Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 632




“Trẻ mãi không già? Có thật không?” Nam Cung Điệp sau khi nghe thấy tin tức này, quả thực không dám tin.

Bài thuốc thần với công dụng trái đạo trời như vậy, chắc chắn chỉ xuất hiện trong câu chuyện thần thoại.

“Nam Cung Điệp, đương nhiên là thật rồi, sao tôi phải gạt cô chứ.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Chao ôi, điều đó… điều đó thực sự rất tuyệt.” Nam Cung Điệp vui mừng đến mức sắp nhảy cẫng lên.

Có thể khôi phục lại sắc đẹp, đối với Nam Cung Điệp mà nói đã là điều hạnh phúc ngất trời, nhưng bài thuốc này còn có thể giúp cô ấy giữ được vẻ trẻ trung mãi mãi.

Muốn trẻ mãi không già, chắc chắn là điều tha thiết ước muốn của vô số phụ nữ, Nam Cung Điệp không ngờ rằng, cô ấy lại có thể biến điều đó thành sự thật.

Nam Cung Chính và các bề trên của gia tộc Nam Cung sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Thiên, trong lòng cảm thấy sóng gió cuộn trào, có thể mãi mãi giữ được vẻ đẹp, điều này chắc chắn mạnh gấp vô số lần so với công dụng khôi phục lại sắc đẹp.

Trên đời này, khôi phục lại sắc đẹp vẫn có bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ miễn cưỡng làm được, nhưng có thể mãi mãi giữ được vẻ đẹp thì ai có thề làm được?

Nếu bài thuốc này thực sự có thể bán ra ngoài, có thể tưởng tượng rằng những phụ nữ của các gia tộc siêu lớn trong và ngoài nước, chắc chắn sẽ đổ xô đến, không ngần ngại chi trả!

Trong lòng họ không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Lâm Thiên là người hay là thần, thuốc do anh chế tạo ra, quả thực giống như thuốc tiên trong các câu chuyện thần thoại vậy.

“Anh Lâm Thiên, thực sự rất cám ơn anh, em cũng không biết nên cám ơn anh như thế nào mới phải.” Nam Cung Điệp cười vui vẻ và nói.

“Nam Cung Điệp, thấy cô vui mừng như vậy, tôi cũng rất vui, cám ơn thì không cần đâu, lúc tôi mới đến Hà Nội, cô đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ tôi, đây xem như là tôi trả ân huệ cho cô.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Anh Lâm Thiên, anh… anh giúp em, chỉ là để… để trả ân huệ cho em sao?” Nam Cung Điệp đột nhiên cúi đầu xuống.

“Tất nhiên là không rồi, chúng ta còn là bạn bè mà, bạn bè gặp khó khăn, tôi đương nhiên phải hết mình giúp đỡ.” Lâm Thiên cười và nói.

“Bạn bè, chỉ là bạn bè thôi sao.” Nam Cung Điệp dường như có vẻ hơi buồn bã.

Tuy nhiên, sự buồn bã của Nam Cung Điệp nhanh chóng biến mất, cô ấy ngay lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên.

“Anh Lâm Thiên, dù sao đi nữa, em cũng phải cám ơn anh, từ nay về sau, em không còn phải sợ đi ra ngoài nữa, không còn phải sợ bị người khác cười nhạo em nữa.” Nam Cung Điệp cười và nói.

Sau khi ở lại nhà họ Nam Cung một lúc, Lâm Thiên nói rằng anh vẫn còn chuyện phải làm, nên đứng dậy và rời khỏi.

Lâm Thiên định trở về tăng cường việc luyện chế thuốc,

Trước khi đi, Lâm Thiên nói rằng nếu gia tộc Nam Cung gặp phải bất kỳ khó khăn nào hoặc cần đến sự giúp đỡ của Lâm Thiên, thì cứ việc lên tiếng.

Dù thế nào đi nữa, ân huệ của Liễu Diệp đã từng giúp đỡ Lâm Thiên, Lâm Thiên sẽ khắc ghi trong lòng, ơn như giọt nước, báo đáp như suối nguồn, đây là nguyên tắc làm việc trước giờ của Lâm Thiên.

Ngay khi Lâm Thiên lái xe rời khỏi biệt thự của gia tộc Nam Cung thì nhận được cuộc gọi của Tần Thi.

“Alô, Tần Thi.” Lâm Thiên nghe máy.

“Lâm Thiên, bây giờ anh có rảnh không.” Giọng nói nhẹ nhàng của Tần Thi phát ra từ trong điện thoại.

“Không rảnh, có chuyện gì sao?” Lâm Thiên vừa lái xe vừa bình tĩnh nói.



Hai từ “không rảnh” của Lâm Thiên, ngay lập tức khiến cho Tần Thi ở đầu dây bên kia không biết nói gì.

“Không rảnh cũng phải rảnh! Tôi mặc kệ, trong vòng một tiếng đồng hồ, anh phải đến câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán ngay.” Tần Thi giọng điệu độc đoán.

Lâm Thiên cười rồi nói:

“Cô cả Tần Thi, giọng điệu này của cô không phải đang cầu xin đấy, tôi không chấp nhận điệu bộ này của cô đâu, nếu cô cầu xin tôi thì tôi còn có thể cân nhắc, nhưng với thái độ hiện giờ của cô mà nói, thì xin lỗi, tôi chắc chắn sẽ không đến!”

“Lâm Thiên, không biết bao nhiêu người muốn có được lời mời của quý cô đây còn không có cơ hội nữa đấy, anh đúng là không biết điều mà!” Tần Thi sôi nổi nói.

Có thể tưởng tượng ra Tần Thi ở đầu dây bên kia, chắc chắn là đang giậm chân tức giận, dù sao đây cũng là lời mời chủ động của cô ta, Lâm Thiên lại từ chối cô ta!

“Nhưng tôi không cần đấy.” Lâm Thiên bình thản nói.

“Được được được rồi, xem như là tôi cầu xin anh đi được chưa.” Tần Thi bất lực nói qua điện thoại.

Cô ta ở trước mặt Lâm Thiên, đúng là bị Lâm Thiên làm đến không còn cách nào khác.

“Vậy cũng tạm được, nhưng cô cũng nên nói kêu tôi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa để làm gì chứ.” Lâm Thiên nói.

“Hoàng tử nước Cát Lai, mời tôi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, anh ta đã luôn theo đuổi tôi, khá là phiền phức, cho nên tôi muốn kêu anh đóng giả làm bạn trai của tôi, dù sao hai lần trước, anh cũng đã đóng giả qua rồi, và tôi cũng khá hài lòng với điều đó.” Tần Thi nói.

“Cô đã không muốn đi thì trực tiếp từ chối không tham gia là được rồi.” Lâm Thiên nói.

“Anh cũng suy nghĩ quá đơn giản rồi, nước Cát Lai có mối quan hệ giao hữu với chúng ta, anh ta mời tôi đi cưỡi ngựa, đó là liên quan đến tình hữu nghị của Việt Nam và nước ngoài, tôi không thể từ chối, nếu không thì tôi gọi điện cho anh để làm gì chứ.” Tần Thi không nói nên lời.

“Vậy được thôi, một tiếng sau gặp nhau ở cửa.” Lâm Thiên đồng ý.

Dù thế nào đi nữa, nhà họ Tần cũng là hậu thuẫn của Lâm Thiên, Lâm Thiên có thể đạt được danh tiếng hiện tại ở Hà Nội, không thể thiếu đi giúp đỡ của nhà họ Tần, nếu như mất đi nhà họ Tần làm chỗ dựa, Lâm Thiên sẽ mất đi sự ủng hộ về mặt quyền lực, đến lúc đó rõ ràng anh chỉ là một con hổ giấy.

Vì vậy, Tần Thi nhờ Lâm Thiên giúp đỡ, Lâm Thiên chắc chắn sẽ đồng ý.

Trước đó Lâm Thiên nói không đi, chủ yếu là muốn trêu chọc Tần Thi mà thôi.

“Lâm Thiên, anh phải ăn mặc đẹp một chút đấy, để không làm tôi mất mặt.” Tần Thi nhắc nhở.

“Yên tâm đi.” Lâm Thiên cười.

Lúc Lâm Thiên đến gia tộc Nam Cung, thì đã chọn một bộ quần áo trang trọng, nên trên người của Lâm Thiên hiện giờ vừa đúng đang mặc bộ âu phục, cho nên anh không cần phải thay nữa.

Thế là Lâm Thiên trực tiếp bật định hướng lên, quay đầu xe và đi về hướng câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán.

Về phía khác.

Trên đỉnh núi Bạch Vân, bên trong đại điện phái Bạch Vân.

“Đại trưởng lão, có tin từ Bạch Vân Các, Lâm Thiên đã trở về Hà Nội rồi, ông đi chiêu lãm anh ta một lần nữa.” Trưởng môn đang ngồi trên ngai vàng, chậm rãi nói.



Chỉ dựa vào cảnh giới Hư Đan Cảnh của Lâm Thiên, vẫn chưa đủ để họ coi trọng như vậy, điều quan trọng nhất chính là thân phận thầy luyện đan của Lâm Thiên!

“Tuân lệnh trưởng môn.” Đại trưởng lão râu tóc bạc phơi, gật đầu đồng ý.

“Đại trưởng lão, ông phải nhớ lấy, cho dù để anh ta đến trải nghiệm ở Bạch Vân Các, trước tiên cũng phải mời anh ta, còn những điều kiện khác của anh ta, ông xét tình hình cụ thể để xử lý là được, chỉ cần không quá đáng, có thể đồng ý thì cứ đồng ý.” Trưởng môn nói.

“Tôi hiểu rồi, vậy tôi đến Hà Nội đây.” Đại trưởng lão gật đầu.

Ngay sau đó, đại trưởng lão vội vàng rời đi và đi về hướng Hà Nội.

Hà Nội.

Lâm Thiên đã lái xe hết bốn mươi phút và cuối cùng đã đến câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán.

Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán cũng được xây dựng ở ngoại ô, tổng diện tích chiếm 210 mẫu, là một trường đua ngựa vô cùng rộng lớn.

Ở Hà Nội, đây là một câu lạc bộ cưỡi ngựa rất nổi tiếng, rất nhiều đại gia nổi tiếng ở Hà Nội đều là thành viên ở đây, là một nơi thư giãn giải trí của rất nhiều người nổi tiếng.

Khi Lâm Thiên đến trước cửa câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, thì Tần Thi đang đợi Lâm Thiên rồi.

Hôm nay Tần Thi ăn mặc khác với trước đây, mặc một chiếc quần jeans và áo trắng, trông đơn giản gọn gàng.

Với cặp đùi thon thả, dáng người dịu dàng, với sắc đẹp tuyệt đỉnh của Tần Thi, cô ta cho dù có ăn mặc như thế nào cũng đều đẹp cả.

Hơn nữa, đã đến câu lạc bộ cưỡi ngựa thì chắc chắn phải cưỡi ngựa rồi, hiển nhiên không thể mặc váy hay đầm hoặc những thứ tương tự.

“Tần Thi.” Lâm Thiên đi đến trước mặt Tần Thi.

“Lâm Thiên, tôi không phải kêu anh ăn mặc đẹp sao, sao anh lại ăn mặc bình thường như vậy!” Tần Thi bĩu môi.

“Tôi thấy rất tốt mà, bộ quần áo này tôi đã mua hơn 35 triệu đấy, không rẻ đúng chứ, kiểu dáng hay gì đó đều rất đẹp.” Lâm Thiên xua tay nói.

“Dù sao thì gia tài của anh cũng có mấy trăm nghìn tỷ, bộ quần áo hơn 35 triệu, anh nói bình thường hay không.” Tần Thi bĩu môi nói.

Ngừng một hồi, Tần Thi tiếp tục nói: “Bộ quần áo tôi mua cho anh lần trước đâu rồi? Tại sao anh không mặc bộ đó?”

“Ơ, không phải tôi không muốn mặc, thực ra thì bộ quần áo đó đã bị một người phụ nữ làm bẩn rồi.” Lâm Thiên bất lực giang hai tay ra.

Lần trước Lâm Thiên đi quán bar uống rượu, đã cứu một người phụ nữ say đến bất tỉnh (Kurokawa Nako), lúc đó bộ đồ đã bị cô ấy nôn bẩn mất rồi.

“Quần áo tôi tặng anh, bị một người phụ nữ làm bẩn? Lâm Thiên, anh cũng không phải loại tốt lành gì! Anh đã có bạn gái rồi mà mỗi ngày lại quanh quần với phụ nữ! Đàn ông các người, đều không phải thứ tốt lành!” Tần Thi giậm chân nói.

“Tần Thi, đây là đời tư của tôi, cô tức giận như vậy làm gì.” Lâm Thiên không nói nên lời.

“Đúng vậy, tôi không phải là bạn gái của anh, tôi quan tâm anh nhiều như vậy để làm gì, ngoài ra, cho dù có bị làm bẩn, anh không biết gửi đến tiệm giặt khô để giặt sao.” Tần Thi bĩu môi nói.

“À, lúc đó tôi thấy bẩn quá nên đã vứt rồi.” Lâm Thiên nói.

“Vứt rồi! Anh… anh lại vứt nó đi?” Tần Thi nghe thấy Lâm Thiên vứt rồi, cô ta tức giận đến phát điên, quà của cô ta tặng mà Lâm Thiên lại vứt đi như thế, cô ta có thể không tức giận sao.