Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 469




Lâm Thiên tập trung nhìn phía trước, trên đất có một người đàn ông cắm bản hiệu ‘Xin giúp đỡ’, không ngờ lại là kẻ lừa đảo.

Bởi vì giọng nói của Chu Quốc Huy quá lớn, người đàn ông kia nghe được tiếng kêu của Chu Quốc Huy liền nhấc chân bỏ chạy.

“Tên lừa đảo, xem thử chạy đi đâu!”

Chu Quốc Huy nhanh chân đuổi theo.

Chu Quốc Huy lớn lên ở nông thân, hồi nhỏ thường xuyên chạy như điên trên đồng ruộng, cho nên tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng mà anh mới nhấc chân được vài bước đã cảm giác được một trận gió vụt qua người.

Chu Quốc Huy nhìn thấy, không ngờ lại là Lâm Thiên. Chạy vượt qua cả anh, anh dùng một loại tốc độ không tưởng, đuổi theo.

“Con mẹ nó! Anh là báo săn biến thành à? Chạy nhanh như vậy!” Chu Quốc Huy mắt dại cả ra.

Kẻ lừa đảo phía trước nhìn Lâm Thiên chạy như bay đến cũng bị dọa hết hồn.

“Đậu má, đây là ai vậy, chạy cũng khủng khiếp như thế!” Tên lừa đảo la lớn.

Nói đùa, Lâm Thiên là Hư Đan Cảnh cường giả, nếu thật sự chạy, những người bình thường này tuyệt không thể so với anh được.

“Bùm!”

Lâm Thiên trực tiếp bay tới, đá văng tên lừa đảo, khiến anh ta ngã sóng soài trên đất.

Không dừng lại, anh nhanh chóng xông lên đè tên lừa đảo xuống.

Lúc này, Chu Quốc Huy cũng đuổi đến nơi.

“Anh Lâm, chính là ông ta! Chính là ông ta lừa tiền của tôi!” Chu Quốc Huy vội vàng nói.

“Anh, em sẽ trả lại toàn bộ tiền cho anh, anh thả em đi đi!” Tên lừa đảo kia cầu xin tha thứ.



“Thả anh, sau đó anh lại tiếp tục cái trò lừa người này à? Nằm mơ đi.”

Lâm Thiên vừa nói vừa nện một quyền vào bụng tên lừa đảo, đau đến mức cả mặt anh ta đều tái mét.

Đối với loại người lừa đảo này, Lâm Thiên vô cùng phẫn nộ. bởi vì những người anh ta có thể lừa đều là người tốt.

“Đám các người, các người đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Tôi… tôi cũng không phải người dễ chọc đâu, chúng tôi có người chống lưng, nếu thực sự muốn gây chuyện, hai tên oắt con các người chắc chắn chịu không nổi!” Kẻ lừa đảo cắn răng uy hiếp.

“Còn dám mở mồm uy hiếp sao? Ý là các người thành lập cả một đội như vầy đúng không?” Lâm Thiên cười lạnh nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liền mở điện thoại báo thẳng cho cảnh sát luôn.

Dù sao loại chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quản lý của Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên muốn làm thì gọi cho cảnh sát làm chi? Cái nhóm lừa gạt này cứ giao cho cảnh sát quản đi.

Chẳng bao lâu sau, xe cánh sát chạy đến, Lâm Thiên giải thích lại mọi việc kỹ càng với bọn họ, hơn nữa còn ám chỉ đối phương có lẽ có đồng minh, để cho cảnh sát lưu ý điều tra kỹ chút, tranh thủ diệt gọn cả đội lừa gạt này.

Nhưng mà cảnh sát vẫn yêu cầu lấy lời khai nên Chu Quốc Huy và Lâm Thiên đành theo họ về đồn khai báo.



Tại Hà Nội, trong một biệt thự độc lập đầy xa hoa.

Một người đàn ông trung niên để râu đang ngồi xem báo. Trong này còn có năm người đàn ông khác ăn mặc bất phàm.

Lúc này, Tào Kim chật vật chạy vào biệt thự.

“Ba, ba nhất định phải lấy lại công bằng cho con!” Tào Kim vội vàng chạy vào biệt thự.

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sopha đó chính là ba của Tào Kim.

“Có chuyện gì vậy?” Ba Tào buông tờ báo trong tay xuống.



“Ba, con bị người ta ăn hiếp, là hai người tên Lâm Thiên và Chu Quốc Huy, bọn họ cầm súng dí vào đầu con, ba nhất định phải phân xử cho con!” Tào Kim trực tiếp khóc lóc kể lể.

“Con không nói ra thân phận của nhà họ Tào sao?” Ba Tào nhướng mày.

“Con nói rồi, nhưng thằng oắt kia thoạt nhìn cũng rất có tiền, nó dám lấy tiền đến đập con.” Tào Kim nói.

Lúc này, Tào quản gia vội vàng chạy vào.

“Ông chủ, có chuyện không tốt!” Quản gia gấp gáp nói.

Ba Tào lại nhướng mày: “Ông lại làm sao nữa?”

“Có một thành viên của đội lừa gạt dưới quyền chúng ta bị bắt mất rồi, hơn nữa còn để lộ ra tin tức của cả đội, suýt nữa bị tóm gọn, may mà chúng ta có chút quan hệ với người đến bắt, trước tiên nhanh chóng phong tỏa tin tức, chuyện này mới tạm thời bị ngăn lại.” Quản gia nói.

“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi?” Ba Tào nghiêm túc mở miệng hỏi.

Nhà họ Tào bọn họ đều dựa vào lừa gạt gian dối kiếm được vô số lợi nhuận.

Tuy rằng bây giờ lừa đảo chỉ là một phần trong nhiều lĩnh vực kinh doanh của ông, nhưng mà ông ta vẫn có phần.

“Ông chủ, có người báo tin cho cảnh sát, tôi dựa vào quan hệ kiếm được chút thông tin về người này.”

Quản gia vừa nói vừa đưa ra một tập tài liệu giao cho ba Tào.

Tào Kim đứng ở bên cạnh cũng vội vàng chạy lên xem thử.

“Đây là… thằng oắt con đó! Không ngờ lại là nó!” Tào Kim nhìn ảnh chụp trong tập tài liệu nhất thời la lớn.

“Làm sao vậy, nó là đứa nào?” Ba Tào vội vàng hỏi.

“Ba, chính là thằng nhóc đã uy hiếp con!” Tào Kim hai mắt đỏ ngầu, kích động kêu.

“Hừ, uy hiếp con tao, lại phá hư việc làm ăn của tao, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.” Trong mắt ba Tào nổi lên sát ý.