Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 520




“Lâm Thiên, sao đấy? Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

Tô Bảo Nhi nhìn Lâm Thiên.

“Không... Không có gì.”

Lâm Thiên xua tay.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến cửa của phòng tiệc. Sau khi họ báo tên cho người phục vụ ở cửa, liền được dẫn vào bên trong bữa tiệc.

Đại sảnh của buổi tiệc nguy nga lộng lẫy chẳng khác nào cung điện. Khách khứa đã đầy ắp cả hội trường. Phía trước hội trường có một sân khấu, Tô Bảo Nhi đi lên khán đài chuẩn bị trước. Còn Lâm Thiên kiếm một chỗ ngồi.

Lâm Thiên lấy một ly rượu vang từ chỗ người phục vụ, vừa uống vừa nhìn xung quanh. Trong đại sảnh, bất kể là nam hay nữ ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, đắt đỏ. Nam thì mặc vest, đeo giày da. Nữ thì hầu hết mặc đồ dạ hội. Họ đứng tụ tập, tán gẫu hết sức vui vẻ. Những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, mang theo đồ uống và rượu đi tới đi lui cho các cậu ấm, cô chiêu.

Lâm Thiên nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở một cô gái. Cô ấy là Liễu Điệp. Lúc này, có một vài nam nữ thanh niên vây quanh Liễu Điệp, còn chủ động bắt chuyện với cô ấy. Hơn nữa đoán tuổi của những nam thanh nữ tú này, chắc cũng toàn là cô chủ, cậu chủ ở nhà. Thái độ của bọn họ với Liễu Điệp có phần đặc biệt kính trọng.

“Liễu Điệp tại sao lại có mặt ở bữa tiệc này? Lại còn có nhiều cậu ấm, cô chiêu chủ động đến bắt chuyện?”

Lâm Thiên nhìn Liễu Điệp, ánh mắt có phần kinh ngạc.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Trong lòng Lâm Thiên càng thêm mơ hồ và khó hiểu. Đây hoàn toàn khác với Liễu Điệp mà Lâm Thiên quen biết. Nhưng đúng lúc này…

“Lâm Thiên... Đúng là mày rồi.”

Một giọng nói từ phía sau Lâm Thiên vang lên. Anh quay đầu lại, phía sau là cậu chủ nhà họ Chu. Nhà họ Chu là một trong tám đại gia tộc đứng đầu Hà Nội, thậm chí ở khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn, nhà họ Chu cũng có cổ phần. Cậu chủ nhà họ Chu xuất hiện tại đây cũng không có gì lạ.

“Cậu Chu Tuấn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Lâm Thiên híp mắt khi nhìn thấy hắn.

Trước đây ở Hà Nội, tại fan meeting của app Bigo, gây thù kết oán với cậu chủ nhà họ Chu, căn bản hai người cũng không có gì để nói. Theo sau anh ta còn có bảy, tám vị nam thanh nữ tú.

Lâm Thiên buông ly rượu vang trong tay, cười lạnh nói:

“Chu Tuấn, cho dù anh muốn giết tôi thì cũng phải tìm vài người lợi hại đến đây, hôm qua lại phái lũ tôm tép xạ thủ đến, kết quả cả hai đều đã bốc hơi khỏi thế gian.”

Trước khi tham gia bữa tiệc, Chu Tuấn đã cố gắng liên lạc với 2 tên xạ thủ nhưng đều không liên lạc được, hắn còn đang không biết xảy ra chuyện gì. Hiện tại thấy Lâm Thiên nói vậy, cũng hiểu ra vài phần.

“Lâm Thiên, thật sự anh đã giết mấy người đó? Anh... Anh làm thế nào mà…”

Chu Tuấn mặt mày xanh lét, chất vấn Lâm Thiên.

Quản gia trước đó đã nói cho Chu Tuấn, rằng những người phái đi đều bị giết. Chu Tuấn không tin, anh ta còn cảm thấy Lâm Thiên là tay không tấc sắt, không cần quá bận tâm. Hai tên xạ thủ, trong tay còn có súng, chắc chắn có thể giết chết Lâm Thiên.

Cuối cùng anh ta vẫn không thể hiểu được Lâm Thiên thế nào mà giết chết được hai tên xạ thủ.

“Tôi làm cách nào cũng không cần phải báo cáo với anh. Tôi chỉ muốn nói với anh một điều, anh làm như vậy là đã chọc giận tôi rồi đấy. Tôi cam đoan rằng kết cục của anh sẽ rất bi thảm.”

Lâm Thiên lạnh giọng nói.



“Hừ, ai thảm hay không còn chưa biết đâu.”

Chu Tuấn cười lạnh một cái.

Ngay sau đấy anh ta bèn chuyển chủ đề câu chuyện, nhe răng cười nói: “Tên nhãi, anh đang ở Hà Nội. Tuy rằng có được tập đoàn Thành Đô nhưng chỉ dựa vào tập đoàn Thành Đô, anh còn không có tư cách tham gia bữa tiệc này. Cậu chờ ở đây, tôi lập tức đi gọi bảo vệ, đuổi anh ra ngoài. Tôi sẽ cho anh biết, là anh ở đất Hà Nội này, cũng không bằng con chó.”

Ngay lập tức, Chu Tuấn giơ tay ra hiệu, bảo người hầu phía sau anh ta đi gọi bảo vệ.

“Chu Tuấn, là ai vậy? Tại sao chưa gặp qua?”

“Đúng rồi, Chu Tuấn, ai vậy?”

Mấy cậu ấm, cô chiêu đi theo Chu Tuấn đều tò mò hỏi, đồng thời coi thường nhìn Lâm Thiên.

“Một con chó bên ngoài đến thôi, nhìn tôi đuổi anh ta đi đây.”

Chu Tuấn ngạo mạn nói.

“Tuyệt lắm Chu Tuấn.”

“Chu Tuấn oai quá.”

Đằng sau mấy nam thanh nữ tú đều hào hứng kích động.

“Chu Tuấn, Lâm Thiên là theo tôi tới, cậu không thể đuổi anh ấy ra ngoài.”

Một giọng nói như tiếng chim sơn ca vang lên, đập và mắt chính là Liễu Điệp. Nhìn Liễu Điệp đi tới, Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc.

“Nam Cung Điệp. Cô quen anh ta sao? Cô muốn bảo vệ anh ta à?”

Lâm Thiên nhíu mày nhìn Liễu Điệp.

“Nam Cung Điệp?”

Lúc Lâm Thiên nghe thấy Chu Tuấn xưng hô với Liễu Điệp, trong ánh mắt bỗng lóe lên vài phần kinh hãi. Trong lòng kinh hãi cũng bởi vì hai chữ “Nam Cung”.

Giữa sân.

“Chu Tuấn, anh ấy là bạn tôi, tôi dẫn anh ấy đến chắc không thành vấn đề chứ?”

Liễu Điệp nhìn Chu Tuấn.

“Liễu Điệp, tên nhãi này ở Hà Nội chính là loại rác rưởi. Nếu như cô xúc phạm tôi để bảo vệ anh ta, tính ra rất bất lợi. Cô phải suy nghĩ cho cẩn thận."

“Cho dù đắc tội với anh, tôi vẫn muốn bảo vệ anh ấy.”

Liễu Điệp ngữ khí kiên định.

“Cô…”



Chu Tuấn hiếm khi thấy Liễu Điệp sắc mặt kiên định, bộ dạng của hắn lại càng khó coi.

Chu Tuấn biết, hôm nay Bạch Vân Các tổ chức bữa tiệc này, mà không phải nhà họ Chu của hắn tổ chức. Nếu hôm nay Liễu Điệp bảo vệ Lâm Thiên thì hắn không có quyền gì mà tùy tiện đuổi Lâm Thiên.

Chu Tuấn nhìn về phía Lâm Thiên hung tợn nói: “Thằng nhãi, coi như hôm nay mày gặp may, cứ chờ đấy, tao cam đoan mày không thể còn sống mà rời khỏi Hà Nội này đâu.”

Chu Tuấn liền khoát tay: “Chúng ta đi.”

Lâm Thiên lạnh lùng quát một tiếng, liền đi đến trước mặt Chu Tuấn.

“Chu Tuấn, tôi cam đoan anh cũng sẽ phải hối hận khi đối đầu với tôi. Nhất định anh sẽ phải quỳ gối xin lỗi tôi, xin tôi tha thứ.”

Lâm Thiên hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Chu Tuấn, khiến người ta sợ đến phát khóc.

“Dựa vào mình mày? Mày thì có bản lĩnh gì? Mạnh mồm thì có ích gì? Còn cần một cô gái phải bảo vệ. Yếu đuối. Vô tích sự. Ha ha.”

Chu Tuấn cười haha, thanh âm dị thường đến chói tai.

“Ha...ha. Tên nhãi này cũng rất biết đùa.”

“Đầu óc của anh ta buồn cười quá. Như vậy mà cũng nói ra được. Chu Tuấn sẽ giết chết anh ta chỉ trong phút chốc thôi.”

Mấy cô chủ, cậu chủ nhà giàu đứng sau Chu Tuấn đều lấy tay che miệng cười. Họ nhìn Lâm Thiên như một tên ngốc. Dù sao trong mắt họ Chu Tuấn cũng là con trai trưởng nhà họ Chu. Mà Lâm Thiên lại không biết là tên đầu đường xó chợ từ chỗ nào đến đây.

“Chúng ta đi. Không cần phải ở đây cùng tên vô tích sự núp váy phụ nữ lãng phí thời gian.”

Chu Tuấn vung tay lên, ra hiệu cho đám người phía sau rời đi.

Đám người của hắn đi khỏi. Lâm Thiên nhìn về phía Liễu Điệp.

“Liễu Điệp, nãy Chu Tuấn gọi cô là Nam Cung Điệp, cô… là người nhà họ Nam Cung?”

Lâm Thiên có phần khiếp sợ.

Đối với hai chữ “Nam Cung”, Lâm Thiên vẫn nhớ như in, lần trước chính là hai người họ Nam Cung ra tay giúp đỡ mình. Nhưng anh vẫn thấy rất khó hiểu, anh vẫn không biết đến gia tộc Nam Cung. Rốt cuộc anh vẫn thắc mắc, gia tộc Nam Cung vì sao lại giúp mình.

“Đúng thế anh Lâm Thiên... tôi là người họ Nam Cung, là tôi đã giấu anh.”

Liễu Điệp cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận. Vốn cô không nghĩ tới việc để lộ thân phận, nhưng trong hoàn cảnh này, đương nhiên cô không thể không thừa nhận.

“Sao cô… cô trở thành người nhà Nam Cung?”

Lâm Thiên xúc động hỏi.

Lâm Thiên biết gia cảnh của gia đình Liễu Điệp. Nhà Liễu Điệp ở Tây Xuyên của thành phố Hải Phòng rất nghèo khó. Cô ấy làm như nào mà thay đổi nhanh chóng, biến thành người nhà của dòng họ Nam Cung giàu nhất Hà

“Liễu Điệp, thật ngại quá, lúc nãy ở phòng hóa trang, tôi còn tưởng cô dùng tiền tôi đưa đi mua quần áo trang sức hàng hiệu, thật sự rất xin lỗi.”

Lâm Thiên vẻ mặt xin lỗi nói với Liễu Điệp. Nghĩ lại lúc trước anh cùng Liễu Điệp hiểu lầm, làm Liễu Điệp khóc lóc, nghĩ lại trong lòng lại càng thấy có lỗi.

Liễu Điệp là người của gia tộc Nam Cung nên trên người có hàng hiệu đắt tiền cũng không phải chuyện gì lạ.