Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 510




“Xin chào anh, kẻ hèn là chủ tiệm này, kẻ hèn họ Vạn, rất hân hạnh được phục vụ anh.”

Người đàn ông trung niên chạy đến trước mặt Lâm Thiên, vẻ mặt tươi cười bắt tay với Lâm Thiên, thái độ vô cùng cung kính.

“Ông chủ Vạn, tôi tên Thiên, tôi muốn mua một dược đỉnh, không biết tiệm ông có cái này hay không.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Anh Thiên, cái thứ đồ chơi dược đỉnh này. Ở trong giới đồ cổ, cũng không dễ tìm, một là số lượng được lưu truyền đến bây giờ rất ít, hai là những người thích sưu tầm dược đỉnh, cũng không nhiều.” Ông chủ Vạn nói.

Ngay sau đó, ông chủ Vạn lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà, anh Thiên đây đến rất đúng lúc, vừa hay gần đây tôi vừa có được một cái dược đỉnh, nghe nói là vào năm trăm năm trước, nó là dược đỉnh được một vị đạo trưởng dùng để luyện đan. Nếu như anh Thiên đây thích sưu tầm dược đỉnh, thì không nên bỏ lỡ cái bảo bối này.”

“Dược đỉnh được dùng để luyện đan sao? Cho tôi xem xem.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên cũng biết rõ, bây giờ muốn tìm được một cái dược đỉnh thích hợp để luyện đan, chỉ sợ là không dễ chút nào.

Còn về cái đỉnh trong miệng ông chủ này, có thể đem đi luyện đan không, Lâm Thiên cũng không rõ, dù sao đã lưu truyền nhiều năm như vậy rồi, có thể đã sớm bị hư, có khi chỉ có thể đem đi sưu tầm.

Lâm Thiên chỉ có thể hi vọng, cái dược đỉnh này vẫn còn dùng được. Nếu không lại phải đi tìm chỗ khác, e là rất phiền phức.

“Anh Thiên, cái dược đỉnh này để ở sân sau, mời đi theo tôi.” Ông chủ Vạn nói.

Ông chủ Vạn đi trước dẫn Lâm Thiên ra ngoài sân sau.

Ở sân sau cũng bày rất nhiều đồ cổ và đồ sưu tầm.

Dưới sự dẫn dắt của ông chủ Vạn, Lâm Thiên đi đến trước một cái dược đỉnh.

Cái dược đỉnh này, trông rất cũ kỹ, tất nhiên là đã có chút tuổi đời.

Lâm Thiên đi quanh cái dược đỉnh nhìn một vòng, tuy dược đỉnh cũ kỹ, nhưng lại được giữ gìn không tệ.

Nhưng điều khiến Lâm Thiên vui mừng nhất là, cái dược đỉnh này quả thật có thể luyện đan, Lâm Thiên có thể nhìn thấy vết tích để lại trong đỉnh.

Nói như vậy, vật này, chính là thứ mà Lâm Thiên muốn.

Lâm Thiên vốn còn lo lắng, muốn tìm được dược đỉnh có thể sử dụng, e là rất khó, không ngờ lại tìm được nhanh như vậy.

Mặc dù trong lòng Lâm Thiên mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại lắc đầu nói:

“Cái đỉnh này, cũng quá cũ nát rồi.”

“Anh Thiên, nhưng mà món đồ này có lịch sử năm trăm năm, thời gian lâu như vậy, không cũ mới là lạ đó.” Ông chủ Vạn cười gượng nói.

“Vậy ông nói xem, cái đỉnh này bao nhiên tiền.” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.

“Cái dược đỉnh này, tôi phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có được, hơn nữa món đồ này, vốn dĩ vô cùng quý giá, một giá thôi mười bảy tỷ.” Ông chủ Vạn duỗi mấy ngón tay ra.

“Mười bảy tỷ thì đắt quá rồi?” Lâm Thiên lắc đầu.

Mặc dù Lâm Thiên có nhiều tiền, nhưng cũng không phải kẻ coi tiền như rác, Lâm Thiên biết, phần lời trong con số mười bảy tỷ rưỡi quá lớn rồi.



Ngay sau đó, Lâm Thiên lại đưa mấy ngón tay lên.

“Mười tỷ sao? Này… Anh Thiên, mười tỷ thật sự không được đâu.” Ông chủ Vạn ra vẻ bất đắc dĩ.

“Không không không, ý của tôi là, một tỷ rưỡi.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

“Một tỷ rưỡi? Anh Thiên đừng nói đùa chứ, thua thiệt như vậy đến bà ngoại của tôi cũng không làm được.” Ông chủ Vạn liên tục lắc đầu.

“Vậy thì ba tỷ rưỡi, được thì được, không được thì thôi.” Lâm Thiên lại duỗi ba ngón tay ra.

Ông chủ Vạn suy nghĩ một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Anh Thiên. Anh… Anh có thể tăng thêm một chút được không?”

“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.” Lâm Thiên nói

“Được, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu. Tôi lỗ vốn một chút để làm quen với anh Thiên vậy.” Lúc này ông chủ Vạn đồng ý.

Lâm Thiên cười cười, chắc chắn là không có chuyện lỗ vốn, đây chẳng qua là lý do thoái thác của ông chủ này thôi.

Lâm Thiên trực tiếp đưa thẻ cho ông chủ.

“Quẹt thẻ đi, phải rồi ông chủ, thứ đồ chơi này các ông có giao hàng không?” Lâm Thiên nói.

“Đương nhiên rồi, anh Thiên cứ ghi lại địa chỉ, tôi sẽ giao đến tận nhà cho anh.” Vẻ mặt ông chủ Vạn tươi cười nhận lấy thẻ của Lâm Thiên, sau đó đi quẹt thẻ thanh toán.

Lâm Thiên cũng quay trở lại phía trước tiệm, chờ đợi ông chủ Vạn quẹt thẻ, đồng thời cũng bắt đầu đi loanh quanh trong tiệm, nhìn xem ở đây còn có đồ nào không tệ không.

Sau khi dạo hết một vòng trong tiệm, ánh mắt của Lâm Thiên, dừng lại trên một cái mảnh giáp cổ xưa.

Mảnh giáp này to cỡ bằng bàn tay.

Mặc dù cái mảnh giáp này được đặt ở một chỗ rất không gây chú ý, bên ngoài cũng bám đầy bụi, nhưng mà Lâm Thiên cảm nhận được, trong cái mảnh giáp này dường như có một loại năng lượng đặc biệt nào đó.

Mặc dù Lâm Thiên không biết, rốt cuộc mảnh giáp này là cái quái gì, nhưng mà Lâm Thiên cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là một vật tầm thường.

Lúc này, ông chủ Vạn đã quẹt thẻ xong, đi về phía Lâm Thiên.

“Ông chủ Vạn, cái này giá bao nhiêu vậy?” Lâm Thiên chỉ vào mảnh giáp, mở miệng hỏi thăm.

Lâm Thiên chuẩn bị mua lại món đồ này, đem về nghiên cứu một chút.

“Nếu như anh Thiên thích. Tôi tặng cho anh Thiên là được, xem như là tặng cho bạn bè.” Ông chủ Vạn cười híp mắt nói.

Rất hiển nhiên, ông chủ Vạn vốn không xem món đồ này ra gì, có lẽ là ở trong mắt ông chủ Vạn, cái thứ đồ chơi này rất không đáng tiền. Cho nên cũng đặt ở một chỗ không gây chú ý, thậm chí trên đó còn phủ một lớp bụi.

“Vậy thì cảm ơn ông chủ Vạn.” Lâm Thiên vừa nói, vừa đưa tay ra lấy.

“Đợi một chút.” Một giọng nói vang lên.



Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, đập vào trong mắt, là một người đàn ông trẻ tuổi bộ dạng tuấn tú.

Không những người đàn ông có tướng mạo tuấn tú, hào hoa phong nhã, mà ngay cả ăn mặc cũng rất thời thượng, cái đồng hồ sáng chói trên cổ tay, đã có giá bằng một chiếc xe thể thao, chứ đừng nói đến các trang sức khác trên người.

“Ôi, đây không phải là cậu chủ Phong Vân sao.” Sau khi ông chủ Vạn nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, lập tức nở nụ cười sáng lạn.

Người đàn ông mỉm cười gật đầu với ông chủ, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Anh này, tôi rất thích cái mảnh giáp trong tay anh. Không biết anh có thể nhường lại cho tôi được không?” Người đàn ông nói với Lâm Thiên.

“Thật ngại quá, tôi cũng rất thích mảnh giáp này, cho nên không thể được.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh này, chỉ cần anh đồng ý nhường lại cho tôi, tôi sẽ cho anh ba tỷ rưỡi xem như cảm ơn, được không? Với lại, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Công Tôn, tên Phong Vân.” Người đàn ông bình tĩnh nói.

“Thật ngại quá, anh Phong Vân, dù anh có cho tôi một trăm bảy mươi lăm tỷ, tôi cũng không nhường.” Lâm Thiên nói.

Công Tôn Phong Vân nghe thấy Lâm Thiên nói như vậy, lông mày của anh ta nhíu lại một chút.

Ông chủ Vạn ở bên cạnh vội vàng nói: “Anh Thiên, hay là anh nhường lại cho cậu chủ Phong Vân đi, tôi biết anh lợi hại, nhưng cậu chủ Phong Vân là cậu cả của gia tộc Công Tôn, gia tộc Công Tôn ở Hà Nội này, chính là gia tộc siêu cấp nhất, năng lực không cách nào đấu lại được.”

“Ở cái đất Hà Nội này. Một cục gạch tùy tiện rơi xuống, cũng có thể nện trúng một đống nhân vật quyền quý. Hà Nội đất rộng người đông, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?” Lâm Thiên cười nói.

Hà Nội là thủ đô của Việt Nam, nơi này ngọa hổ tàng long, những nhân vật có bối cảnh sâu xa nhiều không kể xiết, đương nhiên Lâm Thiên biết chuyện này.

“Người anh em, khẩu khí của anh thật lớn đó, anh đã thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi, không biết danh tánh của anh là gì?” Vẻ mặt Công Tôn Phong Vân tươi cười nhìn Lâm Thiên.

“Tôi chỉ là một con chuột nhắt không tên thôi, không dám so bì với cậu chủ Phong Vân, cho nên tôi sẽ không nói.” Lâm Thiên lạnh nhạt buông tay.

“Người anh em, anh có biết hay không, anh dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, nếu đổi lại là cậu chủ của các gia tộc khác. E là đã ra tay thu thập anh rồi.” Công Tôn Phong Vân vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười nhìn có chút giả dối.

Hơn nữa lúc Công Tôn Phong Vân nhìn Lâm Thiên, mắt đều không nhìn thẳng, đương nhiên anh ta rất xem thường Lâm Thiên, thậm chí hoàn toàn không xem Lâm Thiên ra gì cả.

“Ý là, anh muốn ra tay với tôi sao?” Lâm Thiên cũng nở nụ cười.

“Công Tôn Phong Vân tôi là người có tố chất, loại thủ đoạn ra tay khi dễ người khác thấp kém này. Công Tôn Phong Vân tôi sẽ không làm, lỡ như bị truyền đi, chẳng phải Công Tôn Phong Vân tôi sẽ thành trò cười cho người khác sao?” Công Tôn Phong Vân cười nói.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân chuyển chủ đề: “Nếu anh đã không chịu nhường lại cho tôi, vậy chúng ta đổi cách khác đi, mảnh giáp này anh còn chưa mang đi, cho nên bây giờ nó là vật thuộc về ông chủ, nếu đã như vậy thì để cho ông chủ quyết định xem bán mảnh giáp này cho ai.”

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân nhìn về phía ông chủ, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: “Ông chủ, tôi ra giá mười bảy tỷ rưỡi. Ông quyết định đi, bán cái mảnh giáp này cho tôi hay cho anh ta, ông phải suy nghĩ cho kỹ đó.”

Mặc dù trên mặt Công Tôn Phong Vân nở nụ cười, nhìn dáng vẻ cũng không có chút uy hiếp nào, nhưng loại miệng nam mô bụng bồ dao găm như vậy càng đáng sợ hơn.

Sau khi ông chủ nghe thấy như vậy, lập tức bị dọa đến run rẩy cả người.

“Cậu chủ Phong Vân, đương nhiên… Đương nhiên là bán cho cậu rồi.” Ông chủ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, tỏ vẻ rất e ngại.

Ông chủ không ngờ đến, cái mảnh giáp không bắt mắt chút nào này, vậy mà lại bị tranh đoạt, hơn nữa còn được ra giá mười bảy tỷ rưỡi.

Lâm Thiên nhướng mày: “Ông chủ, ông vừa mới đồng ý tặng tôi, bây giờ lại đi bán cho anh ta, ông làm như vậy rất không ổn đâu, nếu như ông muốn tiền thì tôi ra giá ba mươi lăm tỷ.”