Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 716




"Này, không biết tự ái chút nào, uống nhiều rượu như vậy, tự hạ nhục chính mình sao?"

Lâm Thiên nhìn cô gái ngã ở trước mặt, không khỏi lắc đầu.

Ngay sau đó, Lâm Thiên bước tới và vỗ vô cô.

"Này, thức dậy đi!"

Lâm Thiên gọi mấy lần, nhưng bên kia không có đáp lại.

“Đành vậy, đưa cô ấy về trước.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Cứu người cứu đến cùng, tiễn đưa phật tiễn đến tây thiên, Lâm Thiên đã cứu cô ấy, nhất định không thể để cô ấy ở đây như thế này, nếu lại bị người xấu hãm hại thì sao?

Cứ như vậy, Lâm Thiên đem cô lên xe Bentley.

Bên trong xe.

"Anh Thiên, cho tôi lắm miệng một câu. Mang một người lạ về nhà như thế này cũng không an toàn. Dù sao bây giờ anh nổi tiếng như vậy, vô số người ghen tị với anh, nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí còn muốn giết anh, lỡ như cô ấy muốn làm tổn thương anh cũng không chừng”. Liu Bo nói.

Lâm Thiên mỉm cười: "Không sao, cũng không đủ năng lực, không thể làm hại tôi được. Nếu đủ thực lực đã không cần dùng cách này, chỉ cần trực tiếp giết là được."

Rốt cuộc, đối với thực lực của Lâm Thiên hiện tại, nếu muốn ám sát Lâm Thiên, cho dù không thể uy hiếp Lâm Thiên bằng súng lục, cô ấy cũng không thể giấu được vũ khí lợi hại hơn.

“Hơn nữa, tôi sẽ không vì lo lắng hay sợ hãi mà thấy chết không cứu, đó không phải là phong cách của tôi.” Lâm Thiên nói.

“Cũng đúng” Lưu Thân cười gật đầu.

Sau khi xe về đến biệt thự, Lâm Thiên đưa cô gái này vào biệt thự.

Lâm Thiên dìu cô đến một phòng ngủ không có người, sau khi sắp xếp cho cô xong xuôi, anh liền đến phòng luyện công để tu luyện.

Mục tiêu của Lâm Thiên bây giờ là đạt đến Kim Đan càng sớm càng tốt.

Thời gian tu luyện trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến đêm.

"Phù..."

Lâm Thiên thở dài một hơi, sau đó thu người đứng lên.

Sau khi ra khỏi phòng luyện công, Lâm Thiên trực tiếp đi tới phòng cô gái.

Lâm Thiên định xem cô ấy có tỉnh lại không, lúc tỉnh lại, Lâm Thiên sẽ giáo huấn cô không được uống quá nhiều, sau đó đuổi cô trở về.

“Hửm?”

Ngay khi Lâm Thiên bước tới cửa, liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Cửa tuy đóng nhưng không khóa, Lâm Thiên mở cửa bước vào.

Trong căn phòng này có phòng tắm, sau khi Lâm Thiên bước vào phòng mới nhận ra đó là tiếng nước trong phòng tắm.

"Còn đi tắm rồi cơ? Tâm tình cũng ghê gớm thật" Lâm Thiên cười khổ lắc đầu.

Lâm Thiên nhớ tới lần trước cứu nàng trở về, lúc tỉnh lại đã rất đề phòng, coi Lâm Thiên như người xấu.

Ngay sau khi Lâm Thiên thở dài, tiếng nước ngừng lại.

Ngay sau đó, cửa phòng tắm trực tiếp được mở ra, cô gái trẻ từ bên trong bước ra.

Lâm Thiên nhìn chăm chú, cô ấy quấn trong khăn tắm, tóc xoăn xõa qua vai, nét mặt thanh tú, có chút đáng yêu.

"Ahhhhh! Anh vào từ khi nào thế!"

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, Kurokawa Nako đột nhiên hét lên.

Cùng lúc đó, Kurokawa Nako bước ngược vào phòng tắm, nhưng khi vừa lùi thì cô đã bị trượt chân.

Tất nhiên, cú trượt chân này là do Kurokawa Nako cố tình làm ra.

“Cẩn thận!”

Lâm Thiên tay nhanh lẹ mắt, vô thức tiến lên ôm lấy cô ấy.

Sau khi ôm cô, Lâm Thiên có thể cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong tay anh, cùng mùi sữa tắm thoang thoảng.

"Tại sao lại là anh!"

Kurokawa Nako nhìn chằm chằm Lâm Thiên bằng một đôi mắt linh động.

“Tôi nên hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại say rượu rồi chạy lung tung, có phải không cần giữ mình nữa không?” Lâm Thiên vừa nói vừa đỡ cô dậy.

"Tôi... Tôi cảm thấy không thoải mái, đương nhiên muốn uống rượu."

Kurokawa Nako nói xong liền bật khóc, khóc như hoa lê đái vũ, làm cho người ta có cảm giác thương tiếc.

“Đừng khóc, có chuyện gì thì nói ra.” Lâm Thiên nói không nên lời.

Lâm Thiên không nhìn được con gái khóc trước mặt mình.

“Nói ra cũng vô ích.” Kurokawa Nako lắc đầu.

Ngay sau đó, Kurokawa Nako ngước nhìn Lâm Thiên.

Thành thật mà nói, Kurokawa Nako rất ngạc nhiên, cô ấy cho rằng mình như này chắc chắn sẽ khơi dậy ý xấu của Lâm Thiên?

Ở trong mắt cô ấy, người giàu có quyền lực như Lâm Thiên, nhìn chung là không nhịn nổi tình cảnh này, đúng không? Trong mắt cô ấy, mười người giàu thì mười người xấu, đặc biệt là đàn ông!

Tuy nhiên, cô ấy phát hiện Lâm Thiên dường như không có định làm gì cô ấy?

“Anh lại cứu tôi, tôi cũng không biết cảm tạ anh thế nào nữa, nếu như anh không chán ghét…, tôi có thể lấy thân báo đáp!” Bộ dáng Kurokawa Nako như chim nhỏ nép vào người.

Kurokawa Nako vừa nói vừa nhẹ nhàng đi về phía Lâm Thiên.

"Cô... cô làm gì vậy?"

Lâm Thiên sắc mặt hơi thay đổi, không khỏi lui về phía sau.

Lùi lại mấy bước, Lâm Thiên đã lui vào tường, không còn chỗ nào để đi.

“Tôi… Tôi không phải đã nói như vậy sao, tôi muốn lấy thân báo đáp.” Kurokawa Nako hai má hơi đỏ, mang đến cho người ta cảm giác thẹn thùng.

Nako Kurokawa nói xong, trực tiếp tiến lên ôm lấy cổ Lâm Thiên, sau đó dựa vào trước mặt Lâm Thiên, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, Lâm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở, thậm chí là nhịp tim của cô ấy.

Lâm Thiên không khỏi nuốt nước miếng, là một người bình thường, Lâm Thiên phải thừa nhận chính mình có phản ứng.

Trong lòng Kurokawa Nako thầm nghĩ, tôi không tin rằng anh có thể chịu đựng được!

Ngay sau đó, Kurokawa Nako trực tiếp hôn Lâm Thiên.

“Đừng làm thế!”

Lâm Thiên đẩy Kurokawa Nako ra.

Tuy rằng việc làm của Kurokawa Nako khiến Lâm Thiên có phản ứng, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể duy trì tỉnh táo, Lâm Thiên biết mình không thể làm chuyện này!

“Hi vọng cô có thể chăm sóc bản thân thật tốt. Trong tủ còn có quần áo của phụ nữ. Tự thay quần áo đi. Tôi sẽ đưa cô về.” Lâm Thiên hờ hững nói.

Sau khi Lâm Thiên nói những lời này, liền không chút do dự xoay người bước ra khỏi phòng!

Bởi vì Tô Bảo Nhi đã từng sống ở đây trước đây, trong biệt thự đều có quần áo phụ nữ.

Sau khi Lâm Thiên rời đi.

Kurokawa Nako hoàn toàn choáng váng.

"Người này, làm sao có thể nhịn được vậy!"

Cô ấy không ngờ rằng một người đàn ông có thể chịu đựng được trong hoàn cảnh như vậy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

"Là tôi không đủ hấp dẫn sao? Chẳng lẽ không đủ hấp dẫn anh ta?"

Kurokawa giận dữ dậm chân, chuyện này khiến cô ấy nghi ngờ sự quyến rũ của mình.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc, lần này cô ấy thất bại, và cô ấy vẫn còn một kế hoạch khác.

Bên kia, sau khi Lâm Thiên ra khỏi phòng, anh đi thẳng xuống lầu, đồng thời gọi đồ ăn giao tới.

Lâm Thiên cũng lười ra ngoài ăn, gọi một món mang đến, ăn no rồi tiếp tục tu luyện.

Ngay khi Lâm Thiên gọi đồ ăn đưa đến, Kurokawa Nako bước xuống lầu, lúc này cô đã thay quần áo, một chiếc quần ngắn và áo phông trắng, mặc dù đơn giản nhưng lại làm nổi bật đôi dáng người thon gọn và cân đối cùng đôi chân thon dài trắng nõn của cô ấy.

Lâm Thiên phải thừa nhận rằng cô ấy là một mỹ nhân, và Lâm Thiên luôn cảm thấy rằng cô ấy có một chút khác biệt với người đẹp Hoa Quốc, nhưng anh không thể phân biệt được khác như thế nào.

Sau khi Kurokawa Nako xuống lầu, cô ấy trực tiếp bước tới chỗ Lâm Thiên.

"Trước đó là tôi đùa giỡn, chủ yếu là do tôi bị k1ch thích bởi một số thứ. Tôi rất xin lỗi, đã làm anh sợ." Kurokawa Nako nhẹ giọng.

Ngay sau đó, Kurokawa Nako với nụ cười ngọt ngào vươn bàn tay như mỡ đông ra.

"Đây là lần thứ hai tôi được anh cứu. Chúng ta thật sự có duyên. Lần trước tôi quên nói tên cho anh biết. Tôi tên là Trịnh Dịch."

Trịnh Di rõ ràng là một cái tên do chính Kurokawa Nako đặt ra.

“Tôi tên là Lâm Thiên.” Lâm Thiên vươn tay bắt tay với cô ấy.

Sau khi thu tay lại, Lâm Thiên bình tĩnh nói:

"Nói đi, nhà của cô ở đâu, tôi đưa cô về."

“Lâm Thiên, tôi có thể…, ở nhà anh thêm một hai ngày nữa được không, tôi… hiện tại tôi không có nhà ở, làm ơn.” Kurokawa Nako làm ra vẻ ủy khuất, khó chịu.

Sau khi Lâm Thiên suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, mọi người đều có thời điểm khó khăn.”

Theo quan điểm của Lâm Thiên, nếu cô ấy liên tục say xỉn, có lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện khó khăn.

Tính cách của Lâm Thiên luôn là như vậy, khi người khác gặp khó khăn, bất cứ khi nào Lâm Thiên gặp được, Lâm Thiên đều giúp đỡ nếu có thể.

Lâm Thiên không hỏi cô ấy có chuyện gì.

Không lâu sau, đồ ăn được giao đến.

Sau khi ăn tối, Lâm Thiên kêu cô về phòng, sau khi Lâm Thiên ăn cơm xong liền trở lại phòng luyện công, tiếp tục tu luyện.

Dưới sự trợ giúp của ngọc bội, một đêm tu luyện còn hơn tu luyện trong thành phố hơn mười ngày không có ngọc bội, dù sao thiên địa linh khí trong thành phố cũng rất mỏng manh.