Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 60




Khu nhà nghèo.

Sau khi Lâm Thiên trở về nhà, ông ngoại Lê Chí Thành đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ mà mẹ Lâm Thiên thường ngồi. “Lâm Thiên về rồi à." Trên gương mặt Lê Chí Thành xuất hiện nụ cười hiền lành. “Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài an dưỡng thể nào rồi?” Lâm Thiên vừa vào cửa, lập tức vội vàng hỏi thăm về mę. “Cháu yên tâm, có ông sắp xếp, đương nhiên là rất tốt!” Lê Chí Thành cười nói. “Vậy là được!” Lâm Thiên yên tâm gật đầu. "Lâm Thiên, ngày mai ở thành phố Bảo Thạnh này sẽ tổ chức buổi đấu giá. Đối với cháu mà nói, buổi đầu giả này vô cùng quan trọng, hôm nay ông trở về, chính là vì chuyện này" Lê Chí Thành nói.

Lâm Thiên có vẻ kinh ngạc: “Tuy buổi đầu giá này quan trọng, nhưng cũng không đến mức để ông ngoại tự mình trở về gặp cháu, đúng không?” “Chỉ là buổi đầu giả, quả thật không cần thiết, nhưng buổi đấu giá này, còn liên quan tới cuộc chiến với tập đoàn Hùng Dũng.” Ông ngoại Lê Chí Thành nói. “Tập đoàn Hùng Dũng sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu. Lâm Thiên nhớ tới, lúc trước tổng giám đốc Lưu Thân từng nói với Lâm Thiên, buổi đấu giá lần này, phải giành đất với tập đoàn Hùng Dũng.

Cho nên buổi đấu giá lần này, sẽ là một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng với tập đoàn Hùng Dũng! “Đúng vậy! Là tập đoàn Hùng Dũng, ông nghĩ cháu chắc chắn ước gì có thể tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng, đúng không?” Ông ngoại Lê Chí Thành cười tít mắt nói. “Đương nhiên!” Đôi mắt của Lâm Thiên nheo lại gật đâu.

Những chuyện mà tập đoàn Hùng Dũng làm lúc trước, khiến Lâm Thiên nằm mơ cũng ước gì có thể tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng

Chẳng qua tập đoàn Hùng Dũng là đầu lĩnh bản địa, chủ tịch Khương Hùng Dũng thân là đại ca xã hội đen ở thành phố Bảo Thạnh, tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm, ăn sâu bén rễ.

Cho nên Lâm Thiên muốn dựa vào năng lực của mình, tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng là rất khó khăn. “Trọng trách tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng này, ông sẽ giao cho cháu hoàn thành, đây coi như là rèn luyện đối với cháu” Ông ngoại Lê Chí Thành nói. “Ông ngoại, cho dù ông không nói, cháu cũng muốn tự mình nghĩ biện pháp tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng, nếu không cháu đã sớm tìm ông ngoại giúp đỡ. Lâm Thiên cười nói. “Ha ha, được lắm! Có quyết đoán!" Lê Chí Thành vui sướng gật đầu.

Ngay sau đó, Lê Chí Thành nói: “Nhưng ông sẽ không để cháu tác chiến một mình, dù sao Khương Hùng Dũng rất cáo già, ông ta còn tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm. Lúc quan trọng, ông sẽ ở sau lưng trợ giúp cháu một chút, đương nhiên càng cần chính cháu. “Vậy thì cảm ơn ông ngoại.” Lâm Thiên gật đầu. “Ví dụ như buổi đấu giá hiện giờ, ông sẽ trợ giúp cháu một xíu. Ông ngoại cười tít mắt nói. “Hả? Trợ giúp gì a?” Lâm Thiên tò mò nói.

Buổi đấu giá lần này, xem như là lần đầu tiên Lâm Thiên đấu chính diện với Khương Hùng Dũng, đương nhiên là Lâm Thiên phải thắng chắc. “Thứ nhất là ủng hộ cho cháu tài chính ba nghìn năm trăm tỷ! Chỉ cần là khu đất quan trọng, cho dù thế nào, cứ ra giá cướp cũng được, không tiếc ra giá cao, cho dù không đáng giá cũng vậy, phải khiến năm sau Khương Hùng Dũng không xây được nhà. Ông ngoại nói. “Ý của ông ngoại là lấy tiền đập vào, đập tới khi Khương Hùng Dũng hết đường để đi, đúng không ạ?” Lâm Thiên kinh ngạc vui mừng nói. “Đúng vậy! Là ý đó! Ông ta là đầu lĩnh thì thế nào? So về tài chính mà nói, tập đoàn Tỉnh Xuyên ông có thể đùa chết ông ta!” Ông ngoại Lê Chí Thành cười nói. “Ông ngoại thật đúng là nhà giàu số một, rất khí phách, hạ hạ” Lâm Thiên nhếch miệng cười. “Đúng rồi ông ngoại, ba nghìn năm trăm tỷ này, là thứ tốt ông nói trong điện thoại sao?” Lâm Thiên hỏi. “Đương nhiên không phải, thứ tốt mà ông chỉ là thứ khác, thứ này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cháu" Ông ngoại Lê Chí Thành cười nói. Ngay sau đó, ông ngoại lấy một phần văn kiện từ tay thư ký, sau đó đưa văn kiện cho Lâm Thiên. “Lâm Thiên, đây là thứ tốt ông muốn tặng cho cháu!”

Lâm Thiên vội vàng nhận lấy văn kiện này.

Theo Lâm Thiên, có thể được ông ngoại gọi là thứ tốt, chắc chắn là thứ cấp bảo bối?

Sau khi nhận lấy văn kiện, Lâm Thiên vội vàng mở văn kiện ra xem. “Quả nhiên là thứ tốt!”



Lâm Thiên nhìn thấy phần văn kiện này xong, nhanh chóng hiểu được ý của ông ngoại.

Văn kiện mà ông ngoại đưa cho Lâm Thiên, thậm chí còn quan trọng hơn ba ngàn năm trăm tỷ vừa rồi.

Ngay sau đó, Lâm Thiên vô cùng cẩn thận cất văn kiện “trân quý” này đi. “Ông có thể làm được như vậy thôi, còn cháu có thể làm được đến bước kia hay không, vậy thì phải xem biểu hiện của cháu. Ông ngoại Lê Chí Thành cười tít mắt nói. “Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ không khiến ông thất vọng! Có những trợ giúp này của ông ngoại, buổi đấu giá lần này cháu tuyệt đối sẽ khiến tập đoàn Hùng Dũng thất bại vô cùng thảm hại!” Lâm Thiên kiên định nói.

Đừng nhìn ông ngoại chỉ ở sau lưng giúp Lâm Thiên một tay, nhưng những trợ giúp này của ông ngoại, đối với Lâm Thiên lại là trợ giúp rất lớn.

Có mấy thứ này, buổi đấu giá ngày mai, có thể nói là Lâm Thiên sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay. “Được rồi, đồ đã đưa tới, ông cũng phải trở về tỉnh Lê Chí Thành đứng dậy.

Lâm Thiên tiền ông ngoại Lê Chí Thành rời khỏi nhà, đưa ông ngoại lên xe.

Bên kia. Tầng cao nhất trong cao ốc Hùng Dũng. “Ông Khương, buổi đấu giá ngày mai, trong tài khoản đã chuẩn bị một ngàn không trăm năm mươi tỷ, dựa theo giá năm trước, dư dả lấy được mấy mảnh đất kia.” Luật sư nói.

Bán đấu giá đất những năm qua, tập đoàn Hùng Dũng và tập đoàn Tỉnh Xuyên, cơ bản là lấy một nửa đất, hai bên sẽ không tranh giành quá tàn nhẫn. Bởi vì tranh giành quá, hai bên đều có tổn thất.

Hơn nữa khi đó công ty chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, còn do cha con nhà họ Ngô quyết định.

Khi đó cha con nhà họ Ngô tự chủ trương, tiến hành thỏa hiệp nhất định với tập đoàn Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng lắc đầu: “Bây giờ khác với trước đây, Lâm Thiên này không dễ bị dọa như cha con nhà họ Ngô, hơn nữa gần đây có rất nhiều tranh chấp với tập đoàn Tỉnh Xuyên, tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ giành đất với chúng ta. “Ý của ông Khương là, chuẩn bị thêm nhiều tiền nữa sao?” Luật sư hỏi. “Đúng thế. Lại nghĩ biện pháp chuẩn bị thêm một ngàn không trăm năm mươi tỷ, tổng cộng là hai nghìn một trăm tỷ, cho dù thế nào cũng đủ cướp mấy mảnh đất tốt rồi.” Khương Hùng Dũng nói.

Khương Hùng Dũng biết rất rõ tầm quan trọng của giành đất. “Lần trước tên nhóc kia khiến tôi không chịu nổi, buổi đấu giá lần này, dù thế nào tôi cũng phải tạo phiền phức cho cậu ta!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói. Khương Hùng Dũng nghĩ tới video mình bị cắm sừng, còn bị gửi cho đàn em của ông ta, trong lòng ông ta lập tức dấy lên lửa giận vô tận.

Vào bên đêm, trong biệt thự ở lưng chừng núi nhà Tôi



Bảo Nhi. “Cha à, cha tìm con có chuyện gì thế?”

Tô Bảo Nhi bước từ trên lầu xuống, rất tùy ý ngồi trên ghế sofa.

Tổng giám đốc Tô Cha của Tô Bảo Nhi, ông ta ngồi đối diện Tô Bảo Nhi. “Con gái, tên nhóc tên Lâm Thiên kia, cha đã xem qua tư liệu về cậu ta, chỉ là một tên nhà nghèo, sao con có thể hẹn hò với cậu ta được? Cha rất không hiểu. Tổng giám đốc Tô nói. “Phụt!

Tô Bảo Nhi nghe cha mình nói chuyện này, cô ta lập tức không nhịn được bật cười.

Tô Bảo Nhi chỉ tìm Lâm Thiên giả làm bạn trai mình, cô ta không ngờ cha mình lại biết rõ, còn coi là thật?

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nghĩ lại, nếu ngay cả cha cô ta đều đã tin. Vậy cô ta phải tương kế tựu kế. “Đúng thế, con đang hẹn hò với anh ấy, con nhà nghèo thì sao? Dù sao con không thiếu tiền.” Tô Bảo Nhi giang tay nói.

Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại nói tiếp: “Cho nên cha à, con đã có bạn trai, sau này cha đừng giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho con nữa. “Linh tinh! Sao Lâm Thiên kia có thể xứng với con được? Buổi đấu giá ngày mai, con đi tham gia với cha! Đến lúc đó nói chuyện với cậu Bình, cha sẽ tác hợp hai đứa!” Tổng giám đốc Tôi bực bội nói. "Buổi đấu giá đó con không có hứng thú. Nếu cha dám ép con, con sẽ nhảy lầu xuống dưới tìm mẹ tố khổ." Tô Bảo Nhi bĩu môi nói. “Con... Con... Tổng giám đốc Tô tức tới mức mặt đều xanh.

Tô Bảo Nhi không khỏi che miệng cười trộm. "Được rồi cha, con mệt rồi, con đi ngủ đây ạ, còn anh Bình kia, con thực sự không có cảm giác gì với anh ta, sau này cha đừng hợp tác con với anh ta nữa.

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta lập tức đi thẳng lên trên lầu. “Cậu Bình kia, dù thế nào cũng tốt hơn tên nhà nghèo Lâm Thiên kia gấp ngàn lần!” Tổng giám đốc Tô lớn tiếng nói với bóng lưng Tô Bảo Nhi.

Đảo mắt đã đến ngày hôm sau.

Tám giờ sáng, tập đoàn Tỉnh Xuyên, trong văn phòng tổng giám đốc. “Lưu Thân, chuẩn bị xong chưa?" Lâm Thiên đi vào văn phòng. “Chủ tịch Lâm, buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ là một cuộc chiến đẫm máu với tập đoàn Hùng Dũng, cho nên tôi đã điều chỉnh thành một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không biết có đủ không, nếu không đủ bây giờ còn thừa thời gian, lại nghĩ biện pháp kiểm thêm ít nữa." Lưu Thần nói. “Đủ rồi, đi thôi." Lâm Thiên cười nói,

Ngày hôm qua ông nội đã cho anh ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ở chỗ Lưu Thân, là năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ.