Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 459




Nhà hàng của bọn họ chỉ thuộc tầng trung mà thôi, lợi nhuận cả một năm cũng chỉ có mấy tỷ, số tiền ba tỷ năm trăm triệu đồng này chỉ có trong mơ mà thôi.

“Này cậu, cậu… tấm ngân phiếu của cậu không phải là giả chứ?” Quản lí đại sảnh cười nói.

Người quản lí đại sảnh từ khi đi vào cừa đến giờ, đều không chú ý đến Lâm Thiên, bởi vì cách ăn mặc của Lâm Thiên quá bình thường.

Cô ta không thể tin được, Lâm Thiên lại có thể là người có thể đưa ra ba tỷ năm trăm triệu đồng.

Tổng giám đốc Lương cười lắc đầu: “Ồ, chuẩn bị cả một tấm chi phiếu giả cơ à, còn muốn ở đây lừa người hả? Cậu xem tôi là đứa trẻ không trải sự đời hả? Nếu như cậu có thể chi ba tỷ năm trăm triệu đồng, tên của tôi sẽ viết ngược lại.”

“Nếu như ông không tin, có thể gọi điện xác nhận với ngân hàng.” Lâm Thiên khoát tay.

Quản lí đại sảnh nghe thấy vậy, vội vàng lấy điện thoại ra. Gọi cho ngân hàng, xác nhận chi phiếu có phải đồ thật hay không.

Bên trên chi phiếu có số hiệu, sau khi quản lí đại sảnh đọc qua điện thoại, bên phía ngân hàng nhanh chóng trả lời.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Sau khi quản lí đại sảnh nói xong, liền cúp điện thoại.

“Quản lí, sao rồi?” Tổng giám đốc Lương mở miệng hỏi.

“Tổng giám đốc Lương, bên ngân hàng trả lời chi phiếu là đồ thật.” Quản lí đại sảnh tỏ ra một chút kinh ngạc.

“Gì cơ? Chi phiếu là đồ thật sao?” Tổng giám đốc Lương vô cùng kinh ngạc.



Ngay cả mấy ông chủ đứng sau lưng tổng giám đốc Lương cũng kinh ngạc không ngớt, họ cũng không ngờ được, một tên nhóc bình thường như vậy là có thể vung tiền đưa ra một chi phiếu ba tỷ năm trăm triệu đồng.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không riêng gì ba tỷ năm trăm triệu đồng.

Bọn họ biết vô cùng rõ, người có thể xuất ra được chi phiếu ba tỷ năm trăm triệu đồng, tài sản ít nhất phải cả trăm, thậm chí là mấy chục nghìn tỉ, mới có thể tùy hứng như thế.

Xem ra ở điều này, bọn họ vẫn biết suy nghĩ.

Mặc dù hôm nay tổng giám đốc Lương mời bọn họ ăn cơm, nhiều lắm cũng chỉ mấy vạn mà thôi.

Lâm Thiên hà ra một vòng khói, hít vào một hời, sau đó lạnh nhạt mà nói: “Tổng giám đốc Lương đúng không? Bây giờ đang là thời đại kinh tế thị trường, ông đã muốn trang phòng này với tôi, thì cứ ai đưa ra nhiều tiền hơn chính là của người đó, nếu như ông trả giá cao hơn tôi, căn phòng này chính là của ông rồi.”

Ngay sao đó, Lâm Thiên lại chuyển đề tài, lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như ông không chi trả được, vậy thì xin mời ông cút ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng tới tôi dùng cơm!”

Sau khi tổng giám đốc Lương nghe được lời này, khóe mắt có chút nheo lại.

Đừng nhìn vào tài sản của tập đoàn thương mại Kiến Thiết cả chục tỉ.

Nhưng mà ông ta cũng chỉ là một tổng giám đốc tập đoàn mà thôi, cũng không phải là ông chủ, một năm ông ta cũng chỉ kiếm được mấy trăm triệu, bảo ông ta tiêu một lần hết cả mấy tỷ chỉ để lấy quyền sử dụng một căn phòng, ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý, như vậy thực sự là không có tính toán!

Cho dù là người thường, bảo anh ta cầm mấy trăm vạn tiền lương để đi tranh quyền sử dụng một căn phòng với người ta, chắc chắn cũng không ai đồng ý.

Sau khi tổng giám đốc Lương trầm ngâm một lát, chỉ có thể nghiến răng nói: “Được thôi, cậu thắng rồi, các vị, chúng ta đi, chúng ta đổi nhà hàng ăn cơm!”

Sau khi nói xong, tổng giám đốc Lương trực tiếp đưa mấy ông chủ đi ra khỏi phòng ăn.



Sau khi đi ra khỏi phòng.

“Tổng giám đốc Lương, lần này ông làm vậy là không được rồi, cho dù không tiêu tiền, nhưng có thể gọi thêm vào người đến mà. Dọa cho câu ta phải bỏ đi, chứ chúng ta cứ đi như vậy thì mất mặt quá.” Một trong những ông chủ kia nói.

“Ông chủ Lý, tôi không phải là không nghĩ tới việc đó nhưng cậu ta có thể tùy ý chi ra ba tỷ năm trăm triệu đồng để tranh phòng với chúng ra, làm sao có thể là một người bình thường được? Có thể dễ dàng bị dọa sợ thế sao? Chúng ta cũng không biết được thân thế của cậu ta, loại người như thế này, tốt nhất là đừng đắc tội đến, đỡ phải rước họa vào thân.” Tổng giám đốc nói sâu xa.

Chuyện không tranh được phòng đúng là có chút mất mặt.

Nhưng mà tổng giám đốc Lương hiểu rõ những mối quan hệ cần thận trọng, dễ nhận thấy ông ta là một người thông minh.

“Đúng vậy, đúng vậy! Vẫn là tổng giám đốc Lương suy nghĩ chu đáo!” Đám người ông chủ Lý gật đầu dồn dập.

Ngay sao đó, bọn họ đi ra ngoài.

Đại sảnh nhà hàng.

Lúc này người đàn ông bụng phệ cùng với Dịch Vi đã ngồi ở trên bàn của đại sảnh.

“Anh đoán rằng, tên nhóc kia cũng sắp ra rồi đấy.” Người đàn ông bụng phệ nói.

“Nói không chừng vẫn đang bị đánh ở trong phòng đấy, trải qua chuyện lần này, em sẽ chống mắt lên xem sau này cậu ta còn dám giả bộ nữa không.” Dịch Vi cười nói.

Dịch Vi đã chuẩn bị sẵ lời châm chọc Lâm Thiên, chỉ đợi Lâm Thiên đi ra, cô ta liền chuẩn bị nói ra hết toàn bộ những lời châm chọc đó.

Hai người bọn họ vừa nói vừa nhìn chằm chằm hướng hành lang.