Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 3




Cái gì?

Tất cả mọi người ở đó đều trở nên sửng sở sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đặc biệt là Thanh Mai và cậu chủ Ngô kia, bọn họ ai nấy đều đang mắt chữ a mồm chữa.

Thế này là thế nào chứ? Thư ký Trương mà lại cúi đầu với Lâm Thiên sao? Lại còn gọi cậu ta là cậu chủ nữa?

Vào chính lúc này, thư ký Trương quay đầu lại nghiệm mặt nói:

Tổng giám đốc Ngô, đây là vị chủ tịch mới. Mấy người còn đứng đực người ra đó làm gì? Còn không mau cúi chào đi "Cái gì? Cậu ta cậu ta là chủ tịch mới sao?"

Gương mặt tên tổng giám đốc Ngô Đại Phúc kia lập tức trở nên tái mét. “Cậu ta thật sự là chủ tịch mới sao 2 Chương 3. Tính toán hết nợ nân

Cái gì?

Tất cả mọi người ở đó đều trở nên sửng sở sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đặc biệt là Thanh Mai và cậu chủ Ngô kia, bọn họ ai nấy đều đang mắt chữ a mồm chữa.

Thế này là thế nào chứ? Thư ký Trương mà lại cúi đầu với Lâm Thiên sao? Lại còn gọi cậu ta là cậu chủ nữa?

Vào chính lúc này, thư ký Trương quay đầu lại nghiệm mặt nói:

Tổng giám đốc Ngô, đây là vị chủ tịch mới. Mấy người còn đứng đực người ra đó làm gì? Còn không mau cúi chào đi "Cái gì? Cậu ta cậu ta là chủ tịch mới sao?"

Gương mặt tên tổng giám đốc Ngô Đại Phúc kia lập tức trở nên tái mét. “Cậu ta thật sự là chủ tịch mới sao 2 Tất cả nhân viên tại hiện trường đều kinh ngạc trơn tròn mắt.

Câu chủ Ngô kia lại càng ngạc nhiên, anh ta cầm thấy không thể tin nổi giống như nghe tiếng sét đánh giữa trời quang vậy.

Người sắc mặt khó coi nhất hắn phải là Thanh Mai. "Không! Chuyện này là điều không thể Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, tôi rất rõ hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào. Cậu ta tuyệt đối không thể là vị chủ tịch mới kia được!" Giọng nói của Thanh Mai vang lên chơi tại.

Ngô Đại Phúc cũng cất lời: “Thư ký Trường, có phải ông nhầm lẫn gì không? Cậu ta... cậu ta ăn mặc thế kia nhìn đúng là không giống như chủ tịch mà ?" “Tổng giám đốc Ngô, đây là thủ tục ông tự mình xem đi. Nếu như ông còn không tin thì có thể gọi cho chủ tịch Lê để kiểm chứng.

Thư ký Trường đưa thủ tục nhậm chức cho Ngôi Đại Phúc.

Ông ta xem kỹ lưỡng một phen tất cả thông tin về thân phận lần ảnh chân dung, quả đúng là Lâm Thiên,

Thư ký Trường tiếp tục nói: "Ngoài ra tôi cũng nói với mọi người một chuyện Tất cả nhân viên tại hiện trường đều kinh ngạc trơn tròn mắt.

Câu chủ Ngô kia lại càng ngạc nhiên, anh ta cầm thấy không thể tin nổi giống như nghe tiếng sét đánh giữa trời quang vậy.

Người sắc mặt khó coi nhất hắn phải là Thanh Mai. "Không! Chuyện này là điều không thể Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, tôi rất rõ hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào. Cậu ta tuyệt đối không thể là vị chủ tịch mới kia được!" Giọng nói của Thanh Mai vang lên chơi tại.

Ngô Đại Phúc cũng cất lời: “Thư ký Trường, có phải ông nhầm lẫn gì không? Cậu ta... cậu ta ăn mặc thế kia nhìn đúng là không giống như chủ tịch mà ?" “Tổng giám đốc Ngô, đây là thủ tục ông tự mình xem đi. Nếu như ông còn không tin thì có thể gọi cho chủ tịch Lê để kiểm chứng.

Thư ký Trường đưa thủ tục nhậm chức cho Ngôi Đại Phúc.

Ông ta xem kỹ lưỡng một phen tất cả thông tin về thân phận lần ảnh chân dung, quả đúng là Lâm Thiên,

Thư ký Trường tiếp tục nói: "Ngoài ra tôi cũng nói với mọi người một chuyện luôn. Cậu chủ Lâm Thiên chính là cháu ngoại của chủ tịch Lê Chí Thành "Cái gì? Cháu cháu ngoại của Chủ tịch Lê sao?"

Tin tức này giống như một quả bom hạng nặng đòi vào lòng tất cả mọi người có mặt ở đó. Cháu ngoại của Lê Chí Thành ư? Đây là chuyện gì chứ? “Cháu... cháu ngoại của chủ tịch Lê sao? Trời ạ!

Cậu chủ Ngô bị dọa cho mềm nhũn người ở dưới sản, vì tim đập quá nhanh nên gương mặt của anh ta dần trở nên trắng bệch.

Anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả khủng khiếp về sau khi mình lại đi cướp bạn gái của cháu ngoại Chủ tịch Lê "Không thể nào chuyện này là điều không thể

Thanh Mai nhìn chăm chăm vào Lâm Thiên, gương mặt lộ ra biểu cảm khó nắm bắt. Cô ta không muốn tin chuyện này là thật

Vào lúc này, tổng giám đốc Ngô mới vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Thiên cất lời nịnh nọt "Chủ tịch Lâm! Lúc nãy do tôi không nhận ra ngài, mong chủ tịch Lâm thứ lỗi

Ông ta biết thư ký Trường là người đắc lực bên luôn. Cậu chủ Lâm Thiên chính là cháu ngoại của chủ tịch Lê Chí Thành "Cái gì? Cháu cháu ngoại của Chủ tịch Lê sao?"

Tin tức này giống như một quả bom hạng nặng đòi vào lòng tất cả mọi người có mặt ở đó. Cháu ngoại của Lê Chí Thành ư? Đây là chuyện gì chứ? “Cháu... cháu ngoại của chủ tịch Lê sao? Trời ạ!

Cậu chủ Ngô bị dọa cho mềm nhũn người ở dưới sản, vì tim đập quá nhanh nên gương mặt của anh ta dần trở nên trắng bệch.

Anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả khủng khiếp về sau khi mình lại đi cướp bạn gái của cháu ngoại Chủ tịch Lê "Không thể nào chuyện này là điều không thể

Thanh Mai nhìn chăm chăm vào Lâm Thiên, gương mặt lộ ra biểu cảm khó nắm bắt. Cô ta không muốn tin chuyện này là thật

Vào lúc này, tổng giám đốc Ngô mới vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Thiên cất lời nịnh nọt "Chủ tịch Lâm! Lúc nãy do tôi không nhận ra ngài, mong chủ tịch Lâm thứ lỗi

Ông ta biết thư ký Trường là người đắc lực bên cạnh chủ tịch Lê nên đương nhiên sẽ không lấy chuyện cháu ngoại này ra nói dối.

Lâm Thiên không để ý tới ông ta mà xoay người bước thắng tới chỗ nhân viên đang đứng.

Hơn một trăm nhân viên có mặt ở đó, ai nấy đều cúi đầu in thin thít. Vì trước đó, khi Lâm Thiên nhận mình là vị chủ tịch mới nhậm chức thi bọn họ đều giễu cợt cậu, thế nên đương nhiên là bây giờ bọn họ đang sơ mất mật.

Phải biết là người này không chỉ là chủ tịch mới thôi, cậu còn là cháu ngoại của chủ tịch Lê nữa đấy!

Lâm Thiên cảm nhận được sự kính sợ của mọi người với mình, cậu thầm cảm khái nghĩ tới trước đây liệu sẽ có ai kinh sợ mình chứ? Hoàn toàn không có

Cậu đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cậu chủ Ngôi.

Anh ta nhìn thấy Lâm Thiên bước về phía mình, trống ngực lại bắt đầu vang lên thình thịch, sau lưng cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Anh ta biết Lâm Thiên đang muốn tìm mình tính toán những chuyện trước dây. “Chủ tịch Lẫm!”

Lâm Thiên vừa bước tới đột nhiên lại thấy Ngô cạnh chủ tịch Lê nên đương nhiên sẽ không lấy chuyện cháu ngoại này ra nói dối.

Lâm Thiên không để ý tới ông ta mà xoay người bước thắng tới chỗ nhân viên đang đứng.

Hơn một trăm nhân viên có mặt ở đó, ai nấy đều cúi đầu in thin thít. Vì trước đó, khi Lâm Thiên nhận mình là vị chủ tịch mới nhậm chức thi bọn họ đều giễu cợt cậu, thế nên đương nhiên là bây giờ bọn họ đang sơ mất mật.

Phải biết là người này không chỉ là chủ tịch mới thôi, cậu còn là cháu ngoại của chủ tịch Lê nữa đấy!

Lâm Thiên cảm nhận được sự kính sợ của mọi người với mình, cậu thầm cảm khái nghĩ tới trước đây liệu sẽ có ai kinh sợ mình chứ? Hoàn toàn không có



Cậu đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cậu chủ Ngôi.

Anh ta nhìn thấy Lâm Thiên bước về phía mình, trống ngực lại bắt đầu vang lên thình thịch, sau lưng cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Anh ta biết Lâm Thiên đang muốn tìm mình tính toán những chuyện trước dây. “Chủ tịch Lẫm!”

Lâm Thiên vừa bước tới đột nhiên lại thấy Ngô Thịnh ôm lấy chân mình chủ động xin tha . Chủ tịch Lâm! Tôi sai rồi. Tôi không nên cướp bạn gái của câu, câu cho tôi xin lỗi. Tôi trả lại Thanh Mall cho cậu. Cậu cậu tha cho tôi đi"

Chỉ dựa vào thân phận cháu ngoại chủ tịch Lê này thôi đã quá đủ rồi. Ngoại trừ xin tha ra anh ta không thể nghĩ ra cách nào được nữa,

Nhìn anh ta bỏ dưới chân mình xin tha, trong lòng Lâm Thiên không nhịn được suy nghĩ: Có quyền có thể tốt biết bao, có thể khiến con nhà giàu như anh ta mới hôm qua còn đang kiêu căng phách lối, hôm nay đã phải chủ động quỷ xin thứ lỗi.

Đây là giấc mộng mà cậu chưa từng nghĩ tới "Trà cô ta lại cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần loại phụ nữ để tiên như cô ta. Hơn nữa, anh thật sự nghĩ là tôi sẽ tha cho anh sao?" Lâm Thiên híp mắt cất lời.

Nói xong Lâm Thiên lập tức đạp anh ta ra.

Dù có bị đạp nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Thiên, Ngô Thịnh cũng chỉ có thể cố nhịn nên cơn giận trong lòng. "Chủ tịch! Con... con trai tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyên, nếu như nó có đắc tôi ngài chỗ nào thì ngài bao dung không chấp nhất tiểu nhân mà tha cho nó được không?" Ngô Đại Phúc bước lên mở miệng cầu Thịnh ôm lấy chân mình chủ động xin tha . Chủ tịch Lâm! Tôi sai rồi. Tôi không nên cướp bạn gái của câu, câu cho tôi xin lỗi. Tôi trả lại Thanh Mall cho cậu. Cậu cậu tha cho tôi đi"

Chỉ dựa vào thân phận cháu ngoại chủ tịch Lê này thôi đã quá đủ rồi. Ngoại trừ xin tha ra anh ta không thể nghĩ ra cách nào được nữa,

Nhìn anh ta bỏ dưới chân mình xin tha, trong lòng Lâm Thiên không nhịn được suy nghĩ: Có quyền có thể tốt biết bao, có thể khiến con nhà giàu như anh ta mới hôm qua còn đang kiêu căng phách lối, hôm nay đã phải chủ động quỷ xin thứ lỗi.

Đây là giấc mộng mà cậu chưa từng nghĩ tới "Trà cô ta lại cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần loại phụ nữ để tiên như cô ta. Hơn nữa, anh thật sự nghĩ là tôi sẽ tha cho anh sao?" Lâm Thiên híp mắt cất lời.

Nói xong Lâm Thiên lập tức đạp anh ta ra.

Dù có bị đạp nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Thiên, Ngô Thịnh cũng chỉ có thể cố nhịn nên cơn giận trong lòng. "Chủ tịch! Con... con trai tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyên, nếu như nó có đắc tôi ngài chỗ nào thì ngài bao dung không chấp nhất tiểu nhân mà tha cho nó được không?" Ngô Đại Phúc bước lên mở miệng cầu xin cho con trai mình.

Làm Thiên đưa mắt lạnh lùng nhìn ông ta. “Ông còn có mặt mũi xin tôi tha cho anh ta sao? Không dạy được con thì chính là lỗi của cha, con trai ông kiêu căng ngạo mạn như thể cũng là do ông dung túng đấy".

Lâm Thiên mở miệng nói tiếp: “Tôi lấy thân phận chủ tịch tuyên bố: Kể từ hôm nay bố con hai người bị đuổi khỏi tập đoàn Tình Xuyên, không bao giờ được nhận lại!" "Cái gì cơ? Đuổi, đuổi việc?

Gương mặt Ngô Đại Phúc nhanh chóng trở nên xám xịt.

Ông ta phải cố gắng biết bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí tổng giảm đốc, nếu như bây giờ bị đuổi như vậy thì xem như tất cả nỗ lực bao năm đều thành công cốc rồi!

Ông ta vốn định kể công trạng bao năm để phản bác lại, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Thiên là cháu ngoại chủ tịch Lê nên lời đến bên miệng rồi cũng chỉ có thể có mà nuốt xuống.

Ngô Thình cực kỳ tuyệt vọng, thường ngày anh ta có thể lần lớn như cá gặp nước ở đây cũng đều là nhờ xin cho con trai mình.

Làm Thiên đưa mắt lạnh lùng nhìn ông ta. “Ông còn có mặt mũi xin tôi tha cho anh ta sao? Không dạy được con thì chính là lỗi của cha, con trai ông kiêu căng ngạo mạn như thể cũng là do ông dung túng đấy".

Lâm Thiên mở miệng nói tiếp: “Tôi lấy thân phận chủ tịch tuyên bố: Kể từ hôm nay bố con hai người bị đuổi khỏi tập đoàn Tình Xuyên, không bao giờ được nhận lại!" "Cái gì cơ? Đuổi, đuổi việc?

Gương mặt Ngô Đại Phúc nhanh chóng trở nên xám xịt.

Ông ta phải cố gắng biết bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí tổng giảm đốc, nếu như bây giờ bị đuổi như vậy thì xem như tất cả nỗ lực bao năm đều thành công cốc rồi!

Ông ta vốn định kể công trạng bao năm để phản bác lại, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Thiên là cháu ngoại chủ tịch Lê nên lời đến bên miệng rồi cũng chỉ có thể có mà nuốt xuống.

Ngô Thình cực kỳ tuyệt vọng, thường ngày anh ta có thể lần lớn như cá gặp nước ở đây cũng đều là nhờ có bố của anh ta. Bây giờ ông bị đuổi rồi, anh ta cũng mất đi cái thân phận con nhà giàu kia, vậy sau này. phải sống thế nào đây?

Anh ta cảm thấy trong chớp mắt mình như rơi từ thiên đường xuống địa ngục "Bảo vật Kéo hai người nhà họ Ngô này nằm ra ngoài đi" Lâm Thiên hát tay ra hiệu

Mười mấy người bảo vệ đứng ở một bên đều đưa mắt nhìn nhau do dự, dù sao thì trước giờ Ngô Đại Phúc vẫn là nhân vật số một của công ty chi nhánh này.

Lâm Thiên cau mày nói: "Sao? Các người không hiểu lời tôi nói sao? Hay là cảm thấy lời của tôi còn chưa đủ trọng lượng?" “Đủ đủ đủ!

Mấy người bảo vệ nhanh chóng đáp lời, nghĩ đến chuyện cậu là cháu ngoại của Chủ tịch Lê, bọn họ cũng chẳng lo ngại gì nữa,

Có Lâm Thiên chống lưng cho mình thì dù bọn họ có đánh hai bố con nhà họ Ngô một trận cũng không có gì phải sợi

Sau khi hiểu ra vấn đề này, mười mấy người bảo vệ lập tức bước lên kéo Ngô Đại Phúc và Ngô Thịnh đi có bố của anh ta. Bây giờ ông bị đuổi rồi, anh ta cũng mất đi cái thân phận con nhà giàu kia, vậy sau này. phải sống thế nào đây?

Anh ta cảm thấy trong chớp mắt mình như rơi từ thiên đường xuống địa ngục "Bảo vật Kéo hai người nhà họ Ngô này nằm ra ngoài đi" Lâm Thiên hát tay ra hiệu

Mười mấy người bảo vệ đứng ở một bên đều đưa mắt nhìn nhau do dự, dù sao thì trước giờ Ngô Đại Phúc vẫn là nhân vật số một của công ty chi nhánh này.

Lâm Thiên cau mày nói: "Sao? Các người không hiểu lời tôi nói sao? Hay là cảm thấy lời của tôi còn chưa đủ trọng lượng?" “Đủ đủ đủ!

Mấy người bảo vệ nhanh chóng đáp lời, nghĩ đến chuyện cậu là cháu ngoại của Chủ tịch Lê, bọn họ cũng chẳng lo ngại gì nữa,

Có Lâm Thiên chống lưng cho mình thì dù bọn họ có đánh hai bố con nhà họ Ngô một trận cũng không có gì phải sợi

Sau khi hiểu ra vấn đề này, mười mấy người bảo vệ lập tức bước lên kéo Ngô Đại Phúc và Ngô Thịnh đi "Khon kiếp! Buông tay ra cho tao, tạo là cầu chủ nhà họ Ngô, đảm bảo vệ thối chúng mày cũng dám động tay với tao sao? Muốn chết rồi đúng không? Tên cậu chủ Ngô lập tức hết lớn,

Một tên bảo vệ cười lạnh lùng đáp lại: "Cậu chủ Ngô, câu và bố mình đều đã bị đuổi việc rồi còn giả vờ giả vịt cái gì? Bây giờ thì cậu là cái thá gì chứ?”

Một người khác cũng giữ lấy cậu chủ Ngô rồi tiếp loi: “Đúng thế, cậu nghĩ mình còn là cậu chủ Ngô sao mà còn ra vẻ với chúng tôi. Bây giờ cậu chả là cái khi gì cả. Còn gây chuyện là tôi đánh cậu đây có tin không?"

Nói xong bọn họ lập tức kéo anh ta ra ngoài. "Bọn mày... bọn mày...

Đôi môi của anh ta run lên không ngừng, bây giờ ngay cả mấy tên bảo vệ cũng dám làm nhục anh ta như thế, nhưng cuối cùng anh ta cũng chẳng có cách gì phản bác lại.

Ngô Đại Phúc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là sắc mặt của ông ta cũng rất khó coi. Ông ta không là hét ầm ĩ, dù sao cũng là một người lão làng trên thường trường nên ông ta hiểu rất rõ cục diện bây giờ là thế nào, ông ta chẳng có tư cách gì để mà đầu với "Khon kiếp! Buông tay ra cho tao, tạo là cầu chủ nhà họ Ngô, đảm bảo vệ thối chúng mày cũng dám động tay với tao sao? Muốn chết rồi đúng không? Tên cậu chủ Ngô lập tức hết lớn,

Một tên bảo vệ cười lạnh lùng đáp lại: "Cậu chủ Ngô, câu và bố mình đều đã bị đuổi việc rồi còn giả vờ giả vịt cái gì? Bây giờ thì cậu là cái thá gì chứ?”

Một người khác cũng giữ lấy cậu chủ Ngô rồi tiếp loi: “Đúng thế, cậu nghĩ mình còn là cậu chủ Ngô sao mà còn ra vẻ với chúng tôi. Bây giờ cậu chả là cái khi gì cả. Còn gây chuyện là tôi đánh cậu đây có tin không?"

Nói xong bọn họ lập tức kéo anh ta ra ngoài. "Bọn mày... bọn mày...

Đôi môi của anh ta run lên không ngừng, bây giờ ngay cả mấy tên bảo vệ cũng dám làm nhục anh ta như thế, nhưng cuối cùng anh ta cũng chẳng có cách gì phản bác lại.

Ngô Đại Phúc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là sắc mặt của ông ta cũng rất khó coi. Ông ta không là hét ầm ĩ, dù sao cũng là một người lão làng trên thường trường nên ông ta hiểu rất rõ cục diện bây giờ là thế nào, ông ta chẳng có tư cách gì để mà đầu với cháu ngoại của chủ tịch Le cả

Hai bố con ông ta bị ném ở con phố phía sau cách đó không xã.



Sau khi nhìn thấy cảnh này, nhân viên trong công ty đều thăm cảm thấy vui sướng. Ngày thường tên cậu chủ Ngô kia dựa vào thân phận của mình đi bắt nạt người khắp công ty nên rất nhiều người đều cảm thấy căm ghét anh ta, chẳng qua là chỉ dám giận chứ không dám nói.

Bây giờ hai người kia đã rớt đài nên đương nhiên là bọn họ phải vui mừng rồi.

Lúc này Lâm Thiên mới bước tới trước mặt Thanh Mai.

Ân oán của cậu với cô ta cũng nên kết thúc triệt để rồi.

Lúc này gương mặt của cô ta trắng bệch, cô ta ở bên cậu chủ Ngô cũng chỉ vì tiền và địa vị của anh ta mà thôi, vậy mà giờ anh ta lại sụp đổ luôn rồi.

Còn bạn trai cũ Lâm Thiên mà cô ta vừa đá bằng chốc lại trở thành chủ tịch mới nhậm chức, trở thành châu ngoại của vị nhà giàu số một Tây Nam kia! “Lâm Thiên cậu, rõ ràng là nhà cậu rất nghèo mà Tại sao cầu có thể là cháu ngoại chủ tịch Lê được?" Cô ta vẫn không can tầm, trước đó cô ta đã cháu ngoại của chủ tịch Lê cả

Hai bố con ông ta bị ném ở con phố phía sau cách đó không xã.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, nhân viên trong công ty đều thăm cảm thấy vui sướng. Ngày thường tên cậu chủ Ngô kia dựa vào thân phận của mình đi bắt nạt người khắp công ty nên rất nhiều người đều cảm thấy căm ghét anh ta, chẳng qua là chỉ dám giận chứ không dám nói.

Bây giờ hai người kia đã rớt đài nên đương nhiên là bọn họ phải vui mừng rồi.

Lúc này Lâm Thiên mới bước tới trước mặt Thanh Mai.

Ân oán của cậu với cô ta cũng nên kết thúc triệt để rồi.

Lúc này gương mặt của cô ta trắng bệch, cô ta ở bên cậu chủ Ngô cũng chỉ vì tiền và địa vị của anh ta mà thôi, vậy mà giờ anh ta lại sụp đổ luôn rồi.

Còn bạn trai cũ Lâm Thiên mà cô ta vừa đá bằng chốc lại trở thành chủ tịch mới nhậm chức, trở thành châu ngoại của vị nhà giàu số một Tây Nam kia! “Lâm Thiên cậu, rõ ràng là nhà cậu rất nghèo mà Tại sao cầu có thể là cháu ngoại chủ tịch Liê được?" Cô ta vẫn không can tầm, trước đó cô ta đã hồi rất cụ thể gia cảnh nhà Lâm Thiên rồi mà.

Mà giờ có ta cũng đang hối hận không thôi, nếu như cô ta sớm biết được Lâm Thiên là cháu ngoại của

Lẽ Chí Thành, người giàu nhất Tây Nam, thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không chia tay với cậu ấy l “Đúng vậy. Thế giới này chính là luôn kỳ diệu thế đấy. Tôi cũng thật không ngờ rằng mình là cháu ngoại của Lê Chí Thành." Lâm Thiên cười đáp.

Thanh Mai cắn môi nói: “Lâm Thiên... mình... mình bị lời ngon tiếng ngọt của cậu chủ Ngô kia lửa nên hôm qua mới nhất thời hồ đổ. Thật ra thật ra thì mình thật sự rất yêu cầu, cậu... cậu hãy nhìn vào tình cảm hai năm của chúng ta đi, xin cậu cho mình thêm một cơ hội có được không?"

Lúc nói xong cô ta lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Thiên cầu xin. “Thật thứ lỗi, cô không trèo cao được đâu!"

Lâm Thiên bày ra biểu cảm vô tình, lập tức đầy Thanh Mai ra,

Hôm qua cô ta đã tuyệt tình với câu thể nào thì hôm nay cậu cũng đáp trả cô như thế.

Sau khi đẩy cô ta ra, Lâm Thiên lập tức xoay người bỏ đi. hồi rất cụ thể gia cảnh nhà Lâm Thiên rồi mà.

Mà giờ có ta cũng đang hối hận không thôi, nếu như cô ta sớm biết được Lâm Thiên là cháu ngoại của

Lẽ Chí Thành, người giàu nhất Tây Nam, thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không chia tay với cậu ấy l “Đúng vậy. Thế giới này chính là luôn kỳ diệu thế đấy. Tôi cũng thật không ngờ rằng mình là cháu ngoại của Lê Chí Thành." Lâm Thiên cười đáp.

Thanh Mai cắn môi nói: “Lâm Thiên... mình... mình bị lời ngon tiếng ngọt của cậu chủ Ngô kia lửa nên hôm qua mới nhất thời hồ đổ. Thật ra thật ra thì mình thật sự rất yêu cầu, cậu... cậu hãy nhìn vào tình cảm hai năm của chúng ta đi, xin cậu cho mình thêm một cơ hội có được không?"

Lúc nói xong cô ta lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Thiên cầu xin. “Thật thứ lỗi, cô không trèo cao được đâu!"

Lâm Thiên bày ra biểu cảm vô tình, lập tức đầy Thanh Mai ra,

Hôm qua cô ta đã tuyệt tình với câu thể nào thì hôm nay cậu cũng đáp trả cô như thế.

Sau khi đẩy cô ta ra, Lâm Thiên lập tức xoay người bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng vô tình của tàu, long có tà như rơi xuống chín tầng địa ngục. Trong thâm tâm cô ta hiểu rõ, người đàn ông trước đây cô xem thường này có lẽ cả đời sau cô ta cũng sẽ không với tới được nữa...

Lâm Thiên bước tới trước mặt phó giám đốc Lưu Thân.

Khuôn mặt Lưu Thân bị dọa sợ đến mức biến sắc, ông ta lập tức cất lời: “Chủ tịch Lâm, tôi và Ngô Đại Phúc không cùng một nhóm, chủ tịch Lâm xem xét cho!"

Lâm Thiên đỡ Lưu Thân đứng dậy rồi nói: “Phó tổng Lưu không cần sợ hãi. Tôi không tới tìm ông gây chuyện mà là muốn thăng chức cho ông. Từ hôm nay trở đi ông sẽ là tổng giám đốc công ty "Thật... thật sao?" Lưu Thân vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi lại. "Đương nhiên là thật rồi." Lâm Thiên mim cưới dáp.

Hôm qua sau khi biết chuyện mình sẽ tới đây đảm nhiệm vị trí chủ tịch, Lâm Thiên đã bỏ tiền thuê người nghe ngóng một chút tình hình nội bộ công ty

Câu nghe ngóng được lưu Thân này là một nhân Nhìn theo bóng lưng vô tình của tàu, long có tà như rơi xuống chín tầng địa ngục. Trong thâm tâm cô ta hiểu rõ, người đàn ông trước đây cô xem thường này có lẽ cả đời sau cô ta cũng sẽ không với tới được nữa...

Lâm Thiên bước tới trước mặt phó giám đốc Lưu Thân.

Khuôn mặt Lưu Thân bị dọa sợ đến mức biến sắc, ông ta lập tức cất lời: “Chủ tịch Lâm, tôi và Ngô Đại Phúc không cùng một nhóm, chủ tịch Lâm xem xét cho!"

Lâm Thiên đỡ Lưu Thân đứng dậy rồi nói: “Phó tổng Lưu không cần sợ hãi. Tôi không tới tìm ông gây chuyện mà là muốn thăng chức cho ông. Từ hôm nay trở đi ông sẽ là tổng giám đốc công ty "Thật... thật sao?" Lưu Thân vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi lại. "Đương nhiên là thật rồi." Lâm Thiên mim cưới dáp.

Hôm qua sau khi biết chuyện mình sẽ tới đây đảm nhiệm vị trí chủ tịch, Lâm Thiên đã bỏ tiền thuê người nghe ngóng một chút tình hình nội bộ công ty

Câu nghe ngóng được lưu Thân này là một nhân vật có năng lực chuyên môn khá giỏi.

Chỉ tiếc là ông ta không gặp thời vẫn luôn bị tổng giám đốc Ngô Đại Phúc đó đè ép, rất nhiều công lao của Lưu Thân đều đã bị Ngô Đại Phúc dành lấy, hơn nữa những chuyện Ngô Đại Phúc làm hồng cuối cùng Lưu Thân lại phải gánh chịu.

Người như ông ta chỉ thiếu một người đề bạt mà thôi.

Câu cũng đã thuê người điều tra cả tính cách của ông ta, biết được nhân phẩm của Lưu Thân cũng không tế cho nên cậu sẵn lòng nâng ông ta lên. “Cảm ơn chủ tịch Chủ tịch là người có ơn cân nhắc tôi, Lưu Thân tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!" Ông ta cảm kích không thôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống cảm ơn Lâm Thiên nữa.

Với Lâm Thiên thì có lẽ đây chỉ là chuyện năm trong một câu nói nhưng mà đối với Lưu Thân thi chuyện này vốn khó như lên trời. Ông ta đã đợi cơ hội này rất nhiều năm rồi! "Cảm ơn thì không cần đâu, sau này làm cho tốt là được. Đưa công ty ngày một phát triển mới là sự đến đáp tối nhất với tôi." Lâm Thiên cất lời.

Một lúc sau cậu lại tiếp tục lên tiếng: “Thân phận của tôi ông cũng biết rồi, chỉ cần ông 1303 vật có năng lực chuyên môn khá giỏi.

Chỉ tiếc là ông ta không gặp thời vẫn luôn bị tổng giám đốc Ngô Đại Phúc đó đè ép, rất nhiều công lao của Lưu Thân đều đã bị Ngô Đại Phúc dành lấy, hơn nữa những chuyện Ngô Đại Phúc làm hồng cuối cùng Lưu Thân lại phải gánh chịu.

Người như ông ta chỉ thiếu một người đề bạt mà thôi.

Câu cũng đã thuê người điều tra cả tính cách của ông ta, biết được nhân phẩm của Lưu Thân cũng không tế cho nên cậu sẵn lòng nâng ông ta lên. “Cảm ơn chủ tịch Chủ tịch là người có ơn cân nhắc tôi, Lưu Thân tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!" Ông ta cảm kích không thôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống cảm ơn Lâm Thiên nữa.

Với Lâm Thiên thì có lẽ đây chỉ là chuyện năm trong một câu nói nhưng mà đối với Lưu Thân thi chuyện này vốn khó như lên trời. Ông ta đã đợi cơ hội này rất nhiều năm rồi! "Cảm ơn thì không cần đâu, sau này làm cho tốt là được. Đưa công ty ngày một phát triển mới là sự đến đáp tối nhất với tôi." Lâm Thiên cất lời.

Một lúc sau cậu lại tiếp tục lên tiếng: “Thân phận của tôi ông cũng biết rồi, chỉ cần ông 1303 làm tốt thì sau này tôi sẽ tiếp tục cần nhắc ông sẽ không chỉ là tổng giám đốc của một công ty chi nhánh nhỏ nhoi đầu. Có hiểu không?" "Tôi hiểu! Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình xông vào gian khó quyết không chối từ" Lưu Thần kiên định đáp lại.

Ông ta hiểu rõ Lâm Thiên chính là quý nhân của mình. Trong lòng ông ta thấm hạ quyết tâm về sau sẽ trung thành với cậu ấy và nỗ lực phát triển công ty! làm tốt thì sau này tôi sẽ tiếp tục cần nhắc ông sẽ không chỉ là tổng giám đốc của một công ty chi nhánh nhỏ nhoi đầu. Có hiểu không?" "Tôi hiểu! Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình xông vào gian khó quyết không chối từ" Lưu Thần kiên định đáp lại.

Ông ta hiểu rõ Lâm Thiên chính là quý nhân của mình. Trong lòng ông ta thấm hạ quyết tâm về sau sẽ trung thành với cậu ấy và nỗ lực phát triển công ty!