Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 547




Mặc dù Các chủ Bạch Vân Các rất hoảng sợ, nhưng tình hình lúc này chẳng khác nào đã leo lên lưng cọp rồi, trước đòn tấn công của Lâm Thiên, ông ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.

"Ầm ầm ầm!"

Cuộc chiến giữa hai người lại nổ ra, nhưng mỗi khi họ va vào nhau, Các chủ Bạch Vân Các đều là người liên tiếp nhận đòn mà chịu thua thảm hại.

Để đối phó với sự tấn công của Lâm Thiên, Các chủ Bạch Vân Các đã dốc hết toàn bộ sức lực của mình, nhưng vẫn không có biện pháp đối phó.

Sau khi đụng độ nhau thì phần thắng luôn bị nghiêng về một phía!

Trong khoảng thời gian chưa đến một phút, Các chủ Bạch Vân Các bị đánh đến không ngừng lui bước, trong nháy mắt đã bị ép đến sát bên mép võ đài!

Các chủ Bạch Vân Các đã không còn đường lui!

"Bùm!"

Hai người lại va vào nhau.

Mặc dù Các chủ Bạch Vân Các đã cố gắng hết sức chống cự, nhưng vẫn bị đánh gục và ngã thẳng xuống võ đài.

Sắc mặt của Các chủ Bạch Vân Các thay đổi nhanh chóng, nếu ông ta bị đánh ngã xuống võ đài một cách thảm hại như vậy, cả ông ta và Bạch Vân Các sẽ bị một phen mất mặt đây!

"Các chủ!"

Trong lúc Các chủ Bạch Vân Các gần như rơi xuống võ đài, Lâm Thiên đã nắm lấy tay ông, rồi kéo ông ta trở lại võ đài.

“Các chủ, ông thua rồi, chịu thua đi chứ.” Lâm Thiên bình tĩnh nhìn về phía Các chủ Bạch Vân Các.

Bạch Vân Các trong lòng hiểu rất rõ, Lâm Thiên đã kéo ông ấy trở lại võ đài, là vì muốn giữ thể diện cho ông ta, nếu như ông ta bị ngã xuống như thế, khuôn mặt sẽ đập thẳng xuống đất.

Cú ngã như thế sẽ làm cho Các chủ hết sức mất mặt.

Các chủ Bạch Vân Các im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không thể nào không thừa nhận là anh rất mạnh, đủ mạnh để phá vỡ nhận thức của tôi, tôi chưa từng thấy một Hư Đan tu sĩ nào có thể bộc phát với sức mạnh khủng khiếp như anh. Tôi thua rồi! thua một cách tâm phục khẩu phục!"

Im lặng!

Lúc này, toàn bộ khán đài rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Vô số cặp mắt ái ngại nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiên trên sân khấu.

Bởi vì Các chủ Bạch Vân Các đã bị đánh bại

Nhưng đây là Bạch Vân Các đỉnh nhất thủ đô rồi!

Sức mạnh của Bạch Vân Các từ lâu đã ăn sâu vào trái tim của họ và không thể lay chuyển được!

Nhưng vào lúc này, Bạch Vân Các, người luôn được xem như một vị thần, đột nhiên như bị rơi xuống địa ngục.

Mọi người chỉ cảm thấy tam quan bị lật đổ và lòng tin cũng dần sụp đổ!

Trước khi bắt đầu trận đấu, không ai có thể nghĩ rằng Các chủ Bạch Vân Các sẽ thua, chứ đừng nói đến việc bị đánh bại một cách thảm hại như vậy!

Sự im lặng này kéo dài một lúc khá lâu, và không biết ai kêu lên một tiếng đã kéo mọi người ra khỏi khoảng không gian im lặng.

Đột nhiên, bầu không khí cả khán đài như được kích nổ.

"Trời ơi, Bạch Vân Các bị đánh bại rồi!"

"Con quái vật này từ đâu xuất hiện vậy!"

"Kể từ hôm nay, trong thủ đô lại có thêm một nhân vật không thể đắc tội rồi, anh ta là Lâm Thiên !"



"Anh ta tên là Lâm Thiên đúng không? Sau hôm nay, cái tên này nhất định sẽ nổi tiếng khắp thủ đô, nhất định là như vậy!"

"Đúng vậy, nhất định phải ghi nhớ cái tên này!"

...

Không nghi ngờ gì nữa, sau trận chiến này, Lâm Thiên sẽ nổi tiếng khắp thủ đô!

Bốp!

Tôi không biết ai là người dẫn đầu làm cả khán đài bất ngờ nổ ra những tràng pháo tay như sấm.

Tiếng vỗ tay đều xuất phát từ tấm lòng của mọi người, và nhờ thực lực của Lâm Thiên đã chinh phục được tất cả mọi người!

Không ai dám dò hỏi thực lực của Lâm Thiên nữa.

Chị Bạch ngây người nhìn chằm chằm lên võ đài: "Anh ta... Cậu ta thật sự đánh bại Bạch Vân Các sao? Cậu ta lại tạo nên kỳ tích sao?"

Đang đứng ở vị trí hàng ghế đầu.

Công Tôn Phong Vân ngồi phịch xuống ghế, bộ dạng tuyệt vọng thì thầm:

"Thua rồi... Tôi thua rồi... Ngay cả Bạch Vân Các cũng thua rồi, lại còn thua một cách thê thảm như vậy nữa!"

Lúc này, Công Tôn Phong Vân chợt nhận ra rằng thực lực của Lâm Thiên hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.

Cậu chủ Chu của gia đình họ Chu đã ngất xỉu tại chỗ vì không thể chấp nhận được sự thật này.

Lúc này, cha của Nam Cung Điệp, Nam Cung Chính, tay ông không ngừng run rẩy:

"Ngay cả Các chủ Bạch Vân Các cũng bị đánh bại rồi, anh ta... anh ta làm sao có thể mạnh như vậy, Điệp à, với tình cảm bạn bè giữa con và cậu ta, con biết cậu ta có xuất thân như thế nào không!"

Khi Nam Cung Chính nói, giọng nói vẫn run rẩy không kiểm soát được.

Nam Cung Thành Vinh bên cạnh mặt cũng đang tái mét, ông ta bị chấn động đến mức nói không nên lời.

Đùa sao, Lâm Thiên lại có thể đánh bại Bạch Vân Các!

Nam Cung Điệp cũng ngây người nhìn lên võ đài: "Anh Lâm Thiên, anh quả thật lợi hại đến mức nào sao..." Trước kia ở nhà Lâm Thiên, Nam Cung Điệp đã chứng kiến cảnh Lâm Thiên đánh bại Độc Nhãn Long của nhà Công Tôn. Lúc đó, cô đã biết Lâm Thiên rất lợi hại, nhưng đến nằm mơ cô cũng không ngờ Lâm Thiên lại kinh khủng đến mức như vậy.

Trên võ đài.

“Đạo hữu Lâm Thiên, nếu tôi đoán không lầm thì cậu là đệ tử của một môn phái siêu cấp nào đó đúng không?” Các chủ Bạch Vân Các nhìn Lâm Thiên...

Được xem như một lão già đã sống lâu năm như ông ta, sớm đã nhìn thấu đáo mọi chuyện, ông ta không thể chỉ vì bị đánh bại mà không chịu đựng được. Đây là sự bình tĩnh mà những năm tháng sống đã mang lại cho ông ta.

Các chủ Bạch Vân Các trong lòng đã hiểu, Lâm Thiên chỉ là một Hư Đan tu sĩ, có thể bùng nổ với thực lực mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối không phải là điều bình thường.

Đối với khả năng ngày hôm nay của Lâm Thiên, ông ta không tin Lâm Thiên chỉ là một người tu luyện bình thường mà không theo một môn phái nào.

Rốt cuộc, nếu không có môn phái để tu luyện, không thể có công pháp tốt vậy được, nếu không có người hướng dẫn, tốc độ tu luyện cũng không thể nhanh được, nếu cùng cảnh giới này thông thường cũng không thể đạt đến được mức này.

Ông ta cho rằng, Lâm Thiên có thể lợi hại đến như vậy, rất có thể chính là đệ tử thiên tài của một môn phái siêu cấp nào đó, chỉ là tìm đến thế giới này để tập luyện mà thôi, cho nên cậu mới kinh khủng đến như vậy.

“Cứ cho là vậy đi.” Lâm Thiên cười.

Sư phụ của Lâm Thiên là Huyền Minh Kiếm Tôn, thật ra Lâm Thiên đúng là có nền tảng thật sự lớn.

Mà Lâm Thiên cũng rất rõ, nếu thừa nhận xuất thân quá hùng mạnh của mình, có thể khiến cho Các chủ Bạch Vân Các sợ hãi, và ghen tị với mình.

“Tôi thật sự đoán không sai mà.” Bạch Vân Các gật đầu.



Ngay sau đó, Các chủ Bạch Vân Các quay đầu lại và nói với trọng tài:

"Thông báo kết quả đi."

Trọng tài nhanh chóng gật đầu, rồi dõng dạc tuyên bố:

"Tôi tuyên bố: Lâm Thiên đã thắng trận đấu này, và anh Lâm Thiên cũng là người thắng cuộc trong cuộc thi võ thuật năm nay!"

Mọi người trên khán đài đều ngước nhìn Lâm Thiên.

Bắt đầu từ hôm nay, Lâm Thiên không còn là một con tốt vô danh ở thủ đô nữa!

Bắt đầu từ hôm nay, Lâm Thiên thật sự đã nổi tiếng ở thủ đô!

"Bạn đạo Lâm Thiên, anh đã vô địch, theo quy định của cuộc thi quyền thuật, anh có quyền chia sẻ một phần lợi ích của tám đại gia tộc." Các chủ Bạch Vân Các nói.

Các chủ không vì đã thua Lâm Thiên mà xem anh ta như kẻ thù không đội trời chung

Bởi vì rất đơn giản, ông ta cảm nhận được đằng sau anh ta là một tu tiên môn phái rất có thế lực, không thể không cẩn thận!

Lâm Thiên gật gật đầu, sau đó liền đi xuống võ đài, đi về phía tám đại gia tộc.

Lâm Thiên đi về phía gia tộc Công Tôn trước

Công Tôn Phong Vân cùng ba đều cảm giác như đứng ngồi không yên, sắc mặt thật sự rất khó coi.

“Công Tôn Phong Vân, ngước mặt lên nhìn tôi này.” Lâm Thiên nhìn xuống Công Tôn Phong Vân đang ngồi.

Sau khi bị điểm mặt cả người anh ta run lên, như là đối mặt với vực thẳm, dù sao ân oán của anh ta với Lâm Thiên cũng rành rành ra đó, anh ta biết thế nào Lâm Thiên cũng đến kiếm anh ta tính sổ mà.

Sau khi Công Tôn Phong Vân ngẩng đầu lên

“Công Tôn Phong Vân, trong bữa tiệc rượu lần trước, anh đã thua cả tính mạng cho tôi, không biết anh còn nhớ sự việc này không nhỉ.” Lâm Thiên chắp tay đứng đó, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Cái này, cái này..."

Công Tôn Phong Vân nghe nhắc đến việc đó, cơ mặt đột nhiên co giật, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Anh ta biết với thực lực vừa được bộc lộ của Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên muốn giết anh, chắc chắn bây giờ anh có thể dễ dàng bị kẹp chết, không ai ở đây có thể ngăn cản được.

"Lâm Thiên! Tôi... Phía sau tôi là cả gia tộc Công Tôn, là gia tộc Công Tôn ẩn thể, có Kim Đan cường giả phía sau hậu thuẫn, nếu như anh dám giết tôi, anh sẽ gây hiềm khích với gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, anh… quả thật có lợi hại đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là Hư Đan cảnh, đến lúc gặp Kim Đan cường giả, anh cũng phải chịu chết thôi!” Công Tôn Phong Vân nghiến răng hét thật lớn.

Công Tôn Phong Vân tuy trong lòng sợ hãi, nhưng sau lưng anh ta vẫn có sự hậu thuẫn của gia tộc Công Tôn ẩn sĩ

“Anh nói sao?” Lâm Thiên hơi nheo mắt.

Ngay sau đó, Lâm Thiên duỗi thẳng tay ra, kẹp vào cổ Công Tôn Phong Vân.

“Tôi không biết gia tộc Công Tôn ẩn sĩ có báo thù cho anh hay không, nhưng tôi biết, ngay lúc này, tính mạng của anh đang nằm trong tay ta!” Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.

Lâm Thiên không ngờ đã đến lúc này mà Công Tôn Phong Vân vẫn còn ra vẻ khoa môi múa mép ở đây.

Sau khi cổ của Công Tôn Phong Vân bị kẹt chặt, mặt anh ấy lập tức đỏ bừng lên vì ngạt thở, gân xanh trên trán và cổ đều nổi cả lên.

Công Tôn Phong Vân đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến nỗi lông tóc dựng thẳng cả lên như thể gặp ma, trong lòng hiện lên cảm giác sợ chết.

“Không! Không!” Công Tôn Phong Vân không ngừng giãy giụa

Anh ta đã sợ!

"Nương tay sao? Tính mạng của anh ta đã thua cho tôi mà, bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại thôi. Bây giờ muốn tôi nương tay cũng được, dùng tiền để chuộc lại mạng đi, như vậy cũng là hợp tình hợp lý mà.” Lâm Thiên nheo mắt nói.