Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 48




Nếu người đàn ông tóc dài sau gáy này thật sự dám gây sự với Lâm Thiên, Lâm Thiên chắc chắn sẽ khiến anh ta đẹp mặt.

Không quan tâm anh ta là con trai của chủ công ty Mỹ Đức nhưng nếu dám nhảy tới trước mặt Lâm Thiên thì sẽ không xong! “Mày!”

Khi người đàn ông có tóc dài sau gáy nhìn thấy chiếc nĩa trong tay Lâm Thiên, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi. Đồng thời, anh ta nuốt nước miếng, nhìn có chút yếu ớt. anh ta luôn ỷ vào xuất thân của mình để bắt nạt người khác.

Nhưng nếu thật sự nói về đánh nhau, anh ta thật sự không làm được, anh ta thật sự sợ sẽ bị Lâm Thiên dùng nĩa nhọn đâm. “Thiệu Ngọc Minh, anh đang làm gì vậy? Đây là bạn trai của tôi!” Vương Mãn Linh nói, “Bạn trai? Mãn Linh, anh ta là bạn trai của em sao? Em có bạn trai của mình từ khi nào vậy?” Người đàn ông có tóc dài sau gáy ngạc nhiên. “Cậu chủ Thiệu, khi nào thì tôi có bạn trai, đây là việc cá nhân của tôi, hình như không liên quan gì đến anh?” Vương Mãn Linh lạnh lùng nói, “Sao có thể không liên quan Vương Mãn Linh em là người phụ nữ tôi thích!” Thiệu Ngọc Minh nói một cách sắc bén, Cùng lúc đó, Thiệu Ngọc Minh nhìn Lâm Thiên với vẻ thù địch. “Cậu chủ Thiệu, hôm nay chúng tôi tới đây để bàn chuyện công việc, vậy nên ngồi trước đi.” Vương Mãn Linh nói.

Thiệu Ngọc Minh phải nghiến răng ngồi đối diện. Lâm Thiên cũng ngồi xuống với Vương Mãn Linh. Khi Thiệu Ngọc Minh nhìn thấy Lâm Thiên và Vương Mãn Linh ngồi cùng nhau, anh ta cảm thấy rất ghen tị.

Được ngồi cùng Vương Mãn Linh là điều anh ta luôn mơ ước, nhưng giờ anh ta lại tận mắt chứng kiến người đàn ông khác ngồi cùng Vương Mãn Linh.

Nếu đó là người có địa vị cao hơn anh ta nhiều thì anh ta phải chấp nhận.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thiên mặc quần áo rẻ tiền, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc nghèo.

Một thằng nhãi nghèo không ngờ tới được đây, lại còn theo đuổi Vương Mãn Linh trong lòng anh ta. Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu. “Vương Mãn Linh, theo điều kiện của em, anh phải tìm một người như tôi, làm sao em lại yêu một tên nghèo như thế này” Thiệu Ngọc Minh không nhịn được mà nói, “Thằng nghèo? Đồ ngốc, Thiệu Ngọc Minh, anh có biết anh ấy là ai không?” Vương Mãn Linh không thể nhịn được cười.

Vương Mãn Linh biết rất rõ rằng Lâm Thiên là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên và là cháu trai của Lê Chí Thành, người giàu nhất miền tây nam “Anh ta thì có thể là ai chứ? Chỉ là một thắng nghèo mà thôi.” Thiệu Ngọc Minh tỏ vẻ khinh thường.

Lúc này, người phục vụ đi tới. “Ba người muốn ăn gì?” Người phục vụ mỉm cười hỏi. “Này thằng nhóc, mày gọi món đi." Thiệu Ngọc Minh nhìn Lâm Thiên nhếch mép.

Thiệu Ngọc Minh kết luận rằng một thằng nhóc nghèo như Lâm Thiên chưa bao giờ đến một nhà hàng đồ Tây cao cấp như vậy.

Vì vậy anh ta kết luận rằng Lâm Thiên sẽ không biết gọi món, vì vậy anh ta cố ý yêu cầu Lâm Thiên gọi món để khiến Lâm Thiên mất mặt. “Lafite năm 1982, trứng cá muối, cộng với ba phần bít tết chín bảy mươi phần trăm.” Lâm Thiên nhẹ nhàng nói.

Lâm Thiên từng là một thằng nhóc nghèo. Tất nhiên là chưa ăn trứng cá muối, kể cả ở các nhà hàng phương Tây.

Tuy nhiên, chưa từng ăn không có nghĩa là không biết ăn, đúng không?

Trước đây Lâm Thiên thích đọc tiểu thuyết, và anh đã từng thấy kiểu cbo này trong tiểu thuyết. Ngay khi lời Lâm Thiên nói ra, người phục vụ đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.

Khuôn mặt của Thiệu Ngọc Min càng trở nên khó nhìn hơn ngay lập tức.



Thiệu Ngọc Minh không ngờ Lâm Thiên có thể dễ dàng gọi một bữa ăn theo set tinh tế và đắt tiền nhất. “Thằng nhóc, mày có biết những thứ này đất thế nào không?” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng

Thiệu Ngọc Minh biết rất rõ bữa ăn này là do anh ta sắp xếp, vì vậy anh ta phải trả tiền cho nó. “Đương nhiên là tôi biết, đừng nói với tôi là anh không trả nổi bữa ăn này? Nếu không có trả được thì tôi trả cho anh cũng không thành vấn đề.” Lâm Thiên cười nói.

Cơ mặt của Thiệu Ngọc Minh co giật và mặt anh ta tái xanh. “Tao... làm sao mà tao không trả nổi được! Bồi bàn, cứ mang đồ ra đi!” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù Thiệu Ngọc Minh rất đau lòng, sau bữa ăn này, anh ta đã mất một nửa chiếc Porsche Cayenne của mình.

Nhưng ở trước mặt Vương Mãn Linh, đương nhiên muốn thể diện, chỉ có thể nhịn. Lúc đầu, Thiệu Ngọc Minh yêu cầu Lâm Thiên gọi đồ ăn, anh ta muốn làm cho Lâm Thiên xấu mặt, không ngờ lại gậy ông đập lưng ông.

Vương Mãn Linh không nhịn được mà che miệng và bật cười sau khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Thiệu Ngọc Minh.

Lâm Thiên cũng cười lạnh một tiếng. Thiệu Ngọc Minh nghiến răng và quyết tâm phải khiến

Lâm Thiên mất mặt.

Sau khi người phục vụ rời đi. “Thằng nhãi. Mày có biết cbo mày vừa đặt có biết giá bao nhiêu không? Vài trăm triệu thôi, tạo vẫn trả được! Thiệu Ngọc Minh vỗ ngực nói.

Thiệu Ngọc Minh mỉa mai: “Còn mày thì sao? Mày hoàn toàn không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy. Mày thậm chí không thể trả tiền cho một bữa ăn khi mày đi ăn tối với Mãn Linh! Mày muốn Mãn Linh trả tiền sao? Mày sẽ không thể cho Mãn Linh hạnh phúc!”

Ngay sau đó, Thiệu Ngọc Minh lấy chìa khóa xe Porsche Cayenne của mình và đập nó xuống bàn. “Thằng nhãi, mày có biết đây là loại xe gì không? Porsche Cayenne! Hơn ba tỷ đấy! Còn mày thì sao? Đi xe đạp? Chẳng lẽ trong tương lai mày vẫn đi xe đạp với Mãn Linh?” Thiệu Ngọc Minh nói một cách đắc ý.

Vương Mãn Linh thấy Thiệu Ngọc Minh khoe giàu và khoe xe sang, Vương Mãn Linh che miệng liên tục cười trộm.

Lâm Thiên cũng cười nói: “Xe có giá hơn ba tỷ là rất đắt sao?” “Chứ sao nữa. Một thằng nhãi nghèo như mày sao có thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, cả đời này mày sẽ không bao giờ được lái một chiếc xe sang trọng như thế đầu!”

Thiệu Ngọc Minh nói một cách đắc ý. “Điều đó cũng không chắc đầu. Lâm Thiên nở một nụ cười bỡn cợt.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy ra một chùm chìa khóa xe từ trong túi. “Tôi nghĩ của tôi nên đắt hơn nhiều so với xe rác của

Lâm Thiên nói trong khi đặt chìa khóa xe Lamborghini anh. lên bàn. "Lam... Lamborghinil

Sau khi Thiệu Ngọc Minh nhìn thấy chùm chìa khóa xe Lamborghini này, nụ cười trên mặt đột ngột dừng lại, cả người rùng mình.

Thiệu Ngọc Minh không bao giờ mơ đến điều đó. Lâm Thiên đột nhiên lại lấy ra một chùm chìa khóa xe Lamborghini. “Mày mua chìa khóa giả trên Shopee, chuyên dùng để ra oai với tao đúng không!”



Thiệu Ngọc Minh cắn răng nói, anh ta không muốn tin rằng Lâm Thiên có thể sở hữu Lamborghini. “Có phải thật hay không, anh có thể tự mình xác định Lâm Thiên cười nói.

Thiệu Ngọc Minh nhanh chóng lấy chìa khóa

Lamborghini trên bàn và kiểm tra nó.

Chìa khóa ô tô giá rẻ mua trên Shopee rất dễ phân biệt với chìa khóa ô tô thật, đặc biệt đối với những dòng xe hạng sang như thế này, việc làm chìa khóa phải tốn rất nhiều chi phí, và độ chênh lệch kết cấu đương nhiên là rất lớn.

Chỉ cần bạn nhìn thấy chìa khóa xe Lamborghini thật, bạn có thể dễ dàng nhận biết chìa khóa Lamborghini giả. “Cái này ... cái này thật sự là chìa khóa Lamborghini thật!”

Sau khi Thiệu Ngọc Minh thẩm định, sắc mặt anh ta lập tức tái đi. Anh phát hiện ra đây không chỉ là chìa khóa xe

Lamborghini thật mà còn là chìa khóa xe Lamborghini dòng cao cấp có giá hai mươi năm tỷ! “Như thế nào? Xe của tôi có thể đè bẹp xe rác của anh trong vài giây.” Lâm Thiên cười nói, “Mày... sao mày có thể có một chiếc Lamborghini! Mày là ai! Rốt cuộc mày là ai!” Sắc mặt Thiệu Ngọc Minh trông rất khó coi.

Lúc này, Vương Mãn Linh bên cạnh cười nói: “Thiệu Ngọc Minh, điều tôi muốn nói là bạn trai của tôi là Lâm Thiên và anh ấy là chủ tịch mới của chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên!” “ừng ực! ừng ực!”

Thiệu Ngọc Minh không nhịn được mà nuốt nước bọt dữ dội.

Thiệu Ngọc Minh biết rằng thân phận này còn mạnh hơn cha mình gấp nhiều lần, không nói đến việc anh ta chỉ là thế hệ giàu có thứ hai.

Vương Mãn Linh tiếp tục: “Ồ, phải, anh ấy có một thân phận khác. Anh ấy là cháu trai của Lê Chí Thành, người giàu nhất miền tây nam “Cái gì? Cháu ... cháu trai của Lê Chí Thành?”

Thiệu Ngọc Minh trợn to hai mắt, giọng nói trở nên vô cùng sắc bén bởi vì kinh hãi trong lòng, biểu cảm trong mắt càng lộ ra vẻ không thể nắm được tình hình.

Mặc dù cả Thiệu Ngọc Minh và Lâm Thiên đều thuộc thế hệ giàu có thứ hai và thế hệ giàu có thứ ba.

Nhưng Thiệu Ngọc Minh chỉ là con trai của một ông chủ công ty địa phương, so với cháu trai của người giàu nhất thì có sự chênh lệch về cấp bậc! “Nếu không tin thân phận của ta, anh có thể tự mình kiểm tra" Lâm Thiên ôm cánh tay nói một cách thản nhiên. Thiệu Ngọc Minh lại nuốt nước bọt, lần này anh ta không thể không tin.

Bởi vì có thể lái một chiếc Lamborghini, điều đó đủ để chứng minh rằng Lâm Thiên rất giàu có, và anh ta biết rằng Vương Mãn Linh sẽ không nói dối

Thiệu Ngọc Mình nghĩ đến việc anh ta vừa mới khoe tài sản của mình với cháu trai người giàu nhất, nghĩ đến điều này, anh ta xấu hổ muốn tìm chỗ để chui vào.

Lúc này, Lâm Thiên trực tiếp ôm Vương Mãn Linh vào lòng, sau đó nói với Thiệu Ngọc Minh bằng giọng ra lệnh: “Thiệu Ngọc Minh, bây giờ tôi chính thức nói với anh rằng Vương Mãn Linh là người phụ nữ của Lâm Thiên tôi, anh không đủ tư cách để yêu cô ấy! Trong tương lai, hãy tránh xa Vương Mãn Linh ra giùm tôi, đã hiểu chưa?”