Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 500




Ngay sau đó, Vũ Ngọc Hiền vội vàng ra ngoài.

......

Trên mạng.

Trong khoảng thời gian này, độ hot của Vũ Ngọc Hiền trên mạng cao bao nhiêu, không cần nói cũng biết.

Người hâm mộ của Vũ Ngọc Hiền trên facebook thậm chí đã tăng lên hơn năm ngàn vạn.

Vì vậy, khi tất cả các bài hát trên mạng của Vũ Ngọc Hiền bất ngờ bị xóa bỏ, điều này đã thu hút sự chú ý của đông đảo các tài khoản trên mạng.

Nhiều người hâm mộ của Vũ Ngọc Hiền đã vào blog chính thức của Penguin Music để nhắn tin, hỏi tại sao lại gỡ bỏ.

Không bao lâu. Cả Imusic Music và Penguin Music đều lần lượt cập nhật facebook lý do giống nhau là đều bị gỡ bỏ theo yêu cầu của chủ sở hữu bản quyền.

Vì thế, rất nhiều tài khoản trên mạng đã vào blog chính thức của Vũ Ngọc Hiền để lại lời nhắn.

Cùng lúc đó, buổi biểu diễn của Vũ Ngọc Hiền đã bị hủy bỏ, những người hâm mộ đã mua vé đều nhận được nhắc nhở hủy buổi biểu diễn và tin nhắn hoàn tiền.

Hai sự kiện này xảy ra cùng lúc. Đương nhiên, mọi người sẽ kết nối lại với nhau.

Hơn nữa, trên mạng cũng không có “tin tức” hay sự thật được truyền ra, vì vậy trong nhất thời tin đồn nổi lên lan truyền khắp nơi, mọi người đều suy đoán tại sao, có rất nhiều ý kiến ​​khác nhau, nhưng không có cái nào thuyết phục được mọi người.

Trước tình hình đó, số lượt tìm kiếm hai hot search “Bài hát của Vũ Ngọc Hiền bị gỡ bỏ” và “Buổi biểu diễn của Vũ Ngọc Hiền tạm thời bị hủy bỏ” cùng lúc đều hot trên facebook. Lần lượt leo lên vị trí thứ nhất và thứ ba.

......

Mặt khác.

Tập đoàn Thành Đô, trong văn phòng chủ tịch.

Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đều đang ở trong văn phòng, hai người đang cẩn thận vừa kiểm tra vừa xác nhận tất cả thông tin mà họ thu thập được.

“Tô Bảo Nhi. Những bài hát mà Vũ Ngọc Hiền đã đánh cắp của cô, bây giờ đã không tìm thấy nữa rồi, cho dù bây giờ không có đủ bằng chứng để kiện cô ta, nhưng cô ta cũng đừng mong có thể sử dụng những bài hát của cô để kiếm tiền và nổi tiếng nữa!” Lâm Thiên cầm di động nói.

“Cảm ơn Lâm Thiên.” Tô Bảo Nhi cười nói.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, đây chắc chắn là chuyện khiến cô rất vui.

Sau khi bị gỡ xuống, Vũ Ngọc Hiền không thể sử dụng các bài hát của cô để kiếm lợi nữa, đây cũng là một niềm an ủi đối với Tô Bảo Nhi.

“Nhưng nếu muốn tiếp tục thu thập thêm bằng chứng chính xác thì chỉ sợ rất khó khăn.” Lâm Thiên lắc đầu thở dài.

“Không sao, cứ từ từ thôi, ít nhất bây giờ tôi đã nhìn thấy được rất nhiều hy vọng.” Tô Bảo Nhi cười nói.

Lúc trước Tô Bảo Nhi tuyệt vọng, cô ấy không nhìn ra được bất cứ hy vọng gì, hiện tại ít nhất cũng nhìn ra được rất nhiều khả năng!

Chính vì lý do đó, tâm trạng và trạng thái của Tô Bảo Nhi đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia khi cô ấy tuyệt vọng, tốt hơn rất nhiều rất nhiều!

Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lưu Thân liền đẩy cửa bước vào.

“Anh Lâm, tin tức từ quầy lễ tân ở tầng dưới, Vũ Ngọc Hiền đã đến công ty, cô ta la hét muốn gặp chủ tịch mới.” Lưu Thân nói.

“Cô ta đến đây sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

“Anh Lâm, anh có muốn gặp cô ta không? Anh có muốn cho cô ta lên không?” Lưu Bân mở miệng hỏi.

“Đương nhiên, cho cô ta lên đi!” Lâm Thiên cười nói.



“Được rồi Anh Lâm.” Lưu Thân gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng.

“Khi trước Vũ Ngọc Hiền hai lần nhìn thấy tôi, nhưng cô ta hoàn toàn không để ý đến tôi, chắc hẳn cô ta cũng không tưởng tượng được rằng tôi đã thu mua lại tập đoàn Thành Đô.” Lâm Thiên nheo lại hai mắt nói.

Lâm Thiên nhớ rõ cảnh tượng gặp gỡ Vũ Ngọc Hiền lần trước.

Khi đó, Khương Hiểu nói với Tô Bảo Nhi đạo văn, Tô Bảo Nhi bị bắt đi vào, Lâm Thiên cũng đi theo Tô Bảo Nhi vào.

Lúc ấy ở trong phòng hòa giải, Vũ Ngọc Hiền xuất hiện, đủ loại đắc ý, kiêu ngạo, đủ loại nhục mạ Tô Bảo Nhi.

Lúc đó Lâm Thiên đứng dậy can ngăn. Vũ Ngọc Hiền còn cười nhạo Lâm Thiên.

Tất cả những việc đó Lâm Thiên vẫn còn nhớ rất rõ!

Sau này, đây sẽ là lần gặp mặt thứ hai giữa Lâm Thiên và cô ta sau khi sự việc xảy ra, Lâm Thiên tin rằng khi Vũ Ngọc Hiền nhìn thấy chính mình và Tô Bảo Nhi, cô ta nhất định sẽ rất sốc.

Lâm Thiên tin rằng cuộc gặp gỡ này so với cục diện của cuộc gặp gỡ lần trước sẽ hoàn toàn xoay chuyển!

“Lâm Thiên, muốn tôi tránh đi không?” Tô Bảo Nhi có chút đứng ngồi không yên.

“Vì sao phải tránh đi? Cho nên vừa vặn gặp mặt cô ta thì phải đứng thẳng, khiến cho cô ta biết chúng ta đang xử lý cô ta, là chúng ta đã đóng băng cô ta!” Lâm Thiên nói.

Sau khi Tô Bảo Nhi nghe xong, mạnh mẽ gật đầu.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, trong lòng cô ấy cực kỳ hận Vũ Ngọc Hiền, Vũ Ngọc Hiền không chỉ ăn trộm ca khúc, mà còn đổ oan cho cô ấy, khiến Tô Bảo Nhi phải chịu oan ức, thân bại danh liệt!

“Đúng vậy. Chúng ta có thể nhân cơ hội này thu thập thêm một phần bằng chứng nữa!” hai mắt Lâm Thiên đột nhiên sáng lên.

“Thu thập bằng chứng? Thu thập như thế nào?” Tô Bảo Nhi có vẻ rất khó hiểu.

Lâm Thiên ghé vào tai Tô Bảo Nhi nói cho Tô Bảo Nhi biết kế hoạch của mình.

“Woa, biện pháp này. Thật sự rất tốt!”

Sau khi nghe thấy biện pháp của Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi vui vẻ nắm lấy cánh tay của Lâm Thiên, trông rất kích động.

Lâm Thiên cười nói: “Chỉ cần Vũ Ngọc Hiền cô ta cắn câu, với bằng chứng này, tỷ lệ thắng của việc kháng án. Tôi nghĩ có thể trực tiếp tăng từ 70% lên 100%!”

......

Năm phút sau.

Có tiếng gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

Lâm Thiên đáp lại.

Sau đó, cửa phòng được đẩy ra.

Lưu Thân đưa Vũ Ngọc Hiền vào văn phòng chủ tịch.

“Các người... các người!”

Khi Vũ Ngọc Hiền nhìn thấy Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên, đột nhiên cô ta lộ ra vẻ kinh hãi.

Ngay sau đó, Vũ Ngọc Hiền quay đầu sang Lưu Thân.



“Tại sao hai người bọn họ lại ở đây?” Vũ Ngọc Hiền hỏi Lưu Thân.

“Vũ Ngọc Hiền, để tôi giới thiệu với cô, đây là chủ tịch mới của tập đoàn Thành Đô chúng ta, Lâm Thiên!” Lưu Thân chỉ vào Lâm Thiên.

“Anh đang nói cái gì vậy?! Anh ta... anh ta là chủ tịch mới của tập đoàn Thành Đô?” Vũ Ngọc Hiền trực tiếp kêu lên tiếng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Vũ Ngọc Hiền đương nhiên vẫn nhớ rõ Lâm Thiên, lần trước ở trong phòng hòa giải, Lâm Thiên đã buông ra lời nói hung ác của cô ta, cho nên cô ta vẫn còn nhớ rất sâu sắc.

Khi đó cô chỉ coi Lâm Thiên là kẻ hèn kém, cũng không coi trọng Lâm Thiên, rốt cuộc chỉ là một kẻ đáng thương, có thể làm nên sóng gió gì chứ?

Vũ Ngọc Hiền không bao giờ nghĩ tới. chủ tịch mới của tập đoàn Thành Đô hóa ra lại là người bị cô coi thường và phớt lờ trước đây!

Trên đường đến đây, Vũ Ngọc Hiền đã luôn tự hỏi tại sao tập đoàn Thành Đô lại đóng băng cô ta? Tại sao lại phong sát cô ta? Với danh tiếng hiện tại, cô ta có thể kiếm được rất nhiều tiền cho tập đoàn Thành Đô.

Khi nhìn thấy Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi, cô ta dường như đã hiểu ra.

Lúc này, Lâm Thiên từ chỗ ngồi của mình đứng lên.

“Vũ Ngọc Hiền, chúng ta lại gặp nhau, lần trước trong phòng hòa giải, tôi đã nói rằng sự việc đạo văn mới chỉ là bắt đầu, tôi đã nói sẽ lật ngược tình thế và tống cô xuống địa ngục, tôi không nói giỡn đâu.”

Lâm Thiên vừa nói vửa nở một nụ cười rất lạnh lùng.

Sau khi Vũ Ngọc Hiền nghe xong, cơ mặt khẽ co giật.

“Anh… anh làm sao có tiền để thu mua tập đoàn Thành Đô!” Vũ Ngọc Hiền xanh mặt hỏi.

“Bởi vì ngay từ đầu cô đã đánh giá thấp tôi, tài sản của tôi so với cô nghĩ nhiều hơn rất nhiều.” Lâm Thiên cười nhạo nói.

Dừng một chút. Lâm Thiên buông hai tay tiếp tục nói: “À đúng rồi, tôi còn có một thân phận khác, Bigo Live thần hào ‘Cha mày Lục công tử’ là tôi, tôi tin tưởng cô sẽ không cảm thấy xa lạ.”

“Cái gì! Anh... anh chính là cha mày Lục công tử!” Vũ Ngọc Hiền trợn tròn hai mắt, tròng mắt suýt nữa rơi xuống.

Vũ Ngọc Hiền luôn muốn biết cha tên đó Lục công tử, nhưng cô ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến cha tên đó Lục công tử chính là Lâm Thiên!

“Vũ Ngọc Hiền, tôi đã hủy bỏ buổi biểu diễn của cô. Bài hát của cô cũng bị tôi gỡ xuống, lệnh đóng băng cô cũng là do tôi đưa ra. Lý do tôi nghĩ cô đã rất rõ ràng rồi, là tôi muốn hành hạ cô, trừng phạt cô!”Lâm Thiên híp mắt nói.

Lúc này Tô Bảo Nhi cũng đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Vũ Ngọc Hiền.

“Vũ Ngọc Hiền, cảm giác khi bị phong sát và bị đóng băng rất khó chịu phải không? Cô rất tức giận, rất bực bội nhưng lại bất lực? Lần này, đến lượt cô phải nếm thử mùi vị đau khổ!” hai mắt Tô Bảo Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Hiền.

Đối với Tô Bảo Nhi, trong lòng cô ấy đối với Vũ Ngọc Hiền chỉ có hận thù!

“Tô Bảo Nhi, cô… đồ khốn kiếp này!” Nghe xong lời Tô Bảo Nhi nói, Vũ Ngọc Hiền tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây đơn giản chính là lại chọc tức cô ta mà thôi.

Lúc trước Vũ Ngọc Hiền luôn là người đã chế nhạo Tô Bảo Nhi, bây giờ đến lượt Tô Bảo Nhi chế nhạo cô ta sao?

Vũ Ngọc Hiền chửi xong, trực tiếp vung tay lên, muốn tát một cái vào mặt Tô Bảo Nhi.

“Bốp!”

Khi tay của Vũ Ngọc Hiền vừa mới đưa lên giữa không trung, Tô Bảo Nhi đã nắm lấy tay của Vũ Ngọc Hiền.

“Vũ Ngọc Hiền, cô có tư cách gì mà đánh tôi? Muốn đánh. Cũng phải là tôi đánh cô!” Tô Bảo Nhi lớn tiếng nói.

Nói xong, Tô Bảo Nhi trực tiếp dùng tay kia tát một cái vào mặt Vũ Ngọc Hiền.

“Bốp!”

Cái tát vang lên một tiếng lớn trên mặt Vũ Ngọc Hiền.