Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 594




“Tôi không chơi với các cô nữa.”

Sau khi Lâm Thiên nói xong câu này liền xoay người đi hái thánh linh quả kia.

Thánh linh quả bị Lâm Thiên thuận lợi hái xuống.

Sau khi hái xong thánh linh quả, Lâm Thiên xoay người định rời đi.

Dù sao Lâm Thiên cũng không biết rõ nội tình của Băng Linh Cung này, lỡ như từ đâu nhảy ra một Kim Đan cường giả thì sẽ rất phiền phức.

Hơn nữa cảnh giới hiện tại của Lâm Thiên chỉ mới là Hư Đan Cảnh, đối phó với nhân vật nhỏ thì còn nhẹ nhàng, nhưng nếu gặp phải cao thủ thật sự thì sẽ rất khó nhằn.

Vậy nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Chỉ cần có thể rời khỏi thì sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.

“Đánh bị thương người khác rồi còn muốn đi? Nằm mơ!

Nữ tu sĩ cao kia trực tiếp xông đến ngăn lại đường đi của Lâm Thiên.

Ánh mắt Lâm Thiên hơi dừng lại: “Người cản đường tôi, chết!”

“Bớt nhiều lời, muốn đánh thì đánh!” Giọng điệu nữ tu sĩ cao kia tràn đầy ác liệt,

“Vậy được thôi, đây chính là do cô tự chọn!” Trong mắt Lâm Thiên xẹt qua tia sáng lạnh.

Lâm Thiên đã hết lần này tới lần khác nhường nhịn, nương tay nhưng đối phương lại cứ được nước lấn tới, thật sự tưởng rằng Lâm Thiên là người dễ ăn hiếp sao? Dễ bắt nạt sao?

Vừa nói xong Lâm Thiên cũng trực tiếp bùng nổ, một nắm đấm nện qua.

Lâm Thiên sẽ không vì cô ta là nữ tu sĩ mà mềm lòng thương xót, bởi vì cô ta là kẻ địch! Cô là kẻ địch muốn lấy mạng mình!

Cô gái kia thấy Lâm Thiên công kích tới thì cũng toàn lực bộc phát chống lại một nắm đấm này của Lâm Thiên.

‘Ầm!’

Nắm đấm của hai người lại một lần nữa đập mạnh vào nhau.

Mà nữ tu sĩ cao này cũng lại một lần nữa bay ra ngoài.

‘Rầm!’

Nữ tu sĩ cao kia nện mạnh xuống đất, đồng thời trong miệng cũng phun ra mấy ngụm máu tươi, hiển nhiên lúc này đã bị thương không nhẹ rồi.

“Ngăn tôi? Cô còn không đủ tư cách!” Lâm Thiên trừng cô ta một cái, giọng điệu lạnh lẽo nói.

“Cô ta không đủ tư cách, vậy tôi đủ không!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy một bà lão với mái tóc hoa râm dẫn theo mười mấy cô gái trẻ, bọn họ đều mặc quần áo một màu, chỉ có trên quần áo của bà lão kia là có hình thêu được thêu bằng chỉ tím, thể hiện rõ thân phận của bà ta cao hơn tất cả những người còn lại.

“Đều là nữ?” Hiển nhiên Lâm Thiên có hơi kinh ngạc.

Như vậy xem ra Băng Linh Cung này gần như đều là nữ, không có nam?

Bởi vì những cô gái này đều là tu sĩ nên người nào người nấy đều trắng nõn mịn màng, không có một chút tì vết nào.

Đem những cô gái này vào thành phố thì ai ai cũng đều được xưng là mĩ nữ.

Theo Lâm Thiên biết thì những nữ tu sĩ trẻ tuổi hầu như đều sinh đẹp, đây chính là chỗ tốt do tu luyện mang lại, tu luyện tăng cao tất cả phương diện của cơ thể, cũng bao gồm cả da thịt cùng các phương diện khác.



Cho dù là nữ tu sĩ đã ba bốn mươi tuổi thì da thịt, tướng mạo, thân hình cũng có thể giữ được dáng vẻ tốt như cô gái mười tám tuổi.

Đương nhiên theo tuổi tác càng lớn thì cuối cùng cũng sẽ dần dần già đi, chỉ là tốc độ lão hóa chậm hơn người bình thường rất nhiều mà thôi.

Chẳng qua bây giờ Lâm Thiên căn bản không có tâm tư đi thưởng thức vẻ đẹp của bọn họ.

Bởi vì Lâm Thiên có thể cảm nhận được bà lão dẫn đầu của bên đối phương có hơi thở rất mạnh mẽ, khiến anh cảm giác được một loại áp lực cực đại.

“Hôm nay e là có phiền phức lớn rồi.” Trong lòng Lâm Thiên thầm than không tốt.

Tuy Lâm Thiên không biết Băng Linh Cung này rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng anh gần như đã có thể phán định, Băng Linh Cung này tuyệt đối còn mạnh hơn cả gia tộc họ Trần.

Lúc trước khi đối phó với gia tộc họ Trần, Lâm Thiên đã phải dùng hết toàn lực, cuối cùng phải dùng đến kiếm linh của Huyền Minh Kiếm mới có thể khiến cho lão quái vật của gia tộc họ Trần kia khiếp sợ, vì vậy mới có thể bình an xuống núi.

Bây giờ, phải làm sao để đối phó với Băng Linh Cung này đây.

Lâm Thiên vốn không muốn chọc vào nhưng vấn đề là đối phương không chịu nói lý, vừa xuất hiện là liền muốn giết anh, anh còn có thể làm sao chứ?

Anh cũng muốn đi, nhưng bây giờ hiển nhiên đã không thể nào đi được nữa!

Lâm Thiên biết hoàn cảnh tiếp theo của mình sẽ cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng sẽ bỏ mạng tại đây!

Bà lão phất tay, lập tức mấy nữ đệ tử trẻ tuổi đi lên phía trước, nữ tu sĩ cao bị cùng nữ tu sĩ lùn thị Lâm Thiên đánh bị thương trước đó đều được người đỡ dậy, đi đến trước mặt bà lão.

“Tam trưởng lão, người này xông vào Băng Linh Cung chúng ta, hái đi linh dược, còn đánh con và sư muội bị thương nặng, tam trưởng lão phải làm chủ cho con.” Cô gái cao kia mang sắc mặt trắng bệch nói.

“Đưa hai người họ xuống nghỉ ngơi đi.” Bà lão phất tay.

Hai nữ tu sĩ bị thương này liền được đi.

Bà lão nhìn về phía Lâm Thiên.

“Tên nhóc to gan, báo họ tên lên, cậu là đệ tử của môn phái nào, lại dám xông vào Băng Linh Cung quấy phá!” Bà lão lạnh giọng khiển trách.

“Tôi tên Lâm Thiên, không môn không phái, hôm nay đến Băng Sơn chỉ là vì muốn tìm thảo dược chứ không có ý gì khác, là đệ tử phái của bà không nói lý trước, không cho giải thích gì đã muốn giết tôi nên tôi mới ra tay.” Lâm Thiên mở miệng nói.

“Cho dù đệ tử phái tôi động thủ trước thì cũng tuyệt đối không phải vì lý do cậu nói!” Giọng điệu bà lão tràn đầy ác liệt.

Lâm Thiên cười lạnh một tiếng: “Theo như bà nói, nếu đệ tử môn phái bà ra tay thì tôi chỉ có thể đứng đó chịu đánh thôi à?”

“Đúng vậy!” Bà lão ra vẻ đương nhiên nói.

“Nếu đã nói vậy thì Băng Linh Cung các người thật đúng là không nói lý mà.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

“Nói lý? Thực lực ai mạnh, nắm đấm ai cứng thì người đó chính là đạo lý!” Bà lão lạnh lùng nói.

“Hay cho một câu thực lực ai mạnh, nắm đấm ai cứng thì người đó chính là đạo lý.” Lâm Thiên híp mắt lại.

Lâm Thiên hiểu rõ, ở trong thành phố tiền bạc và quyền lực chính là đạo lý.

Nhưng ở trong giới tu luyện thì thực lực là trên hết, ai có cảnh giới cao, thực lực mạnh thì người đó chính là đạo lý, chính là đại ca đứng đầu!

Nếu Lâm Thiên là một Nguyên Anh cường giả, thậm chí càng cao hơn là Hóa Thần Cảnh cường giả thì bọn họ đều phải tôn kính mình, lời của mình chính là đạo lý!

Lúc này Lâm Thiên chỉ là Hư Đan Cảnh nên bọn họ liền không để anh vào mắt, thậm chí còn xem anh như một thứ nhãi nhép, cho dù anh có có lý hơn nữa thì cũng thành vô lý, bởi vì nắm đấm không đủ cứng!

Nói thật, Lâm Thiên cũng thiệt sự cảm thấy nghẹn khuất lắm, mình chẳng phải chỉ là tới hái thảo dược thôi sao? Vừa xuất hiện liền muốn giết mình! Ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không cho!

“Dịch Hân hộ pháp, ra tay giết chết tên nhóc này!” Bà lão ra lệnh.

“Vâng thưa tam trưởng lão!” Một cô gái mặc đồ xanh bước ra.



Sau khi cô gái mặc đồ xanh này lên tiếp trả lời thì liền trực tiếp đi về phía Lâm Thiên.

“Ờ… có thể không đánh không? Có thể hòa giải không? Thánh linh quả mà tôi hái được có thể trả lại.” Lâm Thiên cắn răng một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra.

Tuy Lâm Thiên có tự tin có thể đối phó với cô gái áo xanh trước mặt này, nhưng Lâm Thiên cảm giác được bản thân sẽ rất khó đối phó với bà lão kia.

Vậy nên có thể hòa giải thì đương nhiên là tốt nhất.

“Ha, một Hư Đan Cảnh nho nhỏ như cậu thì có tư cách gì nói đến hòa giải?” Bà lão cười lạnh.

Ánh mắt Lâm Thiên ngưng lại: “Nếu thật sự đánh tiếp thì tôi đảm bảo, hôm nay ai cũng đừng hòng dễ chịu!”

“Ha ha, thật đúng là vô cùng nực cười, một Hư Đan Cảnh nho nhỏ lại dám ăn nói ngông cuồng như thế, cậu lấy đâu ra tự tin vậy hả?” Bà lão khinh thường cười ra tiếng, cứ như bà ta đã nghe được một câu chuyện gì đó rất buồn cười vậy.

Sau khi Lâm Thiên nghe được tiếng cười của bà lão thì trong mắt liền hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương.

“Rất tốt, cho dù hôm nay Băng Linh Cung các người có thể giết được tôi thì tôi cũng sẽ khiến Băng Linh Cung các người phải trả giá thảm thiết! Cho dù tôi có chết thì cũng phải khiến cho cái ổ Băng Linh Cung này của mấy người trời! sụp! đất! lở!” Lâm Thiên nói rõ từng câu từng chữ, giọng điệu tràn đầy lạnh lẽo.

Lâm Thiên liên tụ nhượng bộ nhưng đối phương lại không chịu bỏ qua.

Nếu đã không thể nhường nhịn nữa.

Vậy được, liều mình đến cùng thôi!

Lâm Thiên cũng không phải không biết tức giận, không biết khát máu!

“Ha, khiến Băng Linh Cung bọn tôi phải trả giá thảm thiết? Khiến ổ Băng Linh Cung này trời sụp đất lở? Chỉ dựa vào một tên Hư Đan Cảnh như cậu? Cậu cũng xứng?’ Bà lão cười lạnh.

Rất nhiều đệ tử sau lưng bà ta nghe thấy Lâm Thiên nói vậy cũng đang nở nụ cười.

Ở trong mắt bọn họ, một tên Hư Đan Cảnh nói ra những lời như vậy thật đúng là rất nực cười!

“Tôi có xứng hay không, rất nhanh bà sẽ biết thôi.” Lâm Thiên híp hai mắt lại.

Cùng lúc đó anh sờ vào Huyền Minh Kiếm đang đeo trên lưng.

Huyền Minh Kiếm bị Lâm Thiên dùng vải bọc lại sau đó đeo lên sau lưng, nhìn có vẻ không hề bắt mắt.

Trong chuyến đi đến Băng Sơn này, Lâm Thiên sợ sẽ gặp phải phiền phức trên Băng Sơn, như gặp phải yêu thú gì đó nên mới cố ý đem Huyền Minh Kiếm theo bên người.

Có Huyền Minh Kiếm ở đây thì Lâm Thiên liền có cái để dựa vào.

Lúc này Chấp sự áo xanh mà bà lão phái ra đã đi đến trước mặt Lâm Thiên.

Cô ta bùng phát khí tức của mình ra… Thực Đan Cảnh.

“Nào, đấu thôi!”

Lâm Thiên không những không thoái lui mà ngược lại còn chủ động phát động công kích, trực tiếp bắn về phía chấp sự áo xanh kia!

‘Ầm!’

Một nắm đấm này của Lâm Thiên đã trực tiếp đem toàn bộ sức mạnh của mình đều bộc phát ra.

Nơi nắm đấm đi qua ngay cả bông tuyết đang bay cũng bị chấn động cho tan nát, thậm chí gió mạnh cũng bị đánh tan.

Chấp sự áo xanh nhìn thấy một đòn này thì không dám sơ ý mà là cũng trực tiếp bộc phát thực lực, chính diện cứng đối cứng chống lại.

“Rầm rầm rầm!”

Trong phút chốc nắm đấm hai người chạm vào nhau…