Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 538




Chị Bạch, cái loại nhóc con tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng như vậy, chị vẫn nên tránh xa nó một chút tốt hơn, miễn việc tự chuốc lấy tai họa.

“Đúng rồi Chị Bạch, khi kết bạn phải cẩn trọng, với loại người này nhất định phải tránh xa ra.”

Mấy người bạn của Chị Bạch lần lượt mở miệng.

Ngay sau đó mấy người bạn của Chị Bạch vô thức dịch chuyển khoảng cách, rõ ràng là họ muốn giữ khoảng cách với Lâm Thiên.

Chị Bạch cũng không biết làm sao mà lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Cô ấy làm sao biết được Lâm Thiên sẽ chọc tới nhiều gia tộc lớn như vậy chứ?

Thậm chí Chị Bạch còn có chút hối hận khi đã kết bạn với Lâm Thiên, hối hận vì để Lâm Thiên ngồi ở đây. Nhưng Lâm Thiên đã ngồi xuống rồi cô ấy cũng không tiện mở miệng kêu Lâm Thiên rời đi.

Vào ngay lúc này, những người tham gia trận đấu quyền anh ngầm này về cơ bản đã tới đông đủ.

Những người có thể tiến vào phòng tập quyền anh và ngồi trên đài quan sát cơ bản đều là những con cá sấu khổng lồ có tài sản, năng lượng và danh vọng cùng với con cháu của bọn họ.

Nói trắng ra chính là phải có đến tám mươi phần trăm người thuộc giới xã hội thượng lưu của Hà Nội đều đến đây!

Điều đó đủ thấy rằng sức hút của Bạch Vân Các là rất mạnh!

“Các chủ của Bạch Vân Các đến rồi!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, có một ông lão tóc đã hoa râm dưới sự vây quanh của đám đông, chầm chậm tiến vào phòng tập quyền anh.

Tất cả mọi người có mặt ở đó, bất kể là bát đại gia tộc ngồi ở phía trước hay là những con cá sấu khổng lồ đang ngồi trên đài quan sát, tất cả đều đứng thẳng dậy thể hiện sự chào đón đối với Các chủ của Bạch Vân Các.

Tuy nhiên, Lâm Thiên vẫn bình thản ung dung ngồi trên chỗ của mình như cũ, tuyệt đối không có ý định đứng dậy, có lẽ cả khán đài chỉ có duy nhất một mình Lâm Thiên là không đứng lên.

“Nhãi ranh, cậu thế mà không đứng lên, cậu có biết làm như vậy là không tôn trọng vị Các chủ của Bạch Vân Các không, nếu như bị Các chủ của Bạch Vân Các phát hiện, nhẹ nhất là bị đuổi ra ngoài, còn nặng nhất thì cậu sẽ mất mạng!” Một người bạn của Chị Bạch nói.

Chị Bạch cũng vội vàng nói: “Lâm Thiên, cậu mau chóng đứng lên đi, thân phận của Các chủ của Bạch Vân Các cao tới mức bát đại thế gia cũng đều phải đứng dậy chào đón, cậu đứng dậy chào đón ngài ấy cũng không mất mặt!”

“Đây không phải nguyên nhân có mất mặt hay không, chỉ là tôi cảm thấy Các chủ của Bạch Vân Các muốn tôi đứng dậy chào đón, chỉ sợ ông ta không đủ tư cách.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Cái gì? Cậu nói Các chủ của Bạch Vân Các không đủ tư cách? Ha ha, đây tuyệt đối là câu nói nực cười nhất mà tôi từng nghe trong cuộc đời này!”

“Đúng là một thằng nhãi hết thuốc chữa mà, dám nói ra lời kiêu căng ngạo mạn như vậy.”

Những người bạn của Chị Bạch đều bật cười, cứ như là nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời này vậy.

Bản thân Chị Bạch cũng không khỏi lắc đầu, cô ấy đã bất lực không nói nổi rồi.

Lâm Thiên nghe thấy tiếng cười của bọn họ thì cũng không giải thích nhiều, bởi vì tất cả mọi sự giải thích đều vô ích.

Trong mắt của Lâm Thiên, Các chủ của Bạch Vân Các quả thật không đủ tư cách.

Lâm Thiên thân là một tu sĩ ngay cả kẻ cực mạnh của cấp bậc Nguyên Anh cũng bị anh đánh tới thua thảm hại. Trừ phi đó là kẻ mạnh vượt trên cấp bậc Nguyên Anh, nếu không thì không có tư cách phải để Lâm Thiên đứng dậy chào đón.

Lâm Thiên có thể cảm nhận được vị Các chủ của Bạch Vân Các này cũng là một tu sĩ, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, rất có khả năng đã có nội lực, chắc là Tiên Thiên Hư Đan.

Nhưng trong mắt Lâm Thiên, cái loại thực lực này căn bản không đủ!

Phía trước.

Các chủ của Bạch Vân Các đi dọc theo lối đi ở giữa trực tiếp tiến đến bục cao nhất ngay sau võ đài.

Bục cao này là vị trí cao nhất, nổi bật nhất của toàn bộ đấu trường.



Trên bục cao đó cũng chỉ đặt một chiếc ghế.

Sau khi Các chủ của Bạch Vân Các tiến lên bục cao đó liền trực tiếp ngồi xuống ghế, các tùy tùng đứng ngay phía sau Các chủ của Bạch Vân Các.

“Đều ngồi xuống đi!” Các chủ của Bạch Vân Các xua tay.

Toàn bộ người trong đấu trường sau khi nghe những lời này bấy giờ mới ngồi xuống.

Lúc này toàn bộ đấu trường đều im phăng phắc, bởi vì bây giờ là lúc Các chủ của Bạch Vân Các đang phát biểu, ai dám lên tiếng chứ?

Trên bục cao.

Các chủ của Bạch Vân Các nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là tới thời gian chính thức bắt đầu.

“A Tông, trận đấu quyền anh năm nay có gì đặc biệt đáng xem không?” Các chủ của Bạch Vân Các chậm rãi hỏi.

Một người hầu già đứng bên cạnh lập tức trả lời: “Thưa Các chủ, điểm nổi bật của năm nay chính là nhà họ Chu có mời đến một vị tán tu, người đời gọi là Thầy Nhâm. Theo tôi được biết thì cảnh giới của Thầy Nhâm hẳn là ở nửa Hư Đan Cảnh.

Nửa Hư Đan Cảnh, dựa theo tên gọi thì đã đạt tới cảnh giới sâu của Hư Đan Cảnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bước vào Hư Đan Cảnh, chỉ có thể tính là đã bước một chân vào được Tiên Thiên Hư Đan.

“Nửa Hư Đan sao, nhà họ Chu của anh ta lại có chút bản lĩnh này, cả tu sĩ cấp bậc nửa Hư Đan Cảnh cũng mời tới rồi. Nói như vậy thì trận thi đấu quyền anh ngầm này nhà họ Chu của anh ta trở thành nhà chiến thắng lớn nhất rồi.” Các chủ của Bạch Vân Các nói.

“Chắc là vậy.” Người hầu già tên Tông gật đầu.

Vào lúc này thời gian đã tới, Các chủ của Bạch Vân Các lập tức mở miệng tuyên bố:

“Các vị, hoan nghênh các vị đã đến đây. Tôi nghĩ các vị đều đã biết quy tắc của thi đấu quyền anh, nên tôi sẽ không nói nhiều nữa. Tôi tuyên bố, cuộc thi đấu quyền anh chính thức bắt đầu!”

Các chủ của Bạch Vân Các vừa mới tuyên bố xong, gia chủ nhà họ Chu ngồi ngay phía trước liền đứng dậy đầu tiên.

“Nhà họ Tôn, ân oán giữa hai nhà chúng ta hôm nay nên giải quyết rồi chứ?” Gia chủ nhà họ Chu nói.

Nhà họ Tôn cũng là một trong bát đại thế gia của Hà Nội, tuy nhiên lại là một gia tộc khá yếu trong số các gia tộc trong bát đại thế gia.

Gia chủ nhà họ Tôn sau khi bị gọi đến tên liền lập tức vỗ mạnh vào tay vịn ghế rồi bất thình lình đứng bật dậy.

“Gia chủ nhà họ Chu, hai năm nay nhà họ Chu mấy người dòm ngó sản nghiệp nòng cốt nhà họ Tôn chúng tôi, còn không ngừng len lén hành động. Hôm nay cho dù ông không nói tôi cũng phải phát động thách đấu với ông. Tôi không sợ nói cho ông biết, tôi đặc biệt mời tới một vị cao thủ Muay Thái giỏi nhất từ Thái Lan đến đây.” Gia chủ nhà họ Tôn giận dữ nói.

Trong một năm qua, nhà họ Chu không chỉ đụng tới tài chính của gia tộc Nam Cung mà đồng thời còn động tới ngành xuất nhập khẩu của nhà họ Tôn.

Vì vậy năm nay nay nhà họ Tôn đã đi khắp nơi tìm kiếm cao thủ, chính là dành cho buổi thi đấu quyền anh hôm nay, để đánh bại nhà họ Chu và lấy lại những sản nghiệp vốn dĩ thuộc về nhà họ Tôn.

Ngay sau đó, gia chủ nhà họ Tôn giơ tay ra hiệu cho một võ sĩ da ngăm đen bên cạnh, vị võ sĩ da ngăm đó lập tức ra sân, rõ ràng đây là võ sĩ mà nhà họ Tôn mời tới.

“Hóa ra đây là cao thủ Muay Thái mà ông mời đến. Vậy thì để xem, người mà ông mời tới lợi hại hay người mà tôi mời tới mới lợi hại!” Gia chủ nhà họ Chu cười nói

Chu Tuấn đứng ngay bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy tự tin mỉm cười.

“Thầy Nhâm, tiếp theo làm phiền tới ông rồi.” Gia chủ nhà họ Chu ngữ điệu khách khí nói với Thầy Nhâm.

“Giải quyết cái loại tép riu như này còn cần tới tôi ra tay. Đồ đệ, con ra sân.” Thầy Nhâm bình tĩnh nhắm mắt nói.

Trừ phi gặp được cao thủ chân chính, nếu không thì Thầy Nhâm dự tính hôm nay sẽ không ra sân.

“Dạ, sư tôn!”

Một chàng trai mặc áo đạo sĩ đứng sau Thầy Nhâm chắp tay trả lời.

Ngay sau đó, chàng trai mặc áo đạo sĩ trực tiếp bước lên phía trước sàn đấu.

Sàn đấu có độ cao ba mét, người bình thường cần phải đi qua bậc cầu thang bên cạnh mới có thể bước lên sàn đấu.

Nhưng chàng trai mặc đạo bào không cần đi cầu thang mà đứng ngay sàn đấu, trực tiếp đạp một cái đã nhẹ nhàng nhảy lên sàn đấu.



Lúc này vị cao thủ Muay Thái đó đã đứng trên sàn đấu.

Vì là cuộc thi đấu quyền anh tổ chức ngầm đương nhiên không có phần cá cược, mà mỗi cái ghế sẽ được trang bị một máy tính bảng để cá cược, đây cũng chính là phần thu hút người xem nhất của cuộc thi đấu quyền anh ngầm.

Đã có không ít ông chủ cầm lấy máy cá cược, bắt đầu cá cược.

Các chủ của Bạch Vân Các thuộc về nhà cái.

Trên sàn đấu.

“Nghe nói nước Hoa các anh ngọa hổ tàng long, hôm nay tôi sẽ lĩnh giáo.”

“Tôi sẽ cho anh nếm mùi ngay lập tức.” Chàng trai mặc đạo bào khinh thường nói.

Đã hết thời gian ba phút để cá cược, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Vị cao thủ Muay Thái đó cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp giáng một cú đấm vào chàng trai mặc áo đạo sĩ.

“Bốp bốp bốp!”

Ngay lập tức, hai tuyển thủ trên sàn đấu bắt đầu giao đấu.

Dưới sàn đấu.

“Hậu Thiên Luyện Cốt Cảnh sao?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm sàn đấu rồi lẩm bẩm một câu.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Lâm Thiên phát hiện chàng trai mặc áo đạo sĩ mà nhà họ Chu phái lên thi đấu đó chính là tu sĩ cấp bậc Hậu Thiên Luyện Cốt Cảnh.

Thực lực của anh ta có thể sánh ngang với Thạch Hàn trước khi tu luyện, chỉ là kinh nghiệm thực chiến của Thạch Hàn mạnh hơn anh ta.

Thế nhưng trong mắt của Lâm Thiên hôm nay, chính là đồ rác rưởi mà thôi!

Trên sàn đấu.

Sau khi giao đấu, vị cao thủ Muay Thái đó bị chàng trai mặc áo đạo sĩ đánh tới liên tiếp tháo chạy!

Nhà họ Tôn nhìn thấy vị cao thủ Muay Thái mà mình mời tới vậy mà hoàn toàn đánh không lại. Gia chủ nhà họ Tôn trong lòng lo lắng căng thẳng như ngồi trên đống lửa. Nhưng ông ta chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.

Một lát sau.

“Bốp!”

Vị cao thủ Muay Thái lúc đó đã bị đẩy lui tới mép sàn đấu trực tiếp bị giáng một quyền bay khỏi sàn đấu, sau đó nặng nề rơi xuống dưới sàn đấu.

“Phụt!”

Vị cao thủ Muay Thái đó bị nện mạnh xuống dưới sàn rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái mét.

“Nhà họ Chu, thắng!” Trọng tài lập tức tuyên bố kết quả.

Dựa theo quy tắc của cuộc thi đấu quyền anh ngầm, bị đánh rớt khỏi sàn đấu sẽ lập tức bị xử thua.

Trên khán đài, những ông chủ đang theo dõi trận đấu sau khi nhìn thấy kết quả này liền dấy lên một tràng bàn tán nghị luận.

“Trước đây đã nghe nói lần này nhà họ Chu mời cao thủ tới đây, xem ra đúng thật là như vậy!”

“Xem ra hôm nay nhà họ Chu hôm nay muốn làm nên chuyện rồi.”

“Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng vị cao thủ Muay Thái đó mạnh lắm chứ, tôi còn cược vào anh ta 350 tỷ, toàn bộ Thái Lan đều thổi phồng lên rồi.”

“Ha Ha, tôi cược vào nhà họ Chu, không tồi không tồi, kiếm lời không nhỏ!”