Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 619




“Có lẽ là Trịnh Lưu Khải, trước đó tôi nghe nói anh ta phải đến Kim Đô biểu diễn. Người đi đường nói.

“Trịnh Lưu Khải sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Tuy rằng Lâm Thiên không theo đuổi thần tượng, nhưng cũng biết đây là Trịnh Lưu Khải, ra mắt cũng đã bảy tám năm, trên con đường làm ngôi sao ca nhạc, cũng rất nổi tiếng.

Cũng đã từng bị truyền ra một vài tin tức tiêu cực, nói anh ta cho ra mắt ngôi sao mới, tự cao tự đại, sỉ nhục người mới, có điều đó là mấy năm trước, dư luận không mạnh mẽ như bây giờ, sức ép của dư luận cũng không lớn như bây giờ, thêm vào đó đây chỉ là tin đồn, sau đó thì cũng không xuất hiện nữa.

Sau đó, Lâm Thiên lắc đầu nói: “Cứ coi như anh ta minh tinh, coi như anh ta phải đi qua nơi này, nhưng cũng không nên làm tắc đường như vậy chứ? Đường này cũng không phải do anh ta làm.

“Ai nói không phải, tôi vốn dĩ muốn đi qua, bây giờ chỉ có thể đợi ở đây, chờ sau khi anh ta đi qua, thì mới có thể đi.”

“Hôm nay mặt trời chói chang như vậy, cứ chờ như vậy, thì rất khó chịu.”

“Đúng vậy, tôi chờ ở đây hơn mười phút rồi, cũng không biết còn phải chờ bao lâu nữa, thật khiến người ta tức chết đi được, tôi còn đang vội nữa.”

Xung quanh phát ra rất nhiều tiếng trách móc, bất mãn.

Đương nhiên, cũng có người nói như: “Ai bảo người ta là minh tinh, người ta có quyền phô trương, chúng ta không thể than phiền, chỉ có thể đợi thôi.”

“Lâm Thiên, em nóng quá.” Phạm Minh Tú nói.

Hôm nay trời nắng gắt, bây giờ chúng ta lại đứng đây như vậy, chẳng khác nào đang phơi nắng.

Lâm Thiên không hề hấn gì, thế nhưng Phạm Minh Tú và Triệu Linh, trên trán họ đều đã mướt mát mồ hôi hột.

Lâm Thiên không đành lòng để họ đứng ở đây cho mặt trời thiêu nướng như vậy.

“Triệu Linh, Minh Tú, chúng ta đi.” Lâm Thiên kéo hai người đi về phía trước.

“Thế nhưng Lâm Thiên, bọn họ đã chặn đường rồi, chúng ta không qua được.” Triệu Linh nói.

“Đường cũng không phải nhà anh ta xây, vì sao không thể đi qua.” Lâm Thiên nói.

Trong thời gian nói chuyện, Lâm Thiên liền đi tới chỗ đường bị chặn.

Những người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen này, tay khoác tay xếp thành hai hàng, tạo thành bức tường người để phân chia đường thành một đường chuyên dụng.

“Làm phiền các ông nhường một chút, chúng tôi muốn đi qua.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Những người vệ sĩ đứng chặn đường trước mặt Lâm Thiên cũng không quan tâm đến Lâm Thiên.

“Làm phiền các ông nhường một chút, chúng tôi phải đi qua.” Lâm Thiên nhắc lại một lần nữa, thái độ vẫn rất bình tĩnh.

“Ở đây đã bị phong tỏa, anh không nhìn thấy sao? Đứng ở đây chờ đi!” Một người vệ sĩ trong đó không nhẫn nại được nói.

Thái độ này, khi Lâm Thiên vẫn chưa có gì trong ty, anh ta cũng thường thấy rồi.

Nghe thấy những lời nói đó, Lâm Thiên rất tức giận.

“Phong tỏa đường đúng không? Tôi rất muốn hỏi một câu, đường này không phải là do các anh làm, ai cho các anh quyền phong tỏa đường?” Lâm Thiên lạnh lùng chất vấn.

“Dựa vào Trịnh Lưu Khải là đại minh tinh, có tiền thuê người phong tỏa đường, nếu anh có tiền, anh cũng có thể kêu người làm như vậy, không có khả năng thì im miệng lại cho tôi và chờ ở đây đi!” Vệ sĩ mất kiên nhẫn nói.

Một người vệ sĩ đứng bên cạnh cũng nói: “Một mình anh là dân thường, còn muốn so sánh với đại minh tinh? Bảo anh đợi ở đây thì anh cứ đợi, sao nhiều lời quá vậy!”

Nghe xong câu đó, Lâm Thiên càng tức giận.

“Đến rồi! Đại minh tinh Trịnh Lưu Khải tới!”



“Lâm Thiên, hay là bỏ đi, ở đây chờ một chút cũng được.” Triệu Linh nói.

“Vốn dĩ muốn cho qua, nhưng thái độ của bọn họ, không bỏ qua được.” Lâm Thiên nheo mắt nói.

Sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, nói: “Tôi cho các anh cơ hội cuối cùng, có để tôi đi qua không?”

“Tiểu tử, sao anh nhiều lời thế, chúng tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Có điều chúng tôi sẽ không nhường đường. Vệ sĩ lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Được rồi, vậy chúng ta đổi cách giải quyết khác.” Lâm Thiên nheo mắt nói.

Tiếp đó, Lâm Thiên lấy điện thoại ra, gọi điện cho Độc Nha, bảo anh ta dẫn người đến một chuyến.

Muốn phong tỏa đường? Vậy thử xem ai có khả năng phong tỏa hơn ai!

“Người anh em, người ta là đại minh tinh, chúng ta không thể động vào, vẫn nên ở đây chờ vậy, chúng tôi cũng đều đang đợi.”

“Đúng vậy, vẫn nên đợi ở đây thôi, nói đạo lý với mấy người này cũng vô dụng.”

Những người đi đường đứng sau Lâm Thiên đều lần lượt nói.

Tính cách của người nước Nam phần lớn đều là như vậy, không muốn gây thêm chuyện.

Thậm chí có người còn cười nhạo Lâm Thiên, một người dân bình thường, lại muốn đối đầu với một đại minh tinh.

Lâm Thiên không hề nói gì.

Mấy phút sau, một đoàn người bỗng nhiên xuất hiện.

Nhìn kĩ đó là một thanh niên ăn mặc rất thời thượng, đeo kính râm, da trắng nõn, đang từ từ kiêu hãnh bước ra từ giữa lối mà được tạo thành từ hai hàng người đứng hai bên, thậm chí còn đem đến cho người ta một cảm giác rất cao ngạo.

Anh ta, chính là minh tinh Trịnh Lưu Khải.”Đứng lại cho tôi!”

Giữa lúc anh ta đi qua Lâm Thiên, thì Lâm Thiên quát lên một tiếng.

Không ngờ rằng Trịnh Lưu Khải cũng dừng lại, nhìn về phía Lâm Thiên.

“Trịnh Lưu Khải, một mình anh muốn đi qua đây, khiến nhiều người đợi ở đây như vậy, anh không cảm thấy áy náy sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Trịnh Lưu Khải tháo kính râm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Thiên, bình tĩnh nói:

“Xin hỏi anh là ai? Mà có tư cách chất vấn tôi? Làm phiền anh hơn tôi đi đã rồi hãy đến chất vấn tôi.”

“Anh bị điên rồi!” Lâm Thiên nheo mắt nói.

Chỉ nhìn vào thái độ của Trịnh Lưu Khải, Lâm Thiên cũng có thể đoán rằng, mấy năm trước anh ta cho ra mắt ngôi sao nữ mới, tự cho mình là nhất, cùng với nhiều tin tức tiêu cực khác, thì tám phần là thật, anh ta tuyệt đối có thể làm ra những chuyện đó.

“Điên? Cũng coi như có một chút, nhưng tôi có cái điên của người có tiền, còn anh thì không có! Ngoài ra, thời gian của tôi rất quý giá, không có thời gian nói chuyện với loại người như anh, lãng phí thời gian.” Trịnh Lưu Khải ngạo mạn nói.

Sau khi Trịnh Lưu Khải nói xong, lại đeo kính râm lên, xoay người đi về phía trước.

Đúng lúc này, ven đường đột nhiên có hơn chục chiếc xe to đỗ lại, từ bên trong mấy trăm người mặc quần áo đồng phục đội vệ sĩ, trên đồng phục viết “Vệ sĩ Vân Thiên” bốn chữ to đùng, vô cùng chói mắt.

Sau khi mấy trăm người vệ sĩ đó xuống xe, rồi trực tiếp đi đến làm cho không khí rất náo nhiệt.

“Vệ sĩ Vân Thiên”, sao lại nhiều người của công ty vệ sĩ Vân Thiên như vậy, rất có khí thế.

“Đây... đây cũng đủ mấy trăm người rồi? Bọn họ đến đây là muốn làm gì?

Người qua đường ở xung quanh, sau khi nhìn thấy một đoàn người của công ty vệ sĩ Vân Thiên, thì vô cùng kinh ngạc!



Ở Kim Đô, ai mà không biết danh tính của công ty vệ sĩ Vân Thiên?

Đây chính là những người thống trị ở Kim Đô, với chỗ dựa vững chắc là tập đoàn Vân Thiên.

Đến những người vệ sĩ xếp thành hai bức tường kia và ngôi sao Trịnh Lưu Khải, khi nhìn thấy những người vệ sĩ kia cũng bị dọa cho sợ hãi.

Đi trước đoàn vệ sĩ dĩ nhiên là Độc Nha.

Lâm Thiên lên tiếng, Độc Nha liền đích thân dẫn người đến.

Trong nháy mắt, Độc Nha đã dẫn người đến trước bức tường người đó.

“Cút ngay!” Độc Nha lên tiếng quát.

Những người vệ sĩ đó, trong nháy mắt bị dọa đến nỗi phải buông tay ra, bức tường người trong nháy mắt sụp đổ.

Bức tường người tản ra, Độc Nha thuận lợi đi tới trước mặt Lâm Thiên

“Anh Thiên!” Độc Nha kính cẩn với Lâm Thiên.

“Chào anh Lâm!”

Hàng mấy trăm người vệ sĩ đứng sau Độc Nha đều hướng về phía Lâm Thiên cúi người chào, âm thanh khí thế vang trời , truyền khắp toàn bộ quảng trường.

Quảng trường vốn rất ồn ào giờ lại vô cùng im lặng.

Tất cả mọi người ở quảng trường, bất luận là người qua đường, hay là những người vệ sĩ kết thành bức tường lúc nãy, cũng như ngôi sao Trịnh Lưu Khải, đều tròn xoe mắt, kinh hãi khiếp sợ nhìn Lâm Thiên.

Anh Lâm?

Những người qua đường ở Kim Đô đều biết, danh xưng đó chỉ có có anh Lâm có, vô số câu truyện truyền kì về chủ tịch tập đoàn Vân Thiên.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, người muốn đi qua bức tường người đó lại là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên.

Bọn họ bây giờ mới hiểu, vì sao Lâm Thiên trước đó lại to gan như vậy, dám yêu cầu nhường đường.

“Độc Nha, dẫn người bao vây chỗ này lại, đường ở chỗ này, bây giờ tôi quản lí! Ai cũng có thể đi qua, nhưng Trịnh Lưu Khải, và đội vệ sĩ của anh ta, không được đi qua!” Lâm Thiên ngạo nghễ nói.

“Vâng!”

“Các anh em, bao vây phong tỏa đường lại!” Độc Nha rạ lệnh.

“Vâng!”

Những người phía sau Độc Nha, cùng lên tiếng, sau đó lập tức đi đến, bao vây những người vệ sĩ kia và quảng trường lại.

Về phần Trịnh Lưu Khải, và vệ sĩ của anh ta, tự nhiên đều bị bao vây bởi một đoàn người.

“Nhìn dáng vẻ này chắc anh Lâm tức giận rồi!”

“ Trịnh Lưu Khải dám động đến anh Lâm, hôm nay sợ rằng anh ta không yên rồi

“Tiếp theo, e là có kịch hay xem rồi!”

Mặc dù bây giờ, Lâm Thiên cho phép những người đi đường rời khỏi đây, thế nhưng ở xung quanh vẫn có hàng trăm người vây quanh để xem, không có ai rời khỏi, bởi vì mọi người đều biết, có kịch hay sắp diễn ra.

Sau khi bức tường người được hình thành, Lâm Thiên liếc mắt nhìn bức tường người của Trịnh Lưu Khải nói:

“Triệu Linh, Tĩnh Văn, chúng ta lên xe nghỉ ngơi trước đã, để anh ta ở đây phơi nắng thêm mấy tiếng nữa rồi nói.”