Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 611




“Tất nhiên, một nửa trong này là của Lâm Thiên và shoppe có thể đến được bước này đều là nhờ vào số tiền mà Lâm Thiên đã giúp đỡ lúc đầu. Nếu không, shoppe đã bị người khác mua lại, vì vậy dù sao thì chị cũng phải tự kính em một ly.” Chị họ Lâm Mộc Thanh đứng lên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên và cô ấy cùng nâng ly.

Khi Lâm Thiên nhìn thấy chị ấy thực hiện được ước mơ của mình, anh cũng cảm thấy vui mừng cho chị ấy.

Lâm Thiên vẫn nhớ như in rằng khi chị đưa ra ý tưởng của mình với nhà họ Lâm, người chú hai và con trai của ông ta cùng những người khác đã phản đối kịch liệt, đồng thời chế nhạo cái suy nghĩ hão huyền viển vông này của chị ấy khi nền tảng mua sắm trực tuyến trong nước đã bão hòa và thậm chí họ còn muốn xem qua việc mua bán trực tuyến này có tạo ra chiếc bánh ngọt nào không.

Bây giờ, chị ấy đã làm được.

Sau khi uống một chén, tài nữ Chu Tình cũng cười nói:

"Lâm Thiên, tài sản hiện tại của anh chắc phải mấy trăm nghìn tỷ rồi."

“Ừ, đã hơn ba trăm năm mươi nghìn tỷ.” Lâm Thiên nói thật.

"Ba trăm năm mươi nghìn tỷ? Mẹ nó, đỉnh quá đỉnh quá!" Độc Nha không ngừng hét lên với vẻ kiêu ngạo.

Chu Tình, An Tiểu Ngọc, Lâm Mộc Thanh, và thậm chí cả Phạm Minh Tú đang có mặt đều rất ngạc nhiên khi nghe đến con số này.

Bọn họ vẫn hoàn toàn đánh giá thấp Lâm Thiên!

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn sang An Tiểu Ngọc.

“Tiểu Ngọc, bây giờ cô thế nào?” Lâm Thiên hỏi với nụ cười trên môi.

“Bây giờ, dưới sự hướng dẫn của chị Chu Tình, tôi đã học được rất nhiều điều trong kinh doanh.” An Tiểu Ngọc cười nói.

Là thư ký cá nhân cũ của Lâm Thiên, nhân phẩm của An Tiểu Ngọc đã được Lâm Thiên thông qua.

Chu Tình cũng vội vàng nói: "Lâm Thiên, Tiểu Ngọc học rất nhanh, cô ấy là một tài năng kinh doanh đấy, sau này có thể để cô ấy tự phụ trách một mình, tuyệt đối không có vấn đề gì!"

Sau khi Lâm THiên nghe xong, nhìn Tiểu Ngọc cười nói: "Tiểu Ngọc, tôi sẽ chuyển cô đến trụ sở chính của tập đoàn Vân Thiên ở Kim Đô làm phó chủ tịch, thế nào?"

"Phó chủ tịch? Chức vụ này... e rằng tôi không đủ năng lực." Tiểu Ngọc được chiếu cố mà thấy lo sợ.

“Không thành vấn đề, chuyện này cứ quyết định như vậy, cô cứ nghe theo sắp xếp của tôi!” Lâm Vân lập tức quyết định.

“Mà này Tiểu Ngọc, em gái An Tiểu Mai của cô, gần đây cô bé vẫn ngoan chứ?” Lâm Thiên hỏi.

“Giờ em ấy học hành rất chăm chỉ và ngoan hơn trước rất nhiều.” An Tiểu Ngọc nói.

“Vậy thì tốt.” Lâm Thiên gật đầu.

Khi Lâm Thiên ở thành phố Bảo Thạnh, anh muốn đến thăm An Tiểu Mai, nhưng lại nghĩ rằng mỗi lần đến gặp cô bé, cô bé đều muốn thúc ép chính mình, vì vậy Lâm Thiên đã từ bỏ ý định này.

Lâm Thiên sợ rằng mình sẽ phạm sai lầm lớn nếu không giữ vững lập trường.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm ly rượu lên.

"Nào nào nào, uống."

Uống được nửa ly rượu, Lâm Thiên cùng đi vệ sinh với Độc Nha sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.

Trong hành lang.

“Độc Nha, tôi biết anh cũng muốn trở nên mạnh hơn, tôi cho anh một thứ.” Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra một quyển tu luyện công pháp đưa cho Độc Nha.



"Đây là công pháp tu luyện, anh cầm đi. Còn về chuyện anh có thể đạt được đến bước nào thì đó là do anh." Lâm Thiên nói.

Độc Nha nhận lấy công pháp, tất nhiên anh ta biết ý nghĩa của việc tu luyện công pháp.

“Cảm ơn anh Thiên, cảm ơn anh Thiên, tôi nhất định sẽ chăm chỉ!” Độc Nha xúc động gật đầu liên tục.

Sau khi phòng riêng.

"Lâm Thiên, bây giờ trên tin tức nói dung dịch nước thần tiên dạng uống đó rất kỳ diệu. Anh có mang đến một chút cho chúng tôi thử không? Chúng tôi đều rất mong chờ nó. Tuy nhiên, dung dịch nước thần tiên dạng uống hiện chỉ được bán ở Hà Nội và ở Hà Nội cũng không có đủ! Chúng tôi hoàn toàn không mua được. " Chu Tình cười nói.

“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều mong đợi hiệu quả của dung dịch nước thần tiên dạng uống này xem tốt đến mức nào.” Mọi người rối rít cười nói.

“Ừm... Tôi đi vội, không có mang theo dung dịch nước thần tiên dạng uống.” Lâm Thiên lộ ra vẻ xấu hổ.

Vốn dĩ chuyến đi này của Lâm Thiên là để đến núi băng tìm cỏ Ngũ Diệp Huyền Tinh, về sau anh mới quyết định trở lại tỉnh Tây Xuyên thăm hỏi bạn cũ, cho nên không mang theo dung dịch nước thần tiên dạng uống.

"Lâm Thiên, xem ra anh đã quên chúng tôi rồi."

"Đúng đấy, đúng đấy!"

Mọi người vừa cười vừa nói đùa.

"Sao có thể chứ? Mặc dù tôi không chuẩn bị dung dịch nước thần tiên dạng uống, nhưng tôi đã chuẩn bị một thứ tốt hơn dung dịch nước thần tiên dạng uống để làm quà cho mọi người!" Lâm Thiên cười nói.

Lâm Vân vừa nói vừa lấy ra Vô Cập Đan.

"Dung dịch nước thần tiên dạng uống được dùng bằng cách sử dụng nó ngâm nước pha loãng. Ăn một viên này tương đương với uống hai mươi chai dung dịch nước thần tiên dạng uống."

Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh phân phát cho mỗi người có mặt ở đây một viên Vô Cập Đan.

“Lâm Thiên, xem ra em vẫn còn nhớ đến bọn chị.” Chị họ Lâm Mộc Thanh trêu ghẹo nói.

Ngay sau đó, họ lần lượt uống Vô Cập Đan này.

Tình huống tiếp theo thì không cần phải nói, sau khi uống Vô Cập Đan, tất cả mọi người đều bị sốc bởi tác dụng mạnh mẽ của thuốc, rõ ràng họ có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình.

Các cô không hề bị sốc bởi tác dụng mạnh mẽ này và không hề ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của loại thuốc này.

Bữa cơm này diễn ra khoảng hai giờ, mọi người đều nhiệt tình vì Lâm Thiên trở về.

Tất nhiên, lúc kết thúc thì mọi người đều có chút say.

Là một tu tiên giả, tất nhiên Lâm Thiên không say, có thể dễ dàng dùng nội lực tống rượu trong cơ thể ra ngoài.

Vì vậy, Lâm Thiên lái xe đưa từng người một về nhà.

Về phần Phạm Minh Tú, bởi vì cô ấy uống rượu rất tốt chưa có say nên đã tự về trước. Cô ấy nói rằng cô ấy đợi Lâm Thiên ở nhà, còn nói rằng cô ấy có một bất ngờ đặc biệt...

Nói thật, câu nói này khiến Lâm Thiên suy nghĩ đen tối.

Đồng thời cũng khiến Lâm Thiên mong đợi, có bất ngờ đặc biệt gì.

Lâm Thiên lái chiếc SUV chạy băng băng, đưa Chu Tình, Lâm Mộc Thanh về nhà trước rồi cuối cùng đưa An Tiểu Ngọc về.

"Tiểu Ngọc, đến nhà rồi." Lâm Thiên dừng xe ở cổng chung cư.



An Tiểu Ngọc ngồi ở ghế phụ, mặt đỏ bừng do uống say.

"Chủ tịch Lâm, thật sự rất cảm ơn anh. Anh đã thay đổi cuộc đời tôi, tôi thật sự... Không biết phải làm thế nào để đền đáp anh." Hai tay Tiểu Ngọc nắm vạt áo của mình.

"Cô gái ngốc, đừng nghĩ lung tung. Bây giờ tôi đã có tất cả. Với lại đều do cô nỗ lực, chỉ là không có cơ hội tốt. Còn phải nỗ lực thật nhiều mới có thể nắm chặt lấy cơ hội!" Lâm Thiên khẽ cười nói.

Việc này giống như Lâm Thiên vậy. Ban đầu Lâm Thiên trở thành cháu ngoại của Lê Chí Thành, giống như một cơ hội cực lớn mà ông trời ban cho Lâm Thiên.

Nếu sau khi Lâm Thiên và Lê Chí Thành nhận nhau, ngày nào cũng chỉ ở thành phố Bảo Thạnh ăn chơi đàn đúm, chỉ biết hưởng thụ thì kết cục của Lâm Thiên chỉ có thể ở cái thành phố Bảo Thạnh nhỏ bé. Hơn nữa, ban đầu tập đoàn Hoa Đỉnh gặp tại họa, Lâm Thiên cũng không thể phá vỡ kết cục. Vậy thì Lâm Thiên lại trở thành một tên nhóc nghèo chẳng có gì cả.

Cho nên, mặc dù may mắn có được cơ hội thì cũng phải nỗ lực thật nhiều mới có thể nắm lấy cơ hội trời ban cho.

Lâm Thiên có được cơ hội, cũng nỗ lực thật nhiều. Việc này không thể thiếu bất cứ thứ nào.

Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, câu nói này không phải chỉ nói suông.

"Chủ tịch Lâm, tôi sẽ cố gắng làm việc để báo đáp anh." An Tiểu Ngọc nói.

"Tiểu Ngọc, tôi nghe Chu Tình nói cô chính là người cuồng công việc. Ngoại trừ ăn uống đi ngủ thì ngày nào cũng làm việc, thậm chí thường thức đêm. Việc này không tốt đâu, ngoài công việc ra thì vẫn còn cuộc sống. Cô có thể tìm một người bạn trai." Lâm Thiên nói.

"Chủ tịch Lâm, tôi... Trong lòng tôi đã có một người rồi..." An Tiểu Ngọc cúi đầu.

"Ồ? Vậy sao cô không nói với anh ấy?" Lâm Thiên hỏi.

"Bởi vì... Bởi vì anh ấy rất xuất sắc, tôi không xứng với anh ấy." Ánh mắt của An Tiểu Ngọc ảm đạm, lắc lắc đầu.

"Nói bậy, cô rất giỏi giang. Đừng xem thường bản thân!" Lâm Thiên nói.

"Chủ tịch Lâm, không còn sớm nữa, tôi... Tôi về trước đây." An Tiểu Ngọc nói.

Sau khi nói xong, An Tiểu Ngọc liền mở cửa xe đi xuống.

Sau khi An Tiểu Ngọc xuống xe, Lâm Thiên vẫy tay với cô ấy rồi rời đi.

An Tiểu Ngọc nhìn vào vết xe đỗ, cô ấy biết mình không xứng với người đàn ông này, cô ấy cũng không có dũng khí để nói ra, có lẽ tình cảm của cô ấy đối với Lâm Thiên chỉ có thể mãi mãi để trong lòng.

Sau khi Lâm Thiên đưa An Tiểu Ngọc về, anh liền lái xe đến biệt thự ven hồ.

Sau khi Phạm Minh Tú đến Kim Đô, cô ấy vẫn luôn ở trong biệt thự ven hồ của Lâm Thiên.

Bên trong biệt thự.

Lâm Thiên dùng chìa khóa mở cửa.

"Minh Tú, anh về rồi!"

Lâm Thiên vừa nói vừa bước vào phòng khách.

Ngay khi Lâm Thiên bước vào phòng khách, anh đột nhiên đứng sững tại chỗ, móc khóa trên tay rơi xuống đất kêu ‘leng keng’.

Bởi vì, ngoài Phạm Minh Tú, lúc này còn có một người đang ngồi trên sô pha.

Cô ấy là Triệu Linh!

“Linh... Triệu Linh, cô... Sao lại ở đây.” Lâm Thiên nhìn Triệu Linh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thiên không ngờ rằng Triệu Linh sẽ xuất hiện ở đây, chính là lúc này và ở chỗ này!