Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 544




Sắc mặt của giáo chủ của gia tộc Công Tôn trầm xuống, vẻ khiển trách:

“Con trai, sao con lại có thể đắc tội với Hư Đan Cảnh chứ? Con có biết một khi đắc tội với Hư Đan Cảnh thì hậu quả sẽ ra sao không, sẽ nghiêm trọng như thế nào không? Con có biết con trêu chọc Hư Đan Cảnh như vậy đã gây ra biết bao rắc rối, phiền phức cho gia tộc Công Tôn của chúng ta không?”

Là một tu sĩ của gia tộc Công Tôn, ông cũng phần nào hiểu rõ Hư Đan Cảnh là một người như thế nào!

“Cha à, con… con cũng không biết anh ta chính là Hư Đan Cảnh.” Sắc mặt của Công Tôn Phong Vân tái nhợt đi, dường như rất bất lực.

Tại nơi ở của gia tộc Nam Cung.

“Hóa ra anh ta lại là người có sức mạnh to lớn tới vậy, xem ra… chúng ta đều đã đánh giá thấp anh ta rồi…” Ánh mắt Nam Cung Chính chăm chú nhìn Lâm Thiên trên sân khấu.

“Cha, con đã nói rồi anh Lâm Thiên rất lợi hại, con cũng đã nói anh Lâm Thiên không có nói dối đâu, giờ cha đã tin con chưa.” Nam Cung Điệp nói.

Nam Cung Chính khẽ nghiến răng nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu nói:

“Cha… cha tin rồi.”

“Cha à, vốn dĩ anh Lâm Thiên là muốn thay mặt gia tộc Nam Cung chúng ta đứng lên chiến đấu, nếu cha đồng ý, bây giờ anh Lâm Thiên sẽ thay gia tộc Nam Cung đánh thắng gia tộc Chu. Việc kinh doanh tài chính của nhà chúng ta cũng không bị gia tộc Chu cướp mất!” Nam Cung Điệp nói một cách hợp tình hợp lý.

Trước giờ Nam Cung Chính vẫn luôn hiểu lầm Lâm Thiên, xem thường Lâm Thiên, vẫn luôn cảm thấy Lâm Thiên dối trá và khoác lác, Nam Cung Điệp đương nhiên vì thế mà càng cảm thấy đau lòng và lo lắng cho Lâm Thiên.

Vào giờ phút này, Nam Cung Điệp rốt cuộc cũng có thể làm cho Lâm Thiên cảm thấy hãnh diện, có thể nói cho chính ba của mình biết rằng Lâm Thiên không những không như ông ấy nghĩ mà anh còn vô cùng lợi hại!

Sau khi Nam Cung Chính nghe xong những lời đó, cơ mặt ông ta khẽ co giật.

Một lúc sau, Nam Cung Chính lại thở dài một tiếng rồi nói bằng giọng nghiêm túc:

“Được rồi, Nam Cung Điệp, trong chuyện này là do cha đã sai, cha thừa nhận, là cha đã nhìn bằng một cách khác…”

Đương nhiên là Nam Cung Chính biết rất rõ rằng nếu ông ta đồng ý để cho Lâm Thiên thay gia tộc Nam Cung xuất binh thì hôm nay gia tộc Nam Cung không những không bị ức hiếp nữa mà còn có thể bước lên đến đỉnh cao.

Nam Cung Chính hiểu rõ mình đã không hề tin tưởng Lâm Thiên, chính điều này đã khiến gia tộc Nam Cung của bọn họ bị tổn thất nặng nề và cũng bỏ lỡ mất một cơ hội tuyệt vời.

Nam Cung Điệp lại quay người nhìn về phía bác cả Nam Cung Thành Vinh.

“Bác cả, bác nhìn xem, cháu đã nói anh Lâm Thiên rất lợi hại mà, trước đây bác luôn có thái độ chê cười, chế giễu anh Lâm Thiên, bây giờ bác còn gì để nói nữa không!” Nam Cung Điệp nói vô cùng hợp tình hợp lý.

Kể ra thì trước đây, người nực cười nhất không phải là Nam Cung Thành Vinh sao, thậm chí còn mắng Nam Cung Điệp là kẻ đê tiện, giờ thì Nam Cung Điệp cuối cùng cũng có thể hãnh diện mà chất vấn ngược lại Nam Cung Thành Vinh.

“Cháu… này…”

Bị Nam Cung Điệp chất vấn khiến Nam Cung Thành Vinh nghẹn ứ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Nam Cung Thành Vinh quanh co, ấp úng vài giây, sau đó lập tức đứng dậy, lớn giọng nói:

“Nam Cung Điệp, cậu ta lợi hại thì có sao chứ? Cậu ta chính là hung thủ gây nên vụ tai nạn xe hơi. Cậu ta cũng chính là hung thủ đã hủy hoại dung mạo của cháu!”

“Không thể nào! Chuyện đó nhất định không thể do anh Lâm Thiên gây ra! Cháu có thể lấy tính mạng mình ra để bảo đảm!” Nam Cung Điệp nói bằng giọng kiên định.



“Hừ, mày đảm bảo cái rắm thì có ấy, chuyện đó ngoài cậu ta ra thì còn ai có thể làm được nữa? Mày đúng là điển hình của một tên ngu ngốc nên mới bị cậu ta lừa.” Bác cả Nam Cung Thành Vinh tức giận nói.

Đúng vào lúc ấy, điện thoại di động của ba Nam Cung Điệp, Nam Cung Chính đột nhiên vang lên.

Nam Cung Chính vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là của người quản gia thân tín thì lập tức bắt máy ngay.

“Alo, có chuyện gì sao?” Nam Cung Chính mở lời hỏi.

“Ông chủ, kết quả điều tra vụ tai nạn xe hơi của cô chủ đã có rồi. Tôi đã điều tra việc này rất kỹ lưỡng rồi mới dám hoàn tất công việc điều tra.” Người quản gia nói trong điện thoại.

“Cái gì? Chuyện này là do ai làm? Có phải là do tên Lâm Thiên làm ra không!” Nam Cung Chính vội vàng hỏi.

“Không phải là Lâm Thiên mà là con gái lớn của gia tộc họ Trúc, Trúc Kim Dung đã sai người làm chuyện đó. Hiện tại tôi đã có bằng chứng trong tay, Trúc Kim Dung vẫn thích Công Tôn Phong Vân. Nếu lời suy đoán của tôi là đúng thì chắc chắn là Trúc Kim Dung đã ghen tị với hôn sự giữa cô chủ và Công Tôn Phong Vân nên đã cố ý gây nên tai nạn xe hơi này, chính là để phá hoại chuyện tốt của cô chủ.” Giọng của viên quản gia vang lên trong điện thoại.

“Cái gì?”

Ngay sau khi Nam Cung Chính nghe được tin đó, hai mắt ông ta lập tức trợn tròn, chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay đột nhiên tuột khỏi bàn tay rồi rơi mạnh xuống đất.

Cả người Nam Cung Chính đã bắt đầu cứng đờ.

Cho đến tận bây giờ, Nam Cung Chính vẫn luôn cho rằng, sự việc tai nạn xe hơi chính là do Lâm Thiên cố ý sắp đặt làm ra, mục đích chính là để phá hỏng hôn sự của Nam Cung Điệp, chuyện đó tốt cho Nam Cung Điệp!

Chính vì vậy, Nam Cung Chính vẫn luôn có thái độ vô cùng căm phẫn, tức giận đối với Lâm Thiên, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lâm Thiên, thái độ của ông ta đối với Lâm Thiên đều vô cùng tồi tệ.

Thậm chí trước đây, ông ta còn nghĩ chờ sau khi có đầy đủ bằng chứng trong tay rồi, ông ta sẽ tìm cách giết chết Lâm Thiên.

Chính bởi vậy, bây giờ sau khi biết được chân tướng sự việc, Nam Công Chính nhất thời phải chịu đựng một thời gian.

Thì ra suốt thời gian qua ông ta đã hiểu lầm Lâm Thiên!

Vào giờ phút này, Nam Cung Chính mới nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.

“Cha, cha làm sao vậy?” Nam Cung Điệp nhận thấy sau khi nhận được cuộc điện thoại khi nãy, phản ứng của ông ta lại thay đổi lớn như vậy, vì thế liền vội vàng lay mạnh người của bố mình.

Nam Cung Điệp ước chừng đã lắc mạnh người Nam Cung Chính vài lần, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn tái nhợt, giọng nói trầm hẳn xuống:

“Con gái, sự việc tai nạn xe hơi của con khi đó, đã được… đã được điều tra rõ ràng rồi.”

“Thật sao cha? Ai là người đã làm chuyện đó vậy?” Nam Cung Điệp vội vàng truy hỏi.

Đứng bên cạnh Nam Cung Điệp là bác cả Nam Cung Thành Vinh cũng vội vàng nói:

“Chắc chắn đó chính là thằng cha Lâm Thiên phải không?”

Nam Cung Chính ngồi thụp xuống ghế, nói với ánh mắt thất thần:

“Không phải, là chúng ta đã hiểu lầm Lâm Thiên, chuyện đó không liên quan đến cậu ấy, chính là cô con gái lớn Trúc Kim Dung của gia tộc họ Trúc đã âm thầm cho người làm ra chuyện này, mục đích chính là để phá hỏng hôn ước giữa Nam Cung Điệp và Công Tôn Phong Vân.”

“Sao cơ?” Nam Cung Thành Vinh cũng đột nhiên sửng sốt.

“Nam Cung Chính, chú không nói nhảm đấy chứ? Chuyện này đúng thật là do Trúc Kim Dung đã làm sao?” Nam Cung Thành Vinh lớn tiếng hỏi lại.



“Quản gia đã điều tra rõ ràng, bằng chứng đều nằm trong tay tôi rồi, sao có thể sai được chứ…” Nam Cung Chính lắc đầu thở dài.

Ngay sau đó, Nam Cung Chính nhìn về phía Nam Cung Điệp rồi cúi đầu nói:

“Diệp à, cha thật sự xin lỗi con, là do cha đã không tin tưởng con, là cha đã hiểu lầm Lâm Thiên, là do cha quá ngu ngốc.”

“Cha à, người mà cha nên xin lỗi không phải là con mà là Lâm Thiên, anh ấy vốn dĩ muốn giúp gia tộc Nam Cung của chúng ta vậy mà cha lại hiểu lầm anh ấy rồi còn mắng anh ấy nhiều như vậy nữa.” Nam Cung Điệp nói.

“Đúng vậy, cha đã nợ cậu ta một lời giải thích.” Nam Cung Chính gật đầu nói.

Dừng lại một lát, Nam Cung Chính đang không ngừng tự trách mình:

“Xem ra bây giờ, người hủy hoại dung nhan của con gái cha không phải là Lâm Thiên mà là chính bản thân cha, nếu cha không cho con và Công Tôn Phong Vân đính hôn, Trúc Kim Dung cũng sẽ không vì ghen tị mà gây nên vụ tai nạn xe hơi đó, đều do cha, tất cả đều do cha mà con bị hủy hoại dung mạo, hại con phải mang diện mạo như vậy trong suốt quãng đời còn lại.”

Khi Nam Cung Chính vừa nói xong, khóe mắt đã đỏ ửng lên, thậm chí ông ta còn không kiềm chế được mà giơ tay tự tát mình hai cái thật mạnh.

Nam Cung Điệp vội vàng ôm lấy cánh tay của Nam Cung Chính rồi nói:

“Cha, cha đừng như vậy, chuyện này không thể trách cha được, nếu muốn trách thì phải trách Trúc Kim Dung, cô ta mới chính là hung thủ.”

Ánh mắt Nam Cung Chính dừng lại một lúc.

“Trúc Kim Dung, cô dám hủy hoại dung mạo của con gái Nam Cung Chính này, ta Nam Cung Chính xin thề, dù phải đánh đổi tất cả mọi thứ, ta cũng phải trả mối thù này, nếu không ta thề không làm người!”

Nam Cung Chính vừa nói dứt lời, một luồng sát khí mãnh liệt lóe lên trong mắt ông.

Nam Cung Điệp quay đầu lại nhìn về phía bác cả Nam Cung Thành Vinh.

“Bác cả, bây giờ sự thật đã được làm sáng rõ, tai nạn xe hơi đó hoàn toàn không phải do anh Lâm Thiên làm, bác bây giờ còn có gì để nói nữa không?” Nam Cung Điệp chất vấn với giọng lạnh như băng.

Trong lòng Nam Cung Điệp đương nhiên vô cùng căm ghét bác cả Nam Cung Thành Vinh, bác ta không những muốn giành lấy vị trí giáo chủ mà còn không ngừng sỉ nhục cô và Lâm Thiên.

Lúc trước cho dù Nam Cung Điệp có giải thích thế nào đi chăng nữa, Nam Cung Thành Vinh đều có thể bắt bẻ, mắng mỏ và sỉ nhục cô.

Giờ đây sự thật cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, cô rốt cuộc cũng có thể tự tin mà chất vấn ngược lại bác cả Nam Cung Thành Vinh, cô cuối cùng cũng có thể hãnh diện.

“Này… này… này… bác cả ta… lúc trước bác cũng chỉ là đang suy đoán thôi.”

Bác cả Nam Cung Thành Vinh ấp úng, trên nét mặt hiện rõ vẻ xấu hổ, dù sao thì bây giờ bác ta mới là người vô lý.

“Suy đoán thôi sao? Hừ, bác cả dựa vào suy đoán và suy nghĩ chủ quan của chính mình mà đã hiểu lầm cháu và anh Lâm Thiên, đã cười nhạo, mắng nhiếc cháu và anh Lâm Thiên, bác cảm thấy làm như vậy có tốt không? Bác cảm thấy điều mình làm có được không?” Nam Cung Điệp chất vấn đầy tự tin.

“Bác… bác… bác…”

Sắc mặt bác cả lúc tái xanh, lúc tím bầm, lúc lại trắng bệch, trông vô cùng khó coi.

Nam Cung Điệp giọng nói đầy sắc bén, lại tiếp tục nói:

“Còn nữa, bác cả, nếu không phải do bác kịch liệt phản đối thì rất có thể anh Lâm Thiên đã giúp gia tộc Nam Cung ta chiến đấu, nếu như vậy thì hôm nay chúng ta đã chiến thắng. Bây giờ gia tộc Nam Cung chúng ta phải chịu tổn thất nặng nề, bác cả phải là người chịu hoàn toàn trách nhiệm! Lúc này tất cả mọi lỗi lầm cũng đều xuất phát từ bác cả mà ra!”