Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 42




“Chủ tịch Lâm, Khương Hùng Dũng rất có thể sẽ đoán ra được chúng ta. Hắn ta là một kẻ tàn bạo, nhất định sẽ tìm chúng ta bảo thù. Chủ tịch Lâm, mấy ngày nay anh nhớ cẩn thận." Lưu Thân nghiêm trọng nhìn Lâm Thiên. “Yên tâm đi, hắn ta dở thủ đoạn nào, chúng ta chiều theo thế ấy.” Lâm Thiên trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. “Mà này, Lưu Thân, anh nói có chuyện quan trọng muốn thông báo cho tôi phải không? Là chuyện gì vậy?”

Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi. “Chủ tịch Lâm, tuần sau sẽ có cuộc đấu giá, đáng quan tâm nhất là đất giá đất.” Lưu Thân nói.

Anh ta tiếp tục: "Vào thời điểm đó, sẽ có một số khu đất rất giá trị và đặc biệt quan trọng. Lúc đó anh nhất định phải đi đấu giá và cố gắng lấy được những miếng đất quan trọng kia. Điều này liên quan đến kế hoạch của công ty chúng ta trong năm tới."

Lĩnh vực kinh doanh chính của tập Tỉnh Xuyên là bất động sản. Tranh được mảnh đất tốt là điều vô cùng quan trọng, chỉ khi có được mảnh đất tốt thì mới có thể xây dựng bất động sản. Đặc biệt đất ở những vị trí quan trọng, buộc phải giành được về tay. Nhiều người đang nhìn chăm chăm vào nó. "Tuần sau à? Được rồi, tôi hiểu rồi!" Lâm Thiên gật đầu. “Chủ tịch Lâm, trong cuộc đấu giá, tập đoàn Hùng

Dũng nhất định sẽ ra giá để giành lấy mặt bằng với anh, anh phải chuẩn bị một chút.” Lưu Thân nói. "Muốn giành với tôi à? Tôi sẽ đợi!" Lâm Thiên cười lạnh.

Không phải cuộc đấu giá chỉ có người trả giá cao nhất sao? Lâm Thiên đường đường là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, tuyệt đối không thua kém tập đoàn Hùng Dũng.

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Thiên trực tiếp lái chiếc Lamborghini đến trường học.

Xe của Lâm Thiên đậu ở chỗ khá khuất tầm mắt.

Vừa đi tới trước xe, giữa lùm cây xanh um tùm, hơn chục người mặc đồ đen cao lớn đột nhiên nhảy ra, lập tức vây quanh Lâm Thiên, trong tay tất cả đều cầm dao găm sáng chói. “Chúng mày là ai?” Lâm Thiên cau mày, đám người này rõ ràng là có mục đích xấu. "Thằng nhãi ranh, đương nhiên là bọn tao muốn mạng của người rồi. Ông Khương bảo bọn tao truyền lại với mày. Nếu như muốn khiêu khích ông ấy thì không có lối ra đâu! Mày đem theo câu này đi chầu Diêm Vương đi là vừa!" Tên cao to vừa nói, vẻ mặt vừa tỏ ra gớm ghiếc.

Hắn ta nói xong, trực tiếp vung dao găm trong tay đâm vào tim Lâm Thiên. "Không xong rồi!"

Lâm Thiên đồng tử đột nhiên co giật, cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy xung quanh.

Nếu nhất dao này đâm thẳng vào tim của Lâm Thiên.

Chỉ sợ Đại La Kim Tiên có đến cũng không cứu nổi Lâm Thiền. "Này!"

Giữa tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Thiên bên tại nghe thấy có tiếng xé gió.

Một giây sau... "He hê!"

Tên mặc đồ đen vừa định đâm Lâm Thiên đã trực tiếp rơi xuống trước mặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên cẩn thận quan sát, một nhát dao găm thẳng trên ngực y, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, một hơi thở cũng không còn. "Ai đấy!"

Những người mặc áo đen khác xung quanh bị tình huống đột ngột này làm cho hoảng sợ, bọn chúng rảo mắt nhìn quanh.

Lúc này, một bóng người từ xa chạy tới.

Hắn ta là Thạch Hàn! "Haha, Thạch Hàn!"

Lâm Thiên không thể nhịn được cười hạnh phúc sau khi nhìn thấy Thạch Hàn.



Lần trước, Lâm Thiên vẫn còn khó chịu vì hắn không nghe lời mình, nhưng lúc này, Lâm Thiên chỉ cảm thấy bộ dáng của hắn trông cũng đẹp trai và kiên cường phết. Lúc Lâm Thiên gặp phải khủng hoảng, anh đã quên mất Thạch Hàn.

Khỏi phải nghĩ ngợi nhiều, con dao găm vừa bay lên hẳn là từ tay hắn ta.

Ngay lúc này, Thạch Hàn đã đến gần. “Mày là ai?"

Cả chục người đàn ông mặc đồ đen đều cầm dao găm đối mặt với hắn, tất cả bọn họ đều có vẻ hoảng hốt, bởi vì con dao găm vừa phóng ra thực sự khiến họ sợ hãi.

Thạch Hàn vô cảm liếc nhìn xung quanh, rồi cất giọng khàn khàn: “Biết điều thì mau cút hết đi! Hôm nay tao không muốn giết ai cả!"

Mặc dù giọng nói của Thạch Hàn không lớn, nhưng nó khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực. "Mày là ai! Ở đây đừng giả thần giả quỷ, bọn tao là người của ông Khương, tao khuyên mày không nên tọc mạch. Ở địa bàn Bảo Thạnh này, nếu mày dám khiêu chiến với ông Khương, tức là tự tìm cái chết!" Một tên đồ đen lớn tiếng quát. "Ông Khương? Xin lỗi, tao không biết ông Khương là ai, tạo chỉ biết. Nếu bọn mày không cút đi, thì ... tất cả đều phải chết!" Thạch Hàn vô cảm, giọng nói không một chút dao động, nhưng lại khiến người ta sợ hãi. "Đệt, tao nghĩ là mày tìm cái chết rồi! Bọn mày đâu, nó chỉ có một mình, xông lên! Xiên nói cho tao!"

Tên mặc đồ đen vừa nói xong, hắn ta liền vung dao găm về phía trước, lao đến chỗ Thạch Hàn. "Rầm!"

Khi mũi dao găm vừa định vung lên định đâm, Thạch Hàn đã bắt được cổ tay của hắn ta.

Giây tiếp theo. "A..!"

Tiếng hét đột nhiên vang lên, khuôn mặt của gã mặc đồ đen đau đớn đến biến dạng.

Kèm theo đó là tiếng hét thất thanh. Chỉ thấy cổ tay của tên mặc đồ đen bị vặn ngược thành một đường vòng cung kì dị. Ngay sau đó, Thạch Hàn tát vào trán hắn ta một cái thật kêu. Tên áo đen cao to trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, thở dốc.

Tất cả quá trình này đều chỉ xảy ra ngay trong một cái chớp mắt. Đối với Thạch Hàn, những chuyện đánh đấm này đơn giản như ăn kẹo, quá bình thường, quá dễ dàng. "Hi hi..."

Những tên mặc đồ đen này đều hít một hơi lạnh gáy. Bọn chúng mặt mũi tím tái, mấy chiêu thức của Thạch Hàn quả thực là làm ai nấy đều phát run. “Hôm nay bọn này khiến tay tao phải nhuốm máu.

Được thôi, chúng mày mau lại đây để tạo giết cùng một lượt” Thạch Hàn nhìn chằm chằm.

Vừa nói xong câu đó, Thạch Hàn dường như biến thành một con báo chiến, lao thẳng đến những tên mặc đồ đen kia.

Một phút sau.

Mười mấy tên mặc đồ đen còn lại bị tấn đến không còn sót lại một hơi thở.

Trước Thạch Hàn, hơn chục thằng bặm trợn cao to này quả là không có sức phản kháng. "Sư phụ! Tuyệt vời!"

Nhìn đống người xếp chồng trên mặt đất, Lâm Thiên không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt vẫn lóe lên một chút sợ hãi.

Cảnh tượng giết người một cách tàn độc như vừa rồi thực sự khiến Lâm Thiên kinh hãi.



Lúc này, Thạch Hàn bước tới chỗ Lâm Thiên. “Anh, anh không sao chứ?” Thạch Hàn hỏi. “Ừm ... anh không sao, cảm ơn em hôm nay ra mặt giúp đỡ. Lâm Thiên nghiến răng gật đầu.

Thành thật mà nói, những gì vừa diễn ra khiến Lâm

Thiên ít nhiều chịu đả kích. "Nếu anh không sao thì anh cứ đi trước đi, chỗ này giao cho em xử lí"

Thạch Hàn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, như thể hắn chưa từng giết người, đây chẳng qua chỉ như giẫm chết vài con kiến mà thôi. "Ừ!"

Lâm Thiên nghiến răng gật đầu, vẫn là có chút không khỏi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên nhìn thấy cảnh giết người, cho dù Lâm Thiên cố gắng trấn tĩnh đến mấy nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc và hoảng sợ.

Ngay sau đó. Lâm Thiên bước nhanh tới trước xe của mình, mở cửa bước lên.

Sau khi Lâm Thiên nắm được vô lăng, phát hiện ra tay mình vẫn còn hơi run. "Mẹ kiếp. Sao tay lại run như vậy chứ!" Lâm Thiên không khỏi tự mắng mình.

Thật ra Lâm Thiên cũng không biết bản thân vốn đã l đòn rồi, lần đầu tiên chứng kiến án mạng, nếu là người khác thì đã kinh hãi hoảng sợ, thậm chí nôn mửa ngay tại chỗ rồi.

Tất nhiên, đây cũng là một quá trình thay đổi và trưởng thành “Vẫn là ông ngoại suy nghĩ chín chắn, biết trước nên phải Thạch Hàn theo bảo vệ mình” Lâm Thân thầm thở dài.

Nói thật thì, lúc này Lâm Thiên cảm thấy có chút sợ hãi, nếu không có Thạch Hàn bảo vệ, hắn bây giờ đã là một cái xác chết rồi.

Đến lúc này, ngụ ý việc ông ngoại gửi gắm Thạch Hàn theo bảo vệ hắn đã quá rõ ràng. "Tập đoàn Hùng Dũng chết tiệt! Khương Hùng Dũng chết tiệt!"

Lâm Thiên đập mạnh tay lái, nếu không Thạch Hàn, Khương Hùng Dũng đã thực sự giết được mình. "Khương Hùng Dũng, tao, Lâm Thiên sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay. Lâm Thiên tao thề, nếu không làm tập đoàn Hùng Dũng của mày phá sản, tên tao sẽ viết ngược cho mày xem" Lâm Thiên hung ác nói.

Mặc dù chuyện ám sát này đã được Thạch Hàn giải quyết, nhưng lửa giận trong lòng Lâm Thiên vẫn không thể nguôi xuống!

Mặt khác.

Biệt thự của Khương Hùng Dũng.

Mất cả buổi sáng, đống phân ở lối vào biệt thự mới được dọn đi sạch sẽ.

Lúc này, Luật sư vội vàng tiến vào biệt thự "Luật sư, thế nào? Ông xử lí thằng nhãi đó chưa?" Khương Hùng Dũng bắt chéo chân ngồi trên sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, tay còn lại ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp.

Mặc dù việc đổ phân khiến Khương Hùng Dũng rất tức giận, nhưng tâm trạng của hắn ta lại trở nên phần khởi khi nghĩ rằng Lâm Thiên sắp bị anh ta giết chết. “Ông Khương, đã xảy ra chuyện rồi, những người tôi phải đi giết thằng nhóc Lâm Thân ... đều không thể liên lạc được!” Luật sư cúi đầu, giọng điệu trầm thấp.

Sau khi nghe những lời đó, nụ cười trên mặt Khương Hùng Dũng liền biến mất. "Mất liên lạc? Sao lại thế?” Khương Hùng Dũng dữ dội đứng phất dậy, giọng điệu chất vấn.

Trong mắt Khương Hùng Dũng, ở địa bàn Bảo Thạnh này, hắn muốn giết một người quả rất dễ dàng, người phải đi sao có thể mất liên lạc được?