Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 603




“Không vất vả, chỉ là trên xe lửa gặp được một chàng trai, còn nói bản thân có tài sản khoảng 700.000 tỷ, thật sự cười chết tôi mất.” Người dì trung niên cười nói.

Lúc nói chuyện, người dì trung niên vừa hay nhìn thấy Lâm Thiên.

“Cậu! Sao cậu lại ở đây?” Người dì trung niên trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên vừa xuống xe thì đã nhìn thấy hai mẹ con họ.

“Trùng hợp quá đi, tôi cũng không ngờ lại gặp mấy người ở đây.” Lâm Thiên hời hợt nói.

Vừa xuống xe anh đã nhìn thấy hai người họ. Lúc đó Lâm Thiên chó chút kinh ngạc, nhưng rất

nhanh chóng đã khôi phục lại được bình tĩnh.

“Hai người… hai người quen nhau sao?” Mẹ Như Tuyết đương nhiên rất nghi hoặc.

“Bác gái, con chính là người khoe khoang trên xe lửa mà họ đang kể.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Á!” Mẹ Như Tuyết đương nhiên vừa kinh ngạc vừa lúng túng.

“Mẹ Như Tuyết, chàng trai này…sao lại đi cùng với hai người?” Người dì trung niên không nhịn được hỏi bà.

“Cậu ấy chính là bạn trai của Như Tuyết, tên Lâm Thiên.” Mẹ Như Tuyết nói.

Lời vừa nói ra, người dì trung niên và con gái của bà ta đã lập tức kinh ngạc.

“Vậy… cậu ấy chính là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, chủ tịch tập đoàn Vân Thiên sao?” Người dì trung niên che miệng kinh ngạc.

Bọn họ biết, bạn trai của Như Tuyết là chủ tịch của hai tập đoàn lớn là Tỉnh Xuyên và Vân Thiên, còn là người giàu nhất tỉnh Tây Xuyên.

“Đúng vậy, chính là cậu ấy!” Mẹ Như Tuyết gật đầu.

Người dì trung niên và con gái bà ấy cùng nhìn Lâm Thiên lần nữa, ánh mắt cũng đã có thay đổi. Dù sao trước đó trên xe lửa họ cũng từng cười đùa, nói chuyện, chế giễu Lâm Thiên.

Bọn họ không ngờ rằng, Lâm Thiên lại thật sự giàu có!

“Cái đó, cháu trai, chuyện ở trên xe lửa, thực sự xin lỗi, dì xin lỗi con.” Người phụ nữ trung niên mỉm cười ngại ngùng nói.

Ngay sau đó, bà ấy còn nhìn con gái mình một cái, ra hiệu cho con gái tiến lên xin lỗi.

Cô gái trẻ chỉ đành tiến lên trước nói: “Anh Lâm, xin lỗi anh.”

“Vào nhà trước đi.” Lâm Thiên có vẻ rất bình tĩnh, cũng không thèm nhìn hai người lấy một cái.

“Đúng, vào nhà trước, dù sao cũng là người nhà, chút chuyện này đừng nhắc nữa.” Mẹ Như Tuyết giảng hòa.

Sau khi đi vào.

Lâm Thiên và Như Tuyết ngồi cùng nhau, người dì trung niên và con gái ngồi ở đối diện.

Đầu tiên họ hỏi vài lời khách sáo, xem bệnh tình của Như Tuyết như thế nào rồi, đại loại vậy.

Sau đó, người dì trung niên lại nói qua đến chuyện nhà bọn họ.

“Như Tuyết, mẹ Như Tuyết, có lẽ hai người vẫn chưa biết, hiện tại nhà chúng tôi đang gặp phải khó khăn. Bố con bé kinh doanh thua lỗ, vì vậy muốn vay 15, à, 35 tỷ, để vượt qua khó khăn này.” Người dì trung niên cười nói.

“Dì ba, con chỉ là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp. Mẹ con bây giờ thất nghiệp, nhà con cũng không có tiền, đừng nói là 35 tỷ.” Như Tuyết nói tiếp.

Như Tuyết cũng không quá thích dì ba của cô, bởi vì khi trước gia đình cô gặp khó khăn, cô đi tìm dì ba mượn tiền, dì ba cô cũng một mực nói không có tiền cho cô.”



“Như Tuyết, bạn trai con có tiền, đối với cậu ấy mà nói, 35 tỷ, cũng chỉ là số tiền nhỏ mà thôi!” Người dì trung niên cười nói.

“35 tỷ, đối với tôi mà nói quả thực là số tiền nhỏ, nhưng vì sao tôi phải cho bà mượn tiền? Trên xe lửa, không phải bà còn khoe khoang với tôi, nhà bà có tiền lắm sao?” Lâm Thiên cười lạnh.

Trên đường trở về, Lâm Thiên đã nghe Như Tuyết nói qua, dì ba này rất lợi hại.

Hơn nữa lúc trên xe lửa, Lâm Thiên cũng đã không ưa bà ta. Mượn tiền? Nằm mơ đi.

“Chủ tịch Lâm, nói chuyện không thể nói như vậy được. Tôi là dì ba của Như Nguyệt, là thân thích của nó.” Người dì trung niên cười nói.

“Ở đây đợi con.”

Như Tuyết bỏ lại câu này, sau đó vội vàng đi lên lầu.

Một lát sau, cô đi từ trên lầu xuống.

“Dì ba, ở trong này là 175 triệu, ban đầu lúc mẹ con bệnh nặng, con tìm dì mượn tiền, dì cho con mượn 17,5 triệu. Bây giờ con trả lại dì gấp 10 lần.” Như Tuyết vừa nói, vừa đưa 175 triệu cho người dì trung niên.

“Cô… cô là đang bố thí cho tôi!” Sắc mặt người dì trung niên trầm xuống.

“Ban đầu dì đối với con, cũng không phải là bố thí sao?” Như Tuyết cười lạnh.

Như Tuyết không quên được chuyện lúc trước cô đi vay tiền, cầu xin bà ấy, bà ấy và những người khác đã có nét mặt như thế nào.

Vào thời điểm đó, Như Tuyết đã thề, sau này nếu có thể tốt hơn, tuyệt đối sẽ khiến họ không ngóc đầu lên được.

Như Tuyết vừa nói vừa đặt tiền lên bàn, sau đó nói:

“Dì ba, nhà con không giữ nổi hai người, mời hai người về cho.”

Ban đầu khi Như Tuyết đến chỗ bà ấy, bà ấy cũng đuổi cô như vậy.

Nụ cười trên mặt người dì trung niên đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xấu hổ.

“Như Tuyết, cô thật sự là leo được lên cái cây tiền, liền không thèm nhận họ hàng. Về sau, cô cứ chờ bị chửi rủa đi.”

Người dì trung niên tức giận, nói xong câu này liền kéo tay con gái ra ngoài.

Có điều mới đi được vài bước, bà lại vội vàng quay lại cầm 175 triệu trên bàn rồi mới rời đi.

Sau khi hai mẹ con họ rời đi.

“Như Tuyết… như vậy… không hay lắm thì phải.” Mẹ Như Tuyết nói.

“Mẹ, ban đầu mình cần tiền, nếu bà ấy thật lòng cho chúng ta mượn tiền thì hiện tại nhà bà ấy gặp khó khăn, cho dù bà ấy không mở miệng, con cũng sẽ xin Lâm thiên giúp bà ấy vượt qua khó khăn. Nhưng ban đầu bà ấy đối với chúng ta ra sao, giờ chúng ta chỉ đối lại như vậy thôi.” Như Tuyết nói.

“Được rồi, không nhắc những chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài ăn.” Lâm Thiên đề nghị.

“Uh.” Như Tuyết cười, gật đầu.

Lúc ăn cơm, Lâm Thiên gọi một cuộc điện thoại, kêu bé mập qua đây, đồng thời kêu bé mập kêu cha cậu ấy qua luôn.

Bữa ăn này, ăn hết ba tiếng đồng hồ. Mọi người cùng ngồi nói chuyện cũ, nói chuyện, uống rượu.

Đương nhiên, chuyện nói nhiều nhất chính là chuyện Lâm Thiên ở Hà Nội.

Ăn đến giữa chừng, Lâm Thiên ra ngoài đi vệ sinh, ở hành lang đụng trúng một bóng dáng quen thuộc, Vương Mãn Linh.

Lúc trước Lâm Thiên ngồi ăn cơm ở cổng trường đại học, kết quả bị trộm mất ví, là cô đã giúp Lâm Thiên trả tiền.



Vương Mãn Linh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ màu trắng, quần jean, phác họa cho đôi chân thon dài của cô. Cô mặc đồ rất đơn giản, nhưng tràn ngập ánh mặt trời, hơi thở của tuổi trẻ, vô cùng đẹp.

Hơn nữa, cô còn là một cô gái vô cùng lương thiện.

Vương Mãn Linh, thật sự là cô, trùng hợp quá!” Lâm Thiên cười chào hỏi cô.

“Lâm Thiên!”

Vương Mãn Linh sau khi nhận ra Lâm Thiên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức để lộ ra nụ cười như ánh mặt trời của mình.

“Lâm Thiên, anh trở về thành phố Bảo Thạnh rồi? Về bao lâu?” Vương Mãn Linh tươi cười hỏi.

“Hôm nay vừa về.” Lâm Thiên cười trả lời.

“Bây giờ anh là một nhân vật vô cùng lớn, nghe nói anh còn kinh doanh đến tận Hà Nội, hơn nữa còn rất phát đạt. Ban đầu tôi đã biết, tham vọng của anh không hề nhỏ như cái hồ (thành phố Bảo Thạnh) mà rộng lớn như biển khơi.” Vương Mãn Linh cười nói.

“Ha, gần đây cô thế nào rồi?” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.

“Cũng khá ổn.” Vương Mãn Linh trả lời.

“Được, sau này rảnh rỗi chúng ta nói tiếp. Ngoài ra, có việc gì cần giúp đỡ, có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào, nhớ đấy, tôi là bạn của cô.” Lâm Thiên nói.

“Uh!” Vương Mãn Linh liên tục gật đầu, mỉm cười.

Đợi Lâm Thiên đi xa, cô mới nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Thiên, lẩm bẩm: “Lâm Thiên, một nhân vật nhỏ như tôi không xứng làm bạn anh…”

Sau khi ăn tối tại khách sạn Thanh Châu xong đã là tám giờ tối.

Lúc ăn cơm xong, Lâm Thiên còn gọi bé mập qua một bên, sau đó chuyển cho cậu 1750 tỷ, để cho cậu tiêu.

Bé mập đương nhiên vẫn tiếp tục từ chối, nhưng Lâm Thiên vẫn cứng rắn quay người rời đi.

Lâm Thiên hiện tại rất giàu có, 1750 tỷ không là gì so với anh.

Nhưng đối với bé mập mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn. Cho dù mỗi ngày tiêu 350 triệu, cũng đủ cho cậu tiêu suốt mười lăm năm.

Sau khi ăn xong và trở về biệt thự.

“Lâm Thiên, Như Tuyết, hai đứa ngủ chung một phòng đi.” Mẹ Như Tuyết nói.

Như Tuyết nghe xong câu này, mặt mũi đỏ bừng.

Bọn họ vốn dĩ cũng định ngủ cùng nhau vào buổi tối, nhưng lại bị mẹ Như Tuyết đột nhiên nói trắng ra như vậy, Như Tuyết nhất định sẽ ngại ngùng.

Ngay cả Lâm Thiên cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.

“Bác gái, bác nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo lắng cho bọn con.” Lâm Thiên cười nói.

“Ha ha, vậy mẹ đi ngủ đi, hai đứa còn trẻ cứ chơi thoải mái.” Mẹ Như Tuyết cười nói.

Lâm Thiên nghe xong câu này, cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Sau khi mẹ Như Tuyết đi lên lầu, Lâm Thiên và Như Tuyết cũng đi lên.

Vừa vào phòng, Như Tuyết đã chủ động ôm cổ Lâm Thiên.

“Anh yêu, anh có biết em nhớ anh lắm không!” Như Tuyết nũng nịu nói.

Như Tuyết vừa nói, vừa đứng dán vào phía trước Lâm Thiên.