Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 75




“Bảo Nhi, tên nhóc này dám ngang nhiên cầm sừng em đấy, cậu ta đã có người phụ nữ xinh đẹp như em rồi, còn dám một chân đứng hai thuyền, còn lấy tiền của em thuê xe thể thao tán gái, em nhanh đi tìm cậu ta tính số đi.” Anh Giang hưng phần nói.

Anh Giang biết Tò Bảo Nhi là người nóng tính, anh ta có thể tưởng tượng ra được, Tô Bảo Nhi chắc chắn sẽ giận dữ. Chẳng những muốn chia tay với Lâm Thiên, thậm chí còn muốn trả thù Lâm Thiên.

Nghĩ như vậy, anh Giang đều đã kích động không thôi. Nhưng ai biết, Tô Bảo Nhi chỉ liếc mắt nhìn anh Giang một cái, sau đó thản nhiên nói: “Anh ấy tìm thì tìm, chỉ cần anh ấy nguyện ý, anh ấy tìm bao nhiêu người tôi cũng không có ý kiến, vì sao tôi phải tìm anh ấy tính số? Người bị bệnh thần kinh là anh mới đúng.

Anh Giang nghe Tô Bảo Nhi nói vậy, lập tức mơ hồ. “Bảo Nhi em nói gì thế? Em nói... Em nói, em không có ý kiến sao? Em... Em không bị phát sốt đấy chứ?”

Vẻ mặt anh Giang khó mà tin nhìn Tô Bảo Nhi

Anh Giang biết Tô Bảo Nhi rất nóng tính, hơn nữa với tính cách của Tô Bảo Nhi, sao có thể dễ dàng tha thứ việc bạn trai mình cảm sừng mình?

Mã hiện giờ, bạn trai của Tô Bảo Nhi đã cắm sừng cô ta. Vậy mà cô ta còn không có ý kiến?

Chuyện này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh Giang đối với Tô Bảo Nhi, anh ta thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm. “Đầu anh mới phát sốt, tôi rất nghiêm túc, hơn nữa, chuyện này liên quan gì tới anh?" Tô Bảo Nhi nói. "Nhưng... Nhưng cậu ta cắm sừng em, vậy mà em có thể nhịn được sao? Chuyện này mà em cũng có thể tha thứ à?” Anh Giang nghiến răng nói. “Đương nhiên có thể nhịn, đương nhiên có thể tha thứ, có vấn đề gì? Không được sao?" Tô Bảo Nhi không chút để ý nói. “Mẹ kiếp! Như vậy mà cũng không để ý! Em... Em còn là Tô Bảo Nhi nữa không?”

Anh Giang nghe Tô Bảo Nhi trả lời như vậy, không nhịn được chửi bậy.

Trời ạ, vậy mà Tô Bảo Nhi có thể nhịn việc mình bị cắm sừng? Đây là Tô Bảo Nhi mà anh ta quen sao? “Những chuyện anh muốn hỏi, tôi đều đã trả lời anh, bây giờ anh có thể đi chưa?” Tô Bảo Nhi lạnh lùng nói. “Tô Bảo Nhi, em... Em ngay cả bị cắm sừng mà cũng có thể nhịn, được! Anh thấy em đúng là ngu.” Anh Giang nghiến răng hung dữ nói.

Sau khi nói xong, anh Giang thở hổn hển bước nhanh ra ngoài.

Tô Bảo Nhi lắc đầu, cô ta và Lâm Thiên chỉ giả vờ làm người yêu, đương nhiên là cô ta không có quyền quản Lâm Thiên làm gì với người phụ nữ khác.

Tô Bảo Nhi cầm lấy di động của mình, trong di động đúng là đoạn video clip kia. không nghĩ tới tên này, còn theo đuổi được cô gái xinh đẹp như vậy. Tô Bảo Nhi lắc đầu lầm bầm. không biết vì sao, khi Tô Bảo Nhi nhìn thấy video clip này, vậy mà phát hiện trong lòng có chút mất mát, giống như thứ gì đó của mình bị cầm đi.

Còn chuyện Lâm Thiên lái xe Lamborghini rời đi, Tôi

Bảo Nhi cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Đối với gia đình Lâm Thiên, cô ta có biết, gia đình nghèo khó, sao Lâm Thiên có thể lái xe Lamborghini Aventador được, chiếc xe này còn đắt hơn xe Ferrari của cô ta rất nhiều.

Nhưng lúc cô ta nghe anh Giang nói là “Lâm Thiên thuê xe Lamborghini", cô ta mới hiểu ra, rất có khả năng là

Lâm Thiên thuê “Rõ ràng là nhà nghèo như vậy, còn thuê xe để tán gái, hừ. Tô Bảo Nhi chu miệng nói.

Bên kia.

Sau khi anh Giang rời khỏi phòng học. “Đáng chết! Đáng chết!”

Một chân của anh Giang đạp mạnh vào tường, gương mặt anh ta lại càng xanh mét. "Rốt cuộc là Tô Bảo Nhi nghĩ gì thế, bị cắm sừng mà còn có thể nhịn. Mẹ nó!” Anh Giang hung dữ nói. Anh Giang tưởng rằng Tô Bảo Nhi nhìn thấy video clip này xong, chắc chắn sẽ tức giận.



Anh Giang vốn tưởng rằng, dựa vào chuyện này, có thể thành công chia rẽ Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên, thậm chí Tô Bảo Nhi còn vì chuyện này mà trả thù Lâm Thiên,

Kết quả, sự thật không giống với tưởng tượng của anh ta. “Anh Giang, thật sự không biết tên nhóc này rót thuốc mê gì cho Tô Bảo Nhi, mà khiến Tô Bảo Nhi có thể tiếp nhận việc tên nhóc này ba vợ bốn nàng hầu!” Tay sai đắc lực ở bên cạnh nói. "Mẹ kiếp!

Anh Giang nghe xong lời người này nói, lại tức giận đá mạnh vào tường một cái

Trong lòng anh Giang tràn ngập hâm mộ và ghen ghét.

Dựa vào cái gì một tên nhóc nhà nghèo, có thể có được hoa khôi của trường, còn có thể khiến hoa khôi của trường cam tâm tình nguyện để anh ba vợ bốn nàng hầu, mà anh ta thì sao?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Trong lòng anh Giang vẫn cảm thấy bất công, không cam lòng, rõ ràng là gia cảnh của anh ta hơn Lâm Thiên gấp vạn lần

Bên kia.

Quảng trường Tỉnh Xuyên.

Quảng trường Tỉnh Xuyên là quảng trường phồn hoa nhất ở thành phố Bảo Thạnh hiện giờ.

Lâm Thiên đỗ xe Lamborghini ở dưới bãi đỗ xe.

Bên trong xe. “Lâm Thiên, không phải là cậu nói dẫn tôi tìm hiểu chân tướng sao? Chúng ta tới quảng trường Tỉnh Xuyên làm gì thế?” Như Tuyết hơi kinh ngạc hỏi. "Dẫn cậu tới quảng trường Tỉnh Xuyên, đương nhiên là tới mua đồ rồi, đây cũng là dẫn cậu đi tìm hiểu một phần chân tướng” Lâm Thiên mỉm cười nói. “Nhưng mà… Chi phí ở quảng trường Tỉnh Xuyên rất cao, cho dù chúng ta muốn mua, cũng nên đổi nơi khác.” Như Tuyết nghiêm túc nói. “Như Tuyết, tôi đã lái xe gần ba mươi lăm tỷ, chẳng lẽ còn không mua được nổi đồ ở quảng trường Tỉnh Xuyên sao?" Lâm Thiên cười nói. "Hình như cũng đúng." Như Tuyết giật mình gật đầu, dù sao cô ấy vẫn đang tiêu hóa quan niệm cũ của mình. "Đúng rồi, Như Tuyết, tặng cậu một món quà.

Lâm Thiên lấy một cái hộp ra, đưa cho Như Tuyết. "Cái gì thế?” Như Tuyết tò mò nhận lấy cái hộp. “Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?” Lâm Thiên mỉm cười.

Như Tuyết nghe thấy vậy, lập tức mở hộp ra.

Lọt vào tầm mắt của cô ấy, là chiếc vòng tay phỉ thúy. Chiếc vòng tay này, đúng là buổi sáng Lâm Thiên đấu giá được ở buổi đấu giá, mất năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, là vòng tay phỉ thúy. “Đây là vòng tay gì thế? Có phải rất đắt hay không?” Như Tuyết nâng vòng tay lên xem.

Gia đình của Như Tuyết nghèo khó, đương nhiên là không tiếp xúc với phỉ thúy, cho nên cô ấy không biết phi thủy, cô ấy càng không biết vòng tay phỉ thúy này có giá năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu! “Vòng tay này rất rẻ, cậu sẽ không ghét bỏ đúng không?” Lâm Thiên mỉm cười nói. “Làm sao có thể, chỉ cần là cậu tặng, cho dù đáng chút tiền, tôi cũng sẽ không ghét bỏ.” Như Tuyết nói. "Được rồi, chúng ta xuống xe thôi." Lâm Thiên mở cửa xe.

Sau khi xuống xe, Lâm Thiên dẫn Như Tuyết đi thang máy tới tầng ba.

Cả tầng ba đều là bán quần áo.

Đương nhiên giả quần áo ở nơi này không rẻ, rẻ nhất cũng phải hơn ba triệu, cao thì mấy tỷ.

Lâm Thiên nói muốn mua quần áo mới cho Như Tuyết, cho nên đi thẳng tới khu bản quần áo. Lâm Thiên không biết gì về nhãn hiệu lắm, cho nên chọn lấy một cửa hàng khá to, trang trí có vẻ xa hoa, dẫn

Như Tuyết đi vào. “Oa, những bộ quần áo này thật đẹp.

Như Tuyết vào cửa hàng, lập tức nhìn thấy muôn màu muôn vẻ quần áo, trước mắt cô ấy sáng lên.



Sau khi xem qua mấy bộ, Như Tuyết trở lại trước mặt Lâm Thiên. “Lâm Thiên, chúng ta đi thôi, tôi không thích quần áo ở nơi này.” Như Tuyết nghiêm túc nói. “Làm sao thế? Tôi cảm thấy quần áo ở đây rất đẹp?

Cậu cảm thấy giá quá đắt đúng không? Không sao, hôm nay mua sắm không cần nhìn giá!” Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên thấy lúc Như Tuyết nhìn giả của quần áo, sắc mặt cô ấy thay đổi, sau đó trở về nói là mình không thích quần áo ở nơi này.

Chỉ dựa vào điểm này, Lâm Thiên đã biết, Như Tuyết bị giá ở nơi này dọa sợ.

Lâm Thiên nhìn giả quần áo mà Như Tuyết vừa nhìn, theo thứ tự là ba mươi mốt triệu một trăm linh tám nghìn và năm mươi chín triệu một trăm linh tám nghìn.

Giá như vậy, nếu là trước đây, đây tuyệt đối là con số trên trời đối với Lâm Thiên, Lâm Thiên cũng không dám nghĩ tới một bộ quần áo lại đất như vậy.

Nhưng hiện giờ đối với Lâm Thiên mà nói, chút tiền ấy chỉ chín trâu mất một sợi lòng. "Này, người đầu? Nhân viên bán hàng? Nhân viên hướng dẫn mua hàng?

Lâm Thiên kêu lên.

Theo Lâm Thiên vào cửa, Lâm Thiên lập tức phát hiện không có bất kỳ nhân viên bán hàng nào tới tiếp đón mình.

Nhưng Lâm Thiên nhìn thoảng qua, mấy khách hàng khác ở trong cửa hàng, đều có nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi.

Nếu nhân viên bán hàng bận anh còn có thể hiểu, nhưng rõ ràng là có mấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện phiếm cách đó không xa. Lâm Thiên gọi xong, vốn tưởng rằng mấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện sẽ đi tới,

Kết quả mấy nhân viên bán hàng kia chỉ liếc qua, sau đó tiếp tục nói chuyện, không để ý tới Lâm Thiên, càng không có ý định tới nói chuyện với Lâm Thiên và Như Tuyết.

Lâm Thiên lập tức nhưởng mày, bởi vì Lâm Thiên nhìn thấy được khinh thường và xem thường trong mắt bọn họ. “Thôi Lâm Thiên, chúng ta đổi cửa hàng khác. Như

Tuyết nói.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó dẫn Như Tuyết rời khỏi cửa hàng này. “Đến bên cạnh xem

Lâm Thiên thấy cửa hàng bên cạnh khá tốt, lại cùng

Như Tuyết vào cửa hàng này. Sau khi vào cửa hàng này, Lâm Thiên vẫn phát hiện, nhân viên bán hàng ở trong cửa hàng không để ý tới mình.

Nhưng kỳ lạ là bọn họ lại tiếp đãi khách hàng khác. “Lâm Thiên, sao bọn họ lại không để ý tới chúng ta thế?” Như Tuyết bĩu môi nói. “Chuyện này rất đơn giản, thấy chúng ta ăn mặc bình thường, cho nên xem thường chúng ta, kỳ thị chúng ta Lâm Thiên híp mắt nói. "Sao bọn họ lại có thể như vậy” Như Tuyết tức tới mức giậm chân. “Như Tuyết, xã hội hiện giờ là như vậy, không có tiền sẽ bị người ta khinh thường.” Lâm Thiên nói. "Vậy chúng ta nên đi thôi, đổi nơi khác mua quần áo.

Như Tuyết nói. “Không cần, ở đây đi! Hôm nay tôi sẽ giáo huấn đám người khinh thường người khác này!” Lâm Thiên nheo mắt lại nói.

Nói xong, Lâm Thiên lập tức dẫn Như Tuyết tiếp tục đi dạo trong cửa hàng.

Sau khi đi hai phút, Lâm Thiên đứng trước một chiếc vảy ren dài lộ vai, chiếc váy này rất đẹp, hơn nữa nó còn được bày riêng ở trên bục. “Như Tuyết, tôi cảm thấy bộ này rất đẹp.” Lâm Thiên vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị lấy xuống. “Bỏ cái tay bẩn của các người ra! Sờ bẩn, các người dùng mạng để đền cũng không đền nổi đâu!” Ngay lúc Lâm Thiên vừa định lấy bộ này, một giọng nói chói tại truyền tới.