Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 354




Dù sao trong mắt Đặng Nam tuy Lâm Thiên rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một sinh viên đại học.

“Không sao, tin ở tôi.”Lâm Thiên lộ ra nụ cười tự tin.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm quan chức cấp cao của trường do hiệu trưởng dẫn đầu vội vàng chạy vào, ai cũng thở hồng hộc trên trán toàn mồ hôi, hiển nhiên là vội chạy đến đây.

“Hiệu trưởng, các vị chủ nhiệm, sao mọi người lại đến đây?”Cô chủ nhiệm đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

“Hiệu trưởng, ông nghe nói tôi đến đây nên đặc biệt dẫn mọi người đến đón tôi à?Mọi người có lòng rồi.”Người phụ nữ trung niên vừa cười vừa nói.

Hiệu trưởng không trả lời bà ta mà lạnh lùng liếc nhìn bà ta, rồi lại nhìn một vòng quanh phòng, sau đó vội vã chạy đến trước mặt Lâm Thiên.

“Cậu… Cậu Thiên, tôi là hiệu trưởng của trường này, thật xin lỗi tôi đến chậm.” Hiệu trưởng vội cúi chào Lâm Thiên, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Hiệu trưởng vừa làm vậy, chủ nhiệm lớp và người phụ nữ trung niên thậm chí cả Đặng Nam đều bối rối.

Đây là chuyện gì?Sao hiệu trưởng lại cung kính hành lễ với Lâm Thiên?

“Hiệu trưởng, trường học của ông có vấn đề đấy, cô giáo chủ nhiệm lớp thế mà không phân biệt được đúng sai, cố ý thiên vị.Ông làm hiệu trưởng không đáng trách ư?”Lâm Thiên khoanh tay lại.

Sau khi hiệu trưởng nghe vậy thì sợ đến giật thót người.

Hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói:

“Cậu… Cậu Thiên, là tôi không làm tròn bổn phận! Là lỗi của tôi! Nên xử lý ra sao xin cậu Thiên phân phó!”

Trong lòng hiệu trưởng bây giờ cũng đang hoảng sợ, vừa rồi ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của mấy vị nhân vật có tiếng tăm trong tỉnh gọi đến, sau khi đặc biệt đi hỏi thăm thì ông ta cũng đã biết thân phận kinh người của Lâm Thiên.

“Đầu tiên, người đánh bạn học thì đuổi học cho tôi!”Lâm Thiên lạnh giọng nói.

“Dạ dạ dạ.”

Hiệu trưởng vội vã đồng ý sau đó xoay người phân phó:

“Trường học của chúng ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, chủ nhiệm đạo đức ông lập tức làm chuyện này cho tôi, đuổi học người đánh bạn học, và thông báo toàn trường coi như một lời cảnh cáo!”

“Hiệu trưởng, ông có nhầm không thế?Tôi là vợ của chủ tịch nhà máy Chiến Thắng, chẳng lẽ ông không nhận ra tôi à? Ông lại muốn đuổi học con tôi, ông không uống lộn thuốc chứ? Có tin tôi tìm trưởng phòng Lý của phòng giáo dục và đào tạo huyện nói chuyện không hả?” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

“Đương nhiên tôi nhận ra bà, chỉ tiếc là bà không nhận ra cậu Thiên bên cạnh tôi đây, bà có biết bà đắc tội với ai không?Nhà máy Chiến Thắng của bà so với quyền thế và sản nghiệp của cậu Lâm đây chính là chín trâu mất một sợi lông.”Hiệu trưởng lạnh lùng nói.

“Cậu ta… Cậu ta không phải là người bán hoa quả à?Hiệu trưởng ông có nhầm không?”Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

“Bán hoa quả? Ôi, vị này chính là nhà giàu số một ba tỉnh Tây Nam Bộ, chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, chủ tịch tập đoàn Vân Thiên, Lâm Thiên đấy, tài sản của cậu ấy mấy trăm nghìn tỷ, quyền thế ngập trời, nhà bà là cái thá gì so với cậu Thiên chứ?” Hiệu trưởng cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra thì cô giáo chủ nhiệm, người phụ nữ trung niên và Đặng Nam đều trợn tròn mắt, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Tin tức này giống như một quả bom tấn dội lên người bọn họ.

“Cái gì?Cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên? Không thể nào! Cậu ta là người bán hoa quả mà, trước đó tôi còn mua hoa quả của cậu ta mà, hiệu trưởng nhất định là ông nhầm rồi!”Người phụ nữ trung niên hoảng sợ hô lên.

“Nhầm?Yên tâm đi.Không có khả năng nhầm.”Hiệu trưởng nói.

Nhiều nhân vật lớn như vậy gọi điện cho ông ta, nhầm sao được chứ? Tuyệt đối không có khả năng!

Đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ trung niên vang lên, bà ta vừa nhìn là chồng bà ta gọi điện tới.

“A lô chồng à.”Người phụ nữ trung niên nhận điện thoại.

“Anh nói cái gì?Nhà máy của chúng ta bị niêm phong vì nghi ngờ trốn thuế á? Vì… Vì đắc tội chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên á?”Người phụ nữ trung niên kêu lên.

Lúc này trong điện thoại còn vang lên tiếng chồng bà ta mắng to và chất vấn, nhưng bà ta đã không thể trả lời lại.



Sau khi cúp điện thoại, người phụ nữ trung niên ngã phịch xuống đất, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Trời ạ, người này thật sự là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ư?Thật sư là nhà giàu số một Tây Nam Bộ ư?

Xong đời rồi!

Người phụ nữ trung niên biết tất cả xong đời rồi!

Lúc này Lâm Thiên nhìn về phía cô chủ nhiệm lớp.

Lúc này sắc mặt cô chủ nhiệm tái nhợt, lúc cô ta nhìn Lâm Thiên đầy kính sợ.

Đùa à, đây chính là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhà giàu số một Tây Nam Bộ đấy, tổng tài sản mấy trăm nghìn tỷ là tồn tại khinh khủng đó!

“Hiệu trưởng, vị chủ nhiệm lớp này không phân biệt được đúng sai, người cặn bã như vậy làm không đáng với danh xưng giáo viên, tôi đề nghị đuổi việc, đồng thời thông báo toàn giới giáo dục không nên tuyển dụng cô ta.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Được được được, tôi lập tức làm ngay!”Hiệu trưởng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm nghe đến đó thì cũng ngồi phịch xuống đất, cô ta biết tiền đồ của cô ta đã chấm dứt rồi…

“Đặng Nam, nếu chuyện đã giải quyết xong rồi thì chúng ta cũng đi thôi.”Lâm Thiên gọi Đặng Nam.

Lúc này, Đặng Nam vẫn còn đang sững sờ chưa phục hồi lại tinh thần được.

“Đặng Nam?”

Lâm Thiên lại gọi câu nữa, lúc này Đặng Nam mới hồi phục lại tinh thần.

“Đúng đúng đúng.”Đặng Nam liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, Đặng Nam dắt tay con trai anh ta đi theo Lâm Thiên ra khỏi phòng làm việc.

“Cậu Thiên, chúng tôi tiễn cậu!”

Hiệu trưởng đi cùng các quan chức cao cấp trong trường đi theo phía sau Lâm Thiên, một đường tiễn ra đến tận cửa trường.

Cửa trường học.

“Lâm Thiên, cậu… Cậu là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên và Vân Thiên?”Cuối cùng Đặng Nam không nhịn được khiếp sợ trong lòng mà hỏi.

Lúc này Đặng Nam hiển nhiên cực kỳ mất tự nhiên.

Đùa gì chứ, người trước mắt này là nhà giàu số một ba tỉnh Tây Nam Bộ đó!

Tôn Nam tự hỏi lòng mình, cả đời này anh ta chưa từng được thấy một nhân vật lớn nào chứ đừng nói đến nói chuyện với nhân vật lớn như vậy.

“Không sai, chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên và Vân Thiên là một trong những thân phận của tôi.”Lâm Thiên gật đầu.

“Chủ… Chủ tịch Lâm, trước đó tôi có nhiều bất kính với cậu, mong cậu đừng để bụng.”Lâm Thiêncâu nệ nói.

“Ông anh, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi đối với bạn bè rất hiền hòa, anh cũng đừng gọi tôi là chủ tịch Lâm, gọi Lâm Thiên là được rồi.” Lâm Thiên vỗ vỗ vai Đặng Nam.

“Cậu coi tôi là bạn bè?” Đặng Nam không dám tin hỏi.

“Đương nhiên.”Lâm Thiên cười gật đầu.

Đặng Nam nuốt một ngụm nước bọt, anh ta nằm mơ cũng không ngờ đời này anh ta có thể làm bạn với một nhân vật lớn như vậy, đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ có thể diện.

Có thể làm bạn với nhà giàu số một ba tỉnh Tây Nam Bộ, đủ để anh ta khoe cả đời!

Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, có bốn người đàn ông mặc vest bước xuống.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi theo phân phó của tổng giám đốc Lưu mang 35 tỷ đến đây rồi.” Bốn người chào hỏi Lâm Thiên.



Ngay sau đó, bốn người bê hai valy ra.

“Mở ra.”Lâm Thiên nói một câu.

Bốn người nghe vậy lập tức mở valy ra, đập vào mắt là từng xấp tiền 500 ngàn đồng.

Hai cái valy này, mỗi cái chứa 17.5 tỷ.

“Ông anh, đây là 35 tỷ, lúc đầu anh đưa cho tôi 350 ngàn, tôi đã từng hứa sẽ cho anh 35 tỷ làm thù lao, 35 tỷ này đều là của anh.” Lâm Thiên nói.

“Không được không được.” Đặng Nam vội vã xua tay.

Đặng Nam nhớ lại lúc đó đúng là Lâm Thiên đã từng nói như vậy, nhưng anh ta căn bản không coi là lời nói thật.

“Không có gì là không được cả.Cái này với tôi mà nói là chín trâu mất một sợi lông thôi, bốn người các anh đưa valy tiền cho bạn của tôi đi.”Lâm Thiên khoát tay chặn lại.

Bốn người nghe vậy lập tức giao valy tiền cho Đặng Nam.

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tim của Đặng Nam đều đập thình thịch, cả đời anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy cả, với anh ta mà nói số tiền này đủ để thay đổi cuộc đời của anh ta!

“Ông anh, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu anh gặp phải phiền toái gì thì có thể gọi điện cho tôi.”

Lâm Thiên đưa cho Đặng Nam một tấm danh thiếp.

Đặng Nam nhận lấy danh thiếp, sau đó nói: “Lâm Thiên. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu đến nhà anh đi, anh làm cơm chiêu đãi cậu.”

“Để lần sau đi, tôi có việc phải về Kim Đô trước.”Lâm Thiên vỗ vỗ vai Đặng Nam.

“Cũng được.Cậu chắc chắn là người bận rộn, anh sẽ không giữ nữa, sau này nếu cậu đến huyện Thanh nhất định phải đến nhà anh làm khách đó.”Đặng Nam cười nói.

“Đương nhiên.”Lâm Thiên cũng cười gật đầu.

Lâm Thiên đến huyện Thanh chủ yếu là đưa cho Đặng Nam số tiền này để hoàn thành hứa hẹn ban đầu của mình với anh ta.

Bây giờ tiền đã đưa rồi, tất nhiên Lâm Thiên cũng phải rời đi.

Sau khi tạm biệt, Lâm Thiên ngồi vào xe thương vụ sau đó đi về Kim Đô.

Sau khi xe ra khỏi huyện Thanh thì đi về hướng Kim Đô. Ra khỏi huyện Thanh tầm mười phút.

Lâm Thiên ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài xe.

Lúc này, có một chiếc xe khách nhỏ quê mùa đi qua bên cạnh xe thương vụ mà Lâm Thiên đang ngồi.

“Thạch Hàn!”

Lâm Thiên đột nhiên giật mình.

Bởi vì Lâm Thiên vừa nhìn thấy Thạch Hàn ngồi ở trong chiếc xe đó.

Chiếc xe khách nhỏ quê mùa này đi rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt lên trước xe thương vụ của Lâm Thiên, cho nên Lâm Thiên chỉ nhìn thấy trong chớp mắt.

“Chẳng lẽ mình lại hoa mắt?”Lâm Thiên xoa xoa đôi mắt.

“Không, nhất định mình phải xem đến cùng là gì!”

“Đuổi theo xe khách nhỏ quê mùa phía trước cho tôi!” Lâm Thiên ra lệnh một tiếng.

“Vâng, chủ tịch Lâm.”

Người lái xe gật đầu đồng ý, sau đó tăng tốc đuổi theo xe phía trước.