Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 57




Sắc mặt Tô Bảo Nhi tái nhợt nhìn về phía Lâm Thiên. “Lâm Thiên, anh nhanh nói xin lỗi anh Bình đi, với thân phận của anh Bình, anh nhận lỗi với anh ấy cũng không mất mặt”

Lúc Tô Bảo Nhi nói ra những lời này, thậm chí còn có chút khẩn cầu, cô ta biết nếu Lâm Thiên không xin lỗi, chuyện này thật sự sẽ thoát khỏi khống chế của cô ta mất. “Nhận lỗi với anh ta sao? Thật có lỗi, anh ta còn chưa có tư cách này! Cho dù cha anh ta ở đây. Cũng không! Có Đủ! Tư! Cách!” Lâm Thiên gắn từng tiếng, giọng điệu sắc bén. “Bùm!”

Lâm Thiên vừa nói những lời này, cả căn phòng lập tức bùng nổ. “Trời ạ, vậy mà tên nhóc này nói anh Bình không đủ tư cách ư? Vậy mà tên nhóc này nói ngay cả cha anh Bình cũng không đủ tư cách? “Con mẹ nó tên nhóc này khoác lác quá rồi, một tên nhà nghèo mà cũng dám nói như vậy, đúng là nực cười Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiên như nhìn kẻ điên. Phải biết rằng tổng tài sản của cha anh Bình là mười nghìn năm trăm tỷ, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc giàu số một? Ở tỉnh thành đều rất nổi tiếng trong kinh doanh.

Kết quả tên nhóc này cũng dám nói, ngay cả cha của anh Bình đều không đủ tư cách ư?

Đồng thời bọn họ cũng biết, tên nhóc này dám nói chuyện với anh Bình như vậy, tuyệt đối xong đời!

Lúc này anh Bình cũng giận quá mà cười: "Ha ha, cậu nói cha tôi đều không đủ tư cách sao? Nếu cậu là con trai của nhà giàu số một, cậu nói như vậy tôi còn có thể hiểu, nhưng cậu chỉ là một tên nhà nghèo mà dám nói những lời như vậy, đúng là rất buồn cười.

Chỉ có Tô Bảo Nhi bất đắc dĩ ngầm lắc đầu, cô ta hoàn toàn không thể hiểu được Lâm Thiên. Bởi vì cô ta biết Lâm Thiên ở khu nhà nghèo, gia đình nghèo khó, cô ta không nghĩ ra Lâm Thiên lấy đâu ra tự tin nói như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng VIP nhìn về phía Lâm Thiên và anh Bình, bọn họ muốn nhìn xem, anh Bình chỉnh Lâm Thiên thế nào.

Vẻ mặt anh Giang thì càng chờ mong. “Nhóc con, cậu cũng biết tôi là ông chủ của khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu này, chỉ cần tôi nói một câu, bảo vệ ở khu du lịch sẽ lập tức xông vào phế cậu!” Anh Bình híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên. “Anh có thể thử xem” Lâm Thiên không e sợ nói.

Có Thạch Hàn bảo vệ mình, mấy tên bảo vệ là cái rầm

Thạch Hàn lợi hại cỡ nào, Lâm Thiên từng thấy qua. gì?

Mọi người nghe Lâm Thiên nói như vậy, càng cảm thấy Lâm Thiên này thật buồn cười, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiên sắp xong đời tới nơi rồi.

Lúc này Tô Bảo Nhi đã hết cách. Bởi vì Lâm Thiên đã hoàn toàn chọc giận anh Bình, cô ta cầu xin anh Bình cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Anh Bình thấy đến bây giờ Lâm Thiên vẫn còn cứng miệng cãi lại, anh ta cũng hoàn toàn nổi giận.

Ngay từ đầu anh ta còn có ý tha cho Lâm Thiên, cho nên cho Lâm Thiên mấy cơ hội giải thích, kết quả là Lâm Thiên không quý trọng.

Như vậy, nếu anh ta không cho Lâm Thiên một chút giáo huấn, vậy sao anh ta có thể lập uy trước mặt đám nhà giàu này? Sao anh ta có thể có được chỗ đứng ở thành phố Bảo Thạnh? “Được! Tôi muốn nhìn xem, đợi lúc nữa bảo vệ đi vào, cậu còn mạnh miệng như vậy nữa không?” Anh Bình lạnh giọng nói.

Anh Bình vừa nói vừa cầm di động, chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ vào. “Hả?”

Sau khi anh Bình cầm di động lên, phát hiện trong di động có hai tin nhắn, đều là cùng một người gửi tới.

Tin nhắn thứ nhất: “Anh Bình, em là Thiệu Ngọc Minh, không phải là lúc trước anh hỏi em chuyện về cháu ngoại của ông cụ Lê sao, em suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy cần phải nói cho anh biết, Lâm Thiên người vừa mới đi vào kia, chính là chủ tịch mới của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của ông cụ Lê.

Tin nhắn thứ hai: “Anh Bình. Em đã gặp anh ta, cho nên em có thể đảm bảo tuyệt đối là chính xác, anh ta không chủ động nói rõ thân phận, có lẽ là anh ta không muốn mọi người biết thân phận thật của anh ta, anh Bình nhất định phải đối đãi thận trọng.



Hai tin nhắn này, chính là do Thiệu Ngọc Minh vừa rời đi gửi cho anh Bình.

Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi, anh ta vẫn luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy nên gửi tin nhắn cho anh Bình, nói không chừng có thể giúp anh Bình, lấy chuyện này khiến anh Bình nợ anh ta một ân tình.

Cho nên anh ta lựa chọn gửi tin nhắn, lặng lẽ thông bảo cho anh Bình biết, anh ta nghĩ mình chỉ thông báo cho một người mà thôi, hẳn là không chọc giận Lâm Thiên?

Anh Bình vốn đang vô cùng nổi giận, nhìn thấy tin nhắn này xong, giống như có một chậu nước lạnh hất lên trên người anh ta. Khiến lửa giận của anh ta lập tức bị dập tắt.

Trong lòng anh Bình hiểu rõ, nếu Thiệu Ngọc Minh từng gặp Lâm Thiên, vậy thì Thiệu Ngọc Minh tuyệt đối không dám nói dối anh ta Lúc anh Bình nhìn Lâm Thiên lần nữa, đôi mắt anh ta đã thay đổi.

Người này... Vậy mà người này là cháu ngoại của ông cụ Lê? Lúc trước anh ta còn đang nói, nói muốn dành thời gian tự mình tới cửa thăm hỏi,

Kết quả là cháu ngoại của ông cụ Lê ở trước mặt anh ta, anh ta lại không biết?

Nghĩ tới Lâm Thiên là cháu ngoại của ông cụ Lê, anh ta lập tức hiểu ra, vì sao lúc trước Lâm Thiên lại nói mình nên kính rượu anh.

Cùng với vì sao vừa rồi Lâm Thiên lại nói, anh ta không có tư cách nhận lời xin lỗi của Lâm Thiên, cho dù là cha anh ta cũng không đủ tư cách! “Anh Bình, anh làm sao vậy? Chẳng phải anh Bình muốn gọi người chỉnh tên nhóc này sao?”

Mọi người thấy anh Bình vốn định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghi ngờ không rõ chân tướng.

Anh Giang thấy anh Bình sửng sốt, anh ta lập tức không nhịn được gọi: “Anh Bình. Anh sao thế? Anh nhanh gọi bảo vệ vào chỉnh tên nhóc này đi!” “Câm miệng cho tôi! Tôi làm thế nào, còn cần cậu tới dạy tôi sao?" Anh Bình nhìn về phía anh Giang, đồng thời lạnh lùng quát.

Bỗng nhiên bị khiển trách, anh Giang sợ tới mức mơ hồ, không phải anh Bình nên nổi giận với Lâm Thiên sao?

Sao lại khiển trách anh ta.

Tuy anh Giang không biết vì sao, nhưng anh ta vẫn vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Lâm Thiên thấy thế, lập tức cười nói: “Anh Bình, không phải là anh muốn gọi bảo vệ chính tôi à? Sao không gọi đi?”

Bắp thịt trên mặt anh Bình co giật.

Anh Bình nghĩ tới mình vừa mới ra oai trước mặt châu ngoại của ông cụ Lê, anh ta nghĩ tới vậy mà mình còn nói muốn chỉnh cháu ngoại của ông cụ Lê nữa, anh ta lập tức cảm thấy mình như rơi vào trong địa ngục. "Lâm... Người anh em này, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, sao tôi có thể gọi bảo vệ chỉnh cầu được." Anh Bình cười gượng nói.

Sau khi đảm nhà giàu ở đây nghe thấy anh Bình nói như vậy, vẻ mặt lập tức mơ hồ.

Chuyện này là sao đây?

Vừa rồi anh Bình còn nói muốn chỉnh Lâm Thiên, sao bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, trái lại thái độ rất cung kính với Lâm Thiên? “Vừa rồi tôi có nói một câu, nếu bàn về kính rượu, hẳn là anh kính rượu tôi mới đúng. Anh cảm thấy thế nào?” Lâm Thiên cười mà như không cười nhìn chằm chằm anh Bình.



Chỉ dựa vào phản ứng của anh Bình, Lâm Thiên lập tức hiểu ra, tám mươi phần trăm là anh Bình này đã biết thân phận của mình, tuy Lâm Thiên không biết vì sao anh ta lại biết được. “Được được!”

Anh Bình gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Ngay sau đó, anh Bình đứng dậy nâng ly rượu lên, tươi cười xấu hổ nói với Lâm Thiên: “Lâm... Người anh em này, tôi là chủ nhà, vừa rồi chiêu đãi không chu toàn lắm, tôi nhận lỗi với cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Sau khi anh Bình nói xong, lập tức ngẩng đầu uống hết sạch, không còn một giọt dư thừa.

Phải biết rằng, trước đây lúc mọi người kính rượu anh Bình, anh ta ngay cả mông cũng không nâng lên, còn uống có một ngụm.

Hiện giờ anh ta lại chủ động đứng dậy kính rượu, còn uống sạch không để lại một giọt

Cảnh tượng này, làm cho đám nhà giàu ở đây nghẹn họng nhìn trân trối.

Vậy mà anh Bình thật sự kính rượu tên nhóc này ư? Chuyện này là sao đây?

Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng ngây dại, cô ta tưởng rằng chỉ sợ hôm nay Lâm Thiên khó thoát được một kiếp, thậm chỉ là cô ta không thể giúp được gì, kết quả là đột nhiên xoay ngược lại? Vậy mà anh Bình kính rượu với Lâm Thiên?

Anh Giang không nhịn được kinh ngạc nói: “Anh Bình, anh đang làm gì thế? Cậu ta chỉ là một tên nhà nghèo, nhưng lại dám chống đối lại anh, anh nên trừng trị cậu ta mới đúng!”

Anh Giang vốn đang đợi Lâm Thiên bị trừng trị, anh ta thật sự không nghĩ ra vì sao anh Bình lại làm thế. "Rầm!” “Cậu Giang, nếu cậu còn nói lung tung thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Anh Bình đập mạnh tay lên bàn, đồng thời quát to một tiếng.

Đối với anh Bình mà nói, hiện giờ anh ta đang tìm cách khiến Lâm Thiên nguôi giận, kết quả là anh Giang này lại thích đổ dầu vào lửa, sao anh ta có thể không tức được?

Một tiếng hét to này làm cho anh Giang sợ tới mức toàn thân run rẩy, gương mặt đều trở nên trắng xanh.

Hiện giờ ở trong lòng anh Giang có trăm ngàn dấu chấm hỏi, cho dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng anh ta cũng không dám mở miệng hỏi nữa.

Đám con nhà giàu khác ở trong phòng, tuy cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng bọn họ cũng không dám làm miệng. “Tô Bảo Nhi, tôi đau bụng, tôi đi vệ sinh một lát" Lâm

Thiên nói với Tô Bảo Nhi.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên đứng dậy, anh nhìn thoảng qua anh Bình, sau đó đi ra khỏi phòng VIP.

Anh Bình nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, anh ta lập tức nói với mọi người. “Mọi người ăn trước, tôi có chút việc cần xử lý, tôi đi một lát sẽ trở lại."

Sau khi nói xong, anh Bình lập tức xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng VIP

Sau khi rời khỏi phòng VIP, anh Bình nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức nhìn thấy Lâm Thiên đứng khoanh tay ở tận cùng hành lang. Anh Bình lau mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng chạy chậm tới, chạy về phía Lâm Thiên...