Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 565




Hôm qua Lâm Thiên đã đoạt giải quán quân trong trận đấu quyền anh. Hầu hết triệu phú và những người có máu mặt đều trong trạng thái chờ đợi, không dám tùy tiện kết giao với Lâm Thiên. Bởi vì họ biết Lâm Thiên không có quyền thế chống đỡ, rất dễ dàng ngã xuống.

Nhưng sau hôm nay, họ đều đã nhìn thấu hoàn toàn tình hình, cũng hiểu Lâm Thiên sẽ phất cánh ở Hà Nội rồi!

Tất cả ông chủ ở hiện trường dường như đều luân phiên đến đưa danh thiếp cho Lâm Thiên, đến cả gia tộc trong bát đại gia tộc cũng vậy.

Lâm Thiên đều nhận hết tất cả từng cái một, bởi vì đây đều là mạng lưới quan hệ do chính Lâm Thiên tạo ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi Lâm Thiên có được mối quan hệ lớn như vậy, thì sau này ở Hà Nội cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí giống như trước, thậm chí còn có thể hiên ngang mà đi!

Lúc này, gia chủ nhà họ Trúc trong bát đại gia tộc mang theo con gái của mình là Trúc Kim Dung đến trước mặt Lâm Thiên.

“Anh Lâm, tôi là gia chủ nhà họ Trúc, đây là danh thiếp của tôi.” Gia chủ nhà họ Trúc đưa danh thiếp cho Lâm Thiên.

Hàng lông mày của Lâm Thiên nhíu lại, bởi vì Lâm Thiên biết rõ dung nhan của Nam Cung Điệp bị hủy hoại là do cô chủ ngàn vàng Trúc Kim Dung của nhà họ Trúc “tặng” cho.

“Gia chủ nhà họ Trúc, tấm danh thiếp này của ông tôi không dám nhận.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào gia chủ nhà họ Trúc.

“Hở? Chuyện này…, anh Lâm nói như vậy là có ý gì chứ?” Gia chủ nhà họ Trúc cười gượng một tiếng.

“Không phải là ông không biết chuyện con gái bảo bối của ông Trúc Kim Dung phá hủy dung nhan của Nam Cung Điệp đấy chứ?” Lâm Thiên cười lạnh lùng nói.

Gia chủ nhà họ Trúc hơi ngạc nhiên: “Cái gì? Dung nhan của Nam Cung Điệp là do Kim Dung gây ra sao? Chuyện này sao có thể được?”

Trúc Kim Dung đang đứng bên cạnh vội vàng nói: “Cha, anh ta đang đổ oan cho con! Anh ta đang ngậm máu phun người, sao con có thể đi hủy hoại dung nhan của Nam Cung Điệp được chứ, con cũng có giao tiếp gì nhiều với cô ta đâu chứ!”

Sau khi Lâm Thiên nghe xong thì ánh mắt ngưng đọng lại trong phút chốc.

Nếu đối phương có thái độ nhận sai tốt hơn thì Lâm Thiên còn có thể xử lý nhẹ nhàng hơn.

Nhưng, Trúc Kim Dung này lại chối cãi không thừa nhận à?

Sau khi gia chủ nhà họ Trúc nghe được lời con gái nói thì vội vàng nói với Lâm Thiên:

“Anh Lâm, chắc chắn cậu nhận lầm rồi! Bình thường cho dù Kim Dung có tùy hứng đến đâu đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu. Con gái tôi cũng nói không có rồi, nó chắc chắn không gạt tôi đâu.”

Lâm Thiên nhìn Trúc Kim Dung, híp mắt lại nói: “Trúc Kim Dung, cô có làm hay không thì hẳn trong lòng cô phải biết rất rõ chứ?”

“Lâm Thiên, cho dù bây giờ anh ghê gớm rồi thì cũng không thể đổ oan bậy bạ cho người tốt được chứ! Tôi không có làm, tôi thấy có khi là anh làm đấy, tôi thấy anh đang muốn đổ tội lên tôi rồi lừa gạt Nam Cung Điệp thì có!” Trúc Kim Dung cây ngay không sợ chết đứng nói.

Sau đó, Trúc Kim Dung nhìn Nam Cung Điệp đang đứng bên cạnh nói: “Nam Dung Điệp, là anh ta nói với cô, tôi là hung thủ đúng không? Cô tuyệt đối đừng tin anh ta, anh ta đang muốn lừa cô đấy! Tôi thấy anh ta mới có hung thủ thật sự đấy!”

“Trúc Kim Dung, cô hủy hoại dung nhan của tôi mà còn không thừa nhận, đã thế lại còn đổ lỗi cho anh Lâm Thiên nữa! Sao cô lại xấu xa như vậy chứ hả?” Nam Cung Điệp rõ ràng rất tức giận.

“Trúc Kim Dung, tôi thấy là cô đang muốn tìm cái chết rồi!”

Sau khi Lâm Thiên nghe cô ta nói xong thì ánh mắt ngưng đọng lại, trực tiếp bóp cổ Trúc Kim Dung.

“Cha, cứu con!” Trúc Kim Dung vội vàng cầu cứu.

“Anh Lâm, cậu làm vậy là sao? Chuyện này chắc chắn không phải do con gái tôi làm, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi sao có thể làm ra những chuyện như vậy được chứ? Chắc chắn là cậu nhận nhầm rồi! Cậu mau buông con gái tôi ra đi!” Gia chủ nhà họ Trúc vội vàng nói.



“Tôi không hề nhận nhầm, trong lòng tôi biết rất rõ.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Lâm Thiên, cậu không có chứng cứ thì đừng có vu oan cho con gái tôi, cậu… nếu cậu dám làm hại đến con gái tôi, thì tôi với cậu sẽ không xong đâu. Cho dù cậu có tài giỏi đi chăng nữa thì nhà họ Trúc tôi cũng sẽ phải là bất tài đâu!” Gia chủ nhà họ Trúc vội vàng hét toáng lên.

Nam Cung Chính đang đứng bên cạnh bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Gia chủ nhà họ Trúc, ông muốn chứng cứ đúng không? Tôi mang chứng cứ tới rồi đây!”

Sau đó Nam Cung Chính thật sự bảo quản gia lấy chứng cứ đã thu thập được từ trong túi ra, sau đó đưa cho gia chủ nhà họ Trúc.

Vốn dĩ Nam Cung Chính định là sau khi cuộc họp báo hôm nay kết thúc thì sẽ đi tìm gia chủ nhà họ Trúc giải quyết chuyện này. Nhưng nếu bây giờ Lâm Thiên đã muốn ra mặt giúp Nam Cung Điệp rồi thì tự nhiên cũng sẽ tốt hơn thôi.

Kết quả là gia chủ nhà họ Trúc nhận được tài liệu do Nam Cung Chính mang tới, trước mặt đều là chứng cứ mà do Nam Cung Chính thu thập được.

“Cái này… cái này…”

Sau khi gia chủ nhà họ Trúc xem xong chứng cứ thì sắc mặt thay đổi rõ rệt ngay lập tức.

“Gia chủ nhà họ Trúc, bây giờ ông còn gì muốn nói nữa không?” Lâm Thiên nhìn ông ta.

Gia chủ nhà họ Trúc quay đầu nhìn Trúc Kim Dung, nghiêm nghị hỏi cô ta: “Trúc Kim Dung, dung nhan của Nam Cung Điệp thật sự là do con hủy hoại sao?”

Mà lúc này, sắc mặt của Trúc Kim Dung cũng đã thay đổi đến mức rất khó coi rồi.

“Cha, con… con không có. Những chứng cứ này chắc chắn là do bọn họ ngụy tạo!” Trúc Kim Dung nghiến răng nói.

Hiển nhiên là có đánh chết Trúc Kim Dung cũng sẽ không thừa nhận đâu.

“Thật sự là hồ đồ ngu xuẩn hết nói nổi, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn cãi bướng. Nhưng cô có nhận hay không thì cũng như nhau cả thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự trừng phạt của tôi dành cho cô cả!” Ngữ khí của Lâm Thiên lạnh như băng.

Sau khi Lâm Thiên nói xong thì lại bóp chặt cổ Trúc Kim Dung một lần nữa.

“Ặc… Ặc.”

Sắc mặt Trúc Kim Dung đỏ bừng ngay lập tức, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được cái cảm giác bị dọa cho sợ tới chết rồi, cuối cùng cô ta cũng thấy sợ rồi!

“Anh Lâm, xin cậu hãy nương tay cho, đừng giết con gái tôi mà. Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi, làm sai cũng là chuyện khó tránh khỏi. Mong cậu tha cho con bé! Cậu muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói đi!” Sắc mặt của gia chủ nhà họ Trúc tái nhợt cầu xin Lâm Thiên.

Trong trận đấu ngầm dưới đất hôm qua, gia chủ nhà họ Trúc đã nhìn ra được Lâm Thiên tài giỏi tới mức nào. Ông ta cũng biết với thân thủ của Lâm Thiên thì có thể dễ dàng bóp nát cổ của con gái mình.

“Ông biết không? Tôi ghét nhất là nghe người khác nói cô ta chỉ là một đứa trẻ nên phải tha thứ cho cô ta. Cô ta làm ra những chuyện xấu xa như vậy chắc chắn là do có sự nuông chiều của ông! Hơn nữa, gia chủ nhà họ Trúc ông thật sự cho rằng chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết à?” Lâm Thiên híp mắt nói.

“Anh Lâm Thiên, bỏ đi, đừng lấy mạng cô ta!” Nam Cung Điệp lắc cánh tay Lâm Thiên.

Dù sao Nam Cung Điệp cũng rất lương thiện. Mặc dù Trúc Kim Dung đã hủy hoại dung nhan của cô ấy nhưng cô ấy cũng không muốn lấy mạng người khác.

Sau khi Lâm Thiên nghe Nam Cung Điệp nói mới thả Trúc Kim Dung ra.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Sau khi Lâm Thiên nói xong thì trực tiếp cầm cái ly thủy tinh ở bên cạnh lên đập vỡ nát, sau đó túm tóc của Trúc Kim Dung rồi rạch thẳng lên mặt Trúc Kim Dung.



“A a a!”

Trúc Kim Dung đau đớn hét lên. Dưới sức mạnh to lớn của Lâm Thiên, cô ta có giãy giụa như thế nào cũng đều vô dụng.

Sau khi bị Lâm rạch mặt, trên mặt Trúc Kim Dung xuất hiện rất nhiều những vết thương gớm ghiếc, máu tươi trên mặt cô ta chảy xuống không ngừng.

“Cha, cứu con! Cứu con!” Trúc Kim Dung không ngừng hét lên.

Nhưng gia chủ nhà họ Trúc đứng bên cạnh lại chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn mà thôi. Ông ta biết mình không có tư cách gì để ngăn cản cả.

Sau khi các triệu phú và những người có máu mặt ở hiện trường nhìn thấy cảnh này thì trong lòng ai nấy đều âm thầm thở dài. Sau này tuyệt đối không được đắc tội Lâm Thiên, nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cảnh tượng trước mặt này chính là một ví dụ.

Qua một lúc sau, mặt của Trúc Kim Dung đã bị Lâm Thiên rạch nát hoàn toàn, mức độ hủy hoại dung nhan còn nghiêm trọng hơn Nam Dung Điệp rất nhiều.

“Trúc Kim Dung, nửa đời sau của cô sẽ được nếm trải mùi vị bị người khác nói là người cực kì xấu xí! Đây cũng là thứ mà cô đã gán ép cho Nam Cung Điệp đấy!” Giọng điệu Lâm Thiên đầy mạnh mẽ.

Sau khi 3000 chai dung dịch nước thần tiên dạng uống được tranh sạch hết thì cuộc họp báo hôm nay cũng kết thúc tại đây.

Đối với Lâm Thiên mà nói, hôm nay chắc chắn là một ngày vô cùng có ý nghĩa, cũng là ngày mà Lâm Thiên đạt tới đỉnh cao ở Hà Nội.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, các chủ Bạch Vân Các đã hẹn Lâm Thiên nói chuyện.

Bên trong một căn phòng ghế lô của khách sạn.

“Các chủ, ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Trên mặt Lâm Thiên mang theo nụ cười mỉm nhìn các chủ Bạch Vân Các.

“Bạn đạo Lâm Thiên, nếu tôi đoán không sai thì chắc hẳn cậu là một thầy luyện đan nhỉ?” Các chủ Bạch Vân Các cười híp mắt nói.

Lúc trước khi ông ta thử nghiệm “nước thần” thì đã có suy đoán này rồi, sau đó lúc Lâm Thiên lấy ra viên thuốc thần vạn năng “Khư Bệnh Đan” thì các chủ Bạch Vân Các càng thêm chắc chắn vào suy đoán này của mình.

“Thầy luyện đan sao? Cái gì gọi là thầy luyện đan? Các chủ, ông nhận lầm rồi đó.” Lâm Thiên vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Thiên tạm thời không muốn thừa nhận thân phận này, tránh để cây cao vời gió.

“Haha, đạo hữu Lâm Thiên cũng khiêm tốn, chịu thấp quá rồi đó. Nhưng thân phận này của cậu là có một không hai trên toàn thế giới đấy.” Các chủ Bạch Vân Các cười nói.

“Các chủ, có lẽ ông thật sự nhận nhầm rồi, tôi không phải là thầy luyện đan gì đó đâu.” Lâm Thiên phất tay nói.

Các chủ Bạch Vân Các thấy Lâm Thiên không thừa nhận, ông ta cũng không hỏi nhiều nữa.

“À đúng rồi đạo hữu Lâm Thiên, cậu vẫn phải đề phòng gia tộc Công Tôn và nhà họ Chu đấy. Mặc dù bên ngoài bọn họ tỏ ra không chống đối với cậu, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận kẻo bọn họ lại đánh lén cậu một vố đấy.” Các chủ Bạch Vân Các nhắc nhở.

“Cảm ơn các chủ đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn nữa.” Lâm Thiên khẽ cười nói.

Mặt khác.

Sau khi hai cha con Công Tôn Phong Vân rời khỏi tiệc rượu.

“Cha, bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu thật sự phải bỏ qua vậy thì sau này gia tộc Công Tôn của chúng ta làm sao còn có chỗ đứng ở Hà Nội được nữa?” Rõ ràng Công Tôn Phong Vân rất không cam lòng.

“Bỏ qua? Ha, sao có thể bỏ qua được!” Gia chủ nhà họ Công Tôn hung dữ nói.