Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 32




“Có thể, có thể! Tất nhiên là có thể! Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ. Tô Phong cười, liên tiếp gật đầu. Ngay sau đó, Tô Phong quay sang một người phục vụ và nói: “Đi! Gọi Tạ Nguyên qua!” “Vâng, sếp Tô!” Sau khi người phục vụ gật đầu, anh ta nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Như Tuyết ở bên rất khó hiểu sau khi nhìn thấy cảnh này, cô chỉ thấy Lâm Thiên lấy ra một tấm thẻ. Thái độ của ông chủ bỗng trở nên nể nang?

Đương nhiên, Như Tuyết không biết thẻ VIP kim cương có nghĩa gì, ở trong mắt cô, chẳng qua là thẻ ngân hàng nhìn đẹp hơn.

Nếu cô biết tấm thẻ này có ý nghĩa gì, chắc chắn sẽ không nghi ngờ như vậy nữa.

Sau khi người phục vụ rời đi. “Tôi có thể biết tên của ngài không?" Ông chủ Tôi Phong hỏi với nụ cười trên môi. “Tôi tên là Lâm Thiên. Lâm Thiên nhẹ giọng nói. “Lâm Thiên? "

Ông chủ Tô Phong lại lẩm bẩm, cảm thấy gần đây có nghe thấy cái tên được nhắc đến, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Ngay sau đó, Tạ Nguyên bước nhanh tới. “Ông chủ. Tạ Nguyên mỉm cười chào Tô Phong. Lúc này Tạ Nguyên có vẻ tự tin, cô ta được ngồi vào vị trí quản lý quán bar vì cô ta có quan hệ riêng tư với ông chủ Tô Phong. “Tạ Nguyên. Tối nay cô làm một việc là được, đó là đi tiếp rượu hai vị khách quý này. Ông chủ Tô Phong cười nói. Tạ Nguyên đột nhiên giật mình. “Sếp Tô, ông... ông lại bắt tôi hầu rượu bọn họ? Tôi là quản lý, không phải gái hầu rượu!” Tạ Nguyên lộ vẻ tức giận. “Tất nhiên là tôi biết điều này, cô phải chịu uất ức rồi.”

Ông chủ Tô cười nói. “Tôi không làm!” Tạ Nguyên bĩu môi, giọng điệu kiên định.

Đối với Tạ Nguyên, yêu cầu cô đi tiếp rượu, hầu hạ Như Tuyết, đây là chuyện có chết cô ta cũng không làm.

Sau khi ông chủ Tô nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám. “Tạ Nguyên, đừng làm tôi mất mặt! Tôi sẽ nói lại lần nữa, tối nay ngoan ngoan ở đây tiếp rượu!” Ông chủ Tôi lạnh lùng nói. “Ông Tô, sao ông lại giúp họ thế này? Nhìn quần áo của họ, tuyệt đối không thể có nhiều tiền, cùng lắm chỉ có chút tiền như vậy là cùng" Tạ Nguyên văn lại, "Bop!"

Ngay khi Tạ Nguyên nói, ông chủ Tô đã thắng tay tát vào mặt cô ta.

Tạ Nguyên, người bị tát, nhìn ông chủ Tô với một khuôn mặt khó tin, cô ta không ngờ ông chủ sẽ đánh cô ta vì Lâm Thiên và Như Tuyết?

Và Tạ Nguyên biết rằng Như Tuyết đang ngồi bên cạnh và nhìn cô ta, cô ta đã bị tát trước mặt Như Tuyết, điều này khiến cô ta càng cảm thấy xấu hổ hơn. Ngay sau đó, Ông chủ Tô chỉ vào Tạ Nguyên và nói một cách hằn học: “Con khốn này, đừng làm tôi mất mặt, ngài Lâm đây muốn cô mời rượu, đó là đánh giá cao cô! Đừng quên vị trí quản lý của cô là tôi giao cho, tôi bảo cô làm quản lý thì cô làm, tôi bảo cô phải tiếp rượu thì cô cũng phải làm.

Tạ Nguyên bị mắng, cô ta lập tức khóc.

Tuy nhiên, ông chủ Tô không bỏ cuộc. “Vị trí quản lý của cô chỉ là cô lấy thân thể đổi lấy, chẳng lẽ cô không rõ? Cô thì là cái thá gì chứ? Tôi chỉ cần một lời là có thể đuổi cô ra khỏi đây!” Ông chủ Tô chửi rủa.

Vừa nói lời này, Như Tuyết ở bên cạnh không khỏi che cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô không ngờ rằng vị trí quản lý của Tạ Nguyên lại là dùng thân thể để đổi lấy.

Khi Tạ Nguyên nghe ông chủ Tô nói điều này, cô ta thậm chí còn cảm thấy mất mặt muốn độn thổ “Sếp đừng nói nữa, tôi tiếp! Tôi tiếp!”

Tạ Nguyên chỉ có thể gật đầu, cô ta biết rằng ông chủ đang rất tức giận nên cô ta không còn cách nào khác. “Hừ, thật là rẻ tiền, không nghiêm thì lại không biết trời cao đất dày." Ông chủ Tô lạnh lùng nói.

Trong mắt ông chủ Tô, Tạ Nguyên chỉ là một thứ đồ chơi bình thường mà thôi, thân phận của Lâm Thiên đối với ông ta cũng không rõ ràng, rất có thể anh là người mà ông ta không có khả năng xúc phạm, đương nhiên sẽ không xúc phạm Lâm Thiên vì Tạ Nguyên



Dừng một lúc, ông chủ Tô tiếp tục nói: “Tiếp đón cẩn thận hai vị khách quý này cho tôi. Nếu khách quý không hài lòng chút nào, tôi sẽ hỏi tội cô, đã hiểu chưa?” “Vâng... Vâng... Tạ Nguyên yếu ớt gật đầu.

Ông chủ Tô nhìn thấy thế, ông ta nhìn Lâm Thiên cười nói: “Ngài Lâm, ngài cứ chơi vui vẻ, nếu có chuyện gì cần nữa, ngài cứ việc bảo phục vụ gọi tôi.” “Được, ông đi đi.” Lâm Thiên vẫy tay.

Sau khi ông chủ Tô rời đi. “Sao cô còn ở đó? Lại đây rót rượu!” Lâm Thiên lạnh lùng nói với Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên cúi đầu ngoan ngoãn tiến lên rót rượu cho Lâm Thiên và Như Tuyết.

Vào lúc này, Tạ Nguyên tình cờ nhìn thấy thẻ ngân hàng VIP kim cương của công ty mà Lâm Thiên để trên bàn. “Thẻ VIP kim cương của ngân hàng!”

Tạ Nguyên nhận ra nó trong nháy mắt.

Trong phút chốc, sóng gió nổi lên trong lòng cô ta, cô ta biết người có thẻ như vậy giàu có đến mức nào! Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng Lâm Thiên không chỉ không phải là một người ít tiền, anh rõ ràng là một người giàu có!

Cuối cùng cô ta cũng hiểu cô ta gặp phải một con người kinh khủng như thế nào.

Như Tuyết không ngờ lại tìm được bạn trai giàu có như vậy?

Cô ta ngưỡng một Ghen ghét! Căm hận! Nhưng cũng không có cách nào cả.

Với một người bạn trai giàu có ủng hộ Như Tuyết, cô ta làm sao có thể chống lại Như Tuyết?

Khi Tạ Nguyên rót rượu cho Như Tuyết. Như Tuyết đột nhiên nói: “Tạ Nguyên, không ngờ cô lại nhận chức quản lý, nhưng thật ra lại đánh đổi bằng chính thân thể của mình. Tại sao phải làm như vậy? Có đáng không?”

Lúc trước khi Như Tuyết nhìn thấy Tạ Nguyên, cô luôn cảm thấy mình kém cỏi, cô luôn cảm thấy mình thua kém

Tạ Nguyên, nhưng từ bây giờ, cô không còn cảm thấy như vậy nữa.

Hơn nữa, sau tất cả những điều vừa rồi, cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời trong lòng.

Lâm Thiên còn nói: “Dùng thân thể để đổi lấy vị trí quản lý, nhưng lại còn không biết xấu hổ mà thường xuyên đem ra khoe. Tôi thật sự không biết cô giấu mặt vào đầu Tạ Nguyên nghe xong, mặt đỏ bừng xấu hổ, muốn tìm một chỗ để chui vào. Ưu thế của cô ta trước mặt Như

Tuyết đã hoàn toàn mất đi. “Tạ Nguyên, hôm nay tôi chỉ là trừng phạt nhỏ cô, về sau tôi sẽ nói cho mẹ cô biết. Nếu như sau này mẹ con cô dám giễu cợt Như Tuyết, tôi có thể cam đoan sẽ khiến cả gia đình cô xong đời!” Lâm Thiên nheo mắt nói. “Tôi... tôi biết rồi." Tạ Nguyên gật đầu, giọng run rẩy.

Cô ta biết một người sở hữu thẻ VIP kim cương của ngân hàng, muốn xử lý cô ta, e rằng dễ như trở bàn tay.



Cho nên từ nay về sau cho dù cho cô ta một trăm lá gan, cô ta cũng không bao giờ dám chế nhạo Tạ Nguyên nữa.

Sau khi ra khỏi quán bar.

Cả khuôn mặt của Lâm Thiên và Như Tuyết đều hơi đỏ lên.

Bình thường họ không hay uống rượu. Nhưng trong quán bar vừa rồi, cả hai đã uống gần hết rượu chai rượu Louis XIII và Lafite.

Đương nhiên, lúc trả phòng Như Tuyết cũng không để ý số lượng, cô không biết hai chai rượu này đắt như thế nào, nếu không sẽ không dám uống.

Lâm Thiên bắt taxi chở Như Tuyết về.

Trước cửa nhà Như Tuyết. “Lâm Thiên, cảm ơn cậu! Hôm nay tôi thực sự rất vui!”

Như Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào. Ngay sau đó, Như Tuyết bước tới, kiễng chân hôn lên má Lâm Thiên.

Sau nụ hôn, Như Tuyết ngượng ngùng quay người chạy vào nhà. "Cái này..

Lâm Thiên nhìn theo bóng lưng Như Tuyết khuất dần, sờ sờ nơi bị hôn lên má, Lâm Thiên chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Lâm Thiên không có đi học, mà là trực tiếp đến tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Ngày hôm qua Lâm Thiên đã đoán ra được tình hình ở nhà Như Tuyết, Lâm Thiên đương nhiên muốn giúp cô.

Tuy nhiên, Lâm Thiên không muốn trực tiếp đưa tiền cho Như Tuyết, làm như vậy Như Tuyết có thể sẽ từ chối.

Vì vậy, giải pháp của Lâm Thiên là để Lưu Thân đến nhà Như Tuyết với danh nghĩa từ thiện của Tập đoàn Tỉnh Xuyên Group, giúp mẹ Như Tuyết sắp xếp điều trị tại bệnh viện, sau đó đưa cho Như Tuyết một khoản tiền dưới danh nghĩa tài trợ.

Bằng cách này, có thể giúp Như Tuyết mà không cho Như Tuyết biết là anh làm, làm như vậy sẽ không sợ cô từ chối. “Chủ tịch Lâm!”

Lúc vào cửa, hai nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng cung kính chào Lâm Thiên. “Ừm, tinh thần hai người tốt đó, cố gắng lên!” Lâm Thiên vỗ vai hai người trước khi bước vào công ty.

Hai nhân viên bảo vệ được Lâm Thiên khích lệ mà phấn khích, bọn họ chỉ là nhân viên bảo vệ có địa vị và thân phận thấp, trước đây giám đốc công ty cũng không thèm nhìn họ. “Chủ tịch của chúng ta thật tốt bụng!” “Đúng vậy! Nhìn thấy chủ tịch liền cảm thấy thân thiết Đi theo chủ tịch như vậy, không sợ sẽ không có triển vọng!”

Hai nhân viên bảo vệ hào hứng nói.