người xem xong video, phát hiện đối phương phách lối như thế, sinh viên trường đại học Bảo Thạnh càng thêm tức giận.

Dù sao đối phương không chỉ đang mắng đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh, mà là mắng toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Trong nhà ăn của trường đại học Bảo Thạnh, mọi người tốp năm, tốp ba ngồi cùng một chỗ, không ngừng bàn tán. “Mấy người có nghe thấy gì không, học viện kỹ thuật Bảo Thạnh thắng đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh chúng ta, chẳng những nhục nhã đội bóng rổ của chúng ta, còn chạy đến diễn đàn của trường trường đại học Bảo Thạnh chúng ta, nói trường chúng ta đều là đồ bỏ đi." “Con mẹ nó, còn có việc này à? Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh này thật đúng là khốn kiếp. “Đúng đó, những năm qua, trong những lần thi đấu giao hữu giữa hai trường, chúng ta luôn giành phần thắng, nhưng chưa từng nói móc bọn họ, bọn họ đây chính là tiểu nhân đắc chí”

Trên hành lang ký túc xá, một đám người cũng đang tụ tập. “Móa nó chứ, đám người học viện kỹ thuật Bảo Thạnh kia, quả thật là quá khốn nạn rồi, loại nhục nhã này, thật đúng là không chịu được “Đúng đó, quả thật là khinh người.” “Chẳng lẽ thua thiệt này, chúng ta cứ thế nuốt xuống? Chẳng lẽ trường học chúng ta, không ai có thể tìm lại được mặt mũi về à?" “Còn có thể làm sao được nữa? Đội bóng rổ của trường học chúng ta không đánh thắng nổi bọn họ, lại không thể tìm bọn họ đánh nhau? Như thế chỉ khiến cho bọn họ nói chúng ta thua không nổi, thua là đánh nhau, như thế sẽ càng khiến danh tiếng của trường chúng ta xấu hơn. “Con mẹ nó, quá ấm ức rồi. Cảnh tượng như thế còn xảy ra ở rất nhiều nơi khác trong trường.



Chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Hiện tại toàn bộ sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đều rất tức giận, chỉ muốn đi tìm học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để tính sổ, tìm lại thể diện.

Nhưng mọi người lại không thể làm gì.

Về phần Lâm Thiên thì quay lại tập đoàn Tỉnh Xuyên, tìm Lưu Thân, để Lưu Thân liên hệ với thành viên đội bóng rổ Hải Thành, để bọn họ đến thành phố Bảo Thạnh, lấy danh nghĩa của trường đại học Bảo Thạnh, để bọn họ giúp thi đấu một trận, phương diện về tiền không thành vấn đề.

Giữa trưa ngày hôm sau, trong ký túc xá. “Anh Thiên, cuối cùng anh cũng về, sao rồi? Có mời được đội Hải Thành ở VBA không?”

Lâm Thiên vừa đi vào trong ký túc xá, Hoàng Luân đã vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Thiên. “Đương nhiên, không có gì là tiền không giải quyết được.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói. “Thật. Thật sự mời được đội Hải Thành rồi? Doãn Khánh Minh cũng đến ư?” Hoàng Luân trợn to hai mắt.

Doãn Khánh Minh là nhân vật gì? Anh ta là ngôi sao bóng rổ của NBA bên Mỹ, là cầu thủ bóng rổ lừng danh nhất, là đội trưởng đội bóng rổ quốc gia, đảm nhiệm vị trí tiền đạo trong đội bóng rổ Hải Thành ở VBA.

Thần tượng bóng rổ của Hoàng Luân, trong đó có

Doãn Khánh Minh. “Đúng vậy, Doãn Khánh Minh cũng đến.” Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Con mẹ nó, Doãn Khánh Minh và cả đội bóng Hải Thành đều đến đại diện cho trường đại học Bảo Thạnh chúng ta đánh một trận bóng rổ, chuyện này... Chuyện này, con mẹ nó cũng quả có thể diện rồi!” Hoàng Luân kích động hét lên.

Nếu như chuyện này truyền đi, tuyệt đối là tin tức vang dội, loại chuyện này, chỉ sợ sẽ lên trang nhất. “Anh Thiên, anh thật sự quá trâu bò rồi, không nghĩ đến có thể thật sự mời được đội bóng Hải Thành và cả Doãn

Khánh Minh đến đây." Hoàng Luân kích động không thôi. “Không phải anh trâu bò mà là tiền trâu bò, ba mươi lăm tỷ, cộng thêm mặt mũi của tập đoàn Tỉnh Xuyên, để bọn họ thi đấu một trận, đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là cuộc thi giải trí, bọn họ đương nhiên đồng ý. Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Anh Thiên, hiện tại em cảm thấy rất chờ mong, chờ mong mấy tên khốn học viện kỹ thuật Bảo Thạnh kia nhìn thấy đội Hải Thành sẽ bị khiếp sợ thành bộ dạng gì, cùng với dáng vẻ bọn họ bị đánh thua tan tác. Vẻ mặt Hoàng Luân đầy chờ mong. “Em yên tâm đi, vào ngày mai đội bóng rổ Hải Thành sẽ đi máy bay đến Bảo Thạnh, hôm nay chúng ta sẽ đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để hạ chiến thư. Lâm Thiên nói. “Được, được.”

Hoàng Luân liên tục gật đầu.

Hoàng Luân nhanh chóng đem tin tức này nói cho thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh biết, sau khi mọi người nghe được tin tức này đều mừng rỡ không thôi.

Bởi vì hôm qua bọn họ bị nhục nhã, hôm qua bọn họ bị chọc giận, rất nhanh sẽ có thể được xả giận.

Đương nhiên bọn họ cũng rất tin tưởng, bởi vì Lâm Thiên lại chiếc xe trâu bò như Lamborghini, đủ để chứng minh Lâm Thiên rất có tiền, chuyện mời được đội bóng rổ Hải Thành VBA kia, không phải là không thể

Trên diễn đàn của trường, hai bài đăng ngày hôm qua vẫn còn đang rất hot, oán khí và lửa giận của sinh viên trường đại học Bảo Thạnh càng lúc càng lớn, nhưng hết lần này đến lần khác, mọi người lại không thể làm gì.



Đúng lúc này, một chủ đề mới đột nhiên xuất hiện trong diễn đàn của trường. “Buổi chiều ngày hôm nay, Lâm Thiên dẫn theo thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để khiêu chiến, khiêu chiến đội bóng rổ học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để rửa nhục”

Chủ đề này là sau khi được Lâm Thiên đồng ý, Hoàng Luận đã đăng lên trên diễn đàn. Chủ đề này vừa được đăng lên, lại một lần nữa khiến diễn đàn của trường bùng nổ. “Lâm Thiên này chính là người lái chiếc xe

Lamborghini đúng không, anh ấy muốn đi đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để khiêu chiến, giúp chúng ta rửa nhục à?" “Nếu thật sự có thể rửa nhục, vậy thì quá tốt rồi, nhưng... Thực lực của đội bóng rổ học viện kỹ thuật Bảo Thạnh quá mạnh, đội của chúng ta, căn bản không đánh lại. "Đúng thế, thực lực của hai bên cách xa như thế, cho dù đến gửi thư khiêu chiến, cũng chỉ là đi chịu ngược mà thôi.”

Tất cả mọi người đều nghĩ mãi không rõ, cậu chủ Lâm này muốn làm sao để giúp trường đại học Bảo Thạnh rửa nhục?

Tất cả mọi người đều cho rằng, đi đến khiêu chiến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, sẽ chỉ rước lấy nhục.

Thậm chí còn có người đăng lên bài viết: "Cậu chủ Lâm muốn rửa nhục như thế nào? Đừng để rửa nhục lại biến thành nhục nhã.

Còn có người đề nghị Lâm Thiên đừng đi khiêu chiến, đừng để trường đại học Bảo Thạnh bọn họ mất thể diện thêm nữa.

Đương nhiên cũng có người nói: “Mọi người đừng lo, dù sao Lâm Thiên cũng chính là cậu chủ nhà giàu, nói không chừng, anh ta sẽ có biện pháp.

Năm giờ chiều, sân bóng rổ của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh.

Nhóm người Đỗ Khang đang ở đó chơi bóng rổ, xung quanh còn có mấy em gái fan đang reo hò.

Lúc này Lâm Thiên dẫn Hoàng Luân và hơn mười thành viên trong đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh đến đây.

Đám người Đỗ Khang nhìn thấy nhóm Lâm Thiên, trực tiếp dừng chơi bóng.

Ngay sau đó, Đỗ Khang ôm bóng, dẫn theo đồng đội của mình, vẻ mặt anh ta tươi cười đi đến chỗ Lâm Thiên, vừa đi vừa cười khãy nói “Ôi chao, đây không phải là nhóm người vô dụng của trường đại học Bảo Thạnh à? Sao lại chạy đến trường chúng tôi vậy?" "Ha ha ha!

Máy đồng đội sau lưng Đỗ Khang đều đi theo cười hạ ha, tiếng cười đầy châm chọc và kiêu ngạo của người tháng.

Xung quanh sân bóng rổ. "Đây là thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh à? Hôm qua mới thua anh Đô của chúng ta, hôm nay lại còn có mặt mũi chạy đến trường chúng ta?" "Đúng thế, bọn họ không ngại mất mặt à?

Những sinh viên học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đứng ở xung quanh cũng nhao nhao cười rộ lên, nhất là mấy fan của Đỗ Khang, bọn họ càng thêm trào phúng.