Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 471




“Không sai, đều đã chuẩn bị tốt cả rồi. Lần này, thật sự cảm ơn mọi người bên Caqi Live, giúp tôi có được nhiều tài nguyên như vậy. Tôi sự sự không biết nên làm thế nào để cảm ơn mọi người.” Tô Bảo Nhi liên tục cảm ơn.

Trong điện thoại, tổng giám đốc Trương nói: “Tô Bảo Nhi, người cô nên cảm ơn là sếp của chúng tôi, không những ca ngợi cô mà còn bỏ tiền ra để mua tài nguyên quảng cáo. Đây đều là chủ ý của sếp chúng tôi.”

“Sếp của các anh? Tại sao phải giúp đỡ tôi? Anh ta rốt cuộc là ai?” Tô Bảo Nhi nhịn không được hỏi.

“Sếp của chúng tôi, chính là người giàu có trên Bigo Live, “cha mày Lục công tử.” Về thân phận thực sự của ngài ấy, nếu không có sự cho phép, tôi cũng không thể tiết lộ.” Giám đốc Trương nói.

“Lại là “cha mày Lục công tử”?” Tô Bảo Nhi bất ngờ.

Đối với Tô Bảo Nhi, người này đã giúp đỡ cô quá nhiều. Cô không nghĩ chủ của Caqi Live là “cha mày Lục công tử” cũng không nghĩ tớ người giúp đỡ cô là anh ta.

Tô Bảo Nhi biết, từ khi bắt đầu đến lúc có danh tiếng như hiện tại, đều là “cha mày Lục công tử” giúp đỡ cô.

Trong lòng Tô Bảo Nhi hiểu rõ, cô nợ người này rất nhiều rất nhiều...

Nhưng mà, nếu như cô biết người đó chính là Lâm Thiên, không biết cô sẽ cảm thấy thế nào.

Cúp điện thoại, Dịch Vi bất ngờ lên tiếng: “Chà, hoá ra mấy cái suy đoán trên mạng là thật. chủ tịch của Caqi Live chính là “cha mày Lục công tử.” Mình đã nói rồi mà, Caqi Live khi không làm sao mà đem em đào tạo như con gái ruột vậy được.”

Dịch Vi cười cười: “Tô Bảo Nhi à, vị “cha mày Lục công tử” này luôn âm thầm giúp đỡ em, anh ta chắc chắn là thích em rồi. Nếu không sao có thể luôn giúp em như vậy được.”



“Dịch Vi, đừng có đoán linh tinh. Em với anh ta chỉ là cảm thấy biết ơn. Ân tình của anh ấy, em sẽ tìm cách trả.” Tô Bảo Nhi nói.

Tô Bảo Nhi thực sự rất biết ơn anh ta, vì đã giúp cô nhiều như vậy.

“Không thể không nói, người này thực sự quá đỉnh, quá giàu rồi. Chưa kể còn có thể chi hàng tỷ cho Bigo Live, nói chuyện không hợp liền có thể đem Caqi Live ra chơi đùa. Đống tiền bỏ ra tuyệt đối là con số thiên văn.” Dịch Vi không ngừng cảm thán.

“Thật ra anh ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền. So với các đại gia tộc ở Hà Nội e rằng vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Thiên nói những lời này, giống như là đang chế giễu bản thân. Dù sao thì anh ta cũng chính là “cha mày Lục công tử.”

Nhưng khi vào tai Dịch Vi lại là ý khác.

“Hơ, anh chỉ là đồ quê mùa mà cũng dám nói “cha mày Lục công tử” không có tiền? Làm như anh nhiều tiền lắm vậy. Anh thấy người ta nhiều tiền, người ta đối tốt với Tô Bảo Nhi, cho nên ghen chứ gì, có chuyện anh cũng giúp Tô Bảo Nhi à? Lúc Tô Bảo Nhi gặp chuyện, anh giúp được cái gì nên hồn không? Đồ bỏ đi.” Dịch Vi kỳ quái nói.

Lâm Thiên híp mắt lại: “Dịch Vi, nếu không phải cô là bạn của Tô Bảo Nhi, tôi đã sớm cho cô một cái bạt tai rồi cô tin không?”

Đối với cô gái Dịch Vi này, Lâm Thiên không hiểu tại sao anh lại thấy rất phản cảm.

“Hơ, tát tôi? Cũng không ngại nói cho anh biết, nếu không phải anh là bạn của Tô Bảo Nhi, bạn trai tôi đã sớm dọn dẹp anh đi rồi!” Dịch Vi kiêu ngạo nói.

“Tô Bảo Nhi à, tìm một người bạn trai giàu có, cực kỳ quan trọng. Cậu xem, “cha mày Lục công tử” kia giúp cậu nhiều bao nhiêu, còn tên phế vật này, một chút cũng giúp không nổi.”



“Được rồi Dịch Vi, đừng nói nữa.” Tô Bảo Nhi có chút không vui.

Nhìn thấy Tô Bảo Nhi không vui, Dịch Vi mới không tiếp tục nữa.

“Lâm Thiên, anh ở tỉnh Tây Nguyên, vậy anh có biết chủ tịch của Caqi Live là ai không?” Tô Bảo Nhi mở miệng hỏi.

“Không biết.” Lâm Thiên lắc đầu.

Lâm Thiên cảm thấy việc anh chính là ông chủ của Caqi Live vẫn là đợi đến lúc thích hợp mới nói cho Tô Bảo Nhi.

Dịch Vi kỳ quái nói: “Anh ta chỉ là tên thấp hèn, làm sao mà quen biết người giàu có như vậy được.”

.....

Ở bên khác, trong nhà của

“Trợ lý, việc chuẩn bị công việc bên tập đoàn Thành Đô đã chuẩn bị xong chưa?” Vũ Ngọc Hiền hỏi.

“Chị Vũ, tất cả đều đã được dàn xếp thoả đáng, chỉ cần đợi đến mai thôi.” Trợ lý nói.

“Rất tốt. Tô Bảo Nhi chắc chắn không ngờ tới, bài hát đó đã rơi vào tay tôi. Dựa vào chút năng lực đó mà muốn đấu với tôi sao? Đúng là si tâm vọng tưởng.” Vũ Ngọc Hiền nở nụ cười u ám.