Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 225




Lâm Thiên ngẩng đầu liếc hai người anh em họ của mình một cái, sau đó cười lạnh nói: “Biết sai rồi à? Anh không hề biết sai, chỉ là bị thân phận và bối cảnh hiện tại của tôi dọa đến nỗi phải cúi đầu mà thôi.”

Sắc mặt của Lâm Hải Huy và Lâm Hải Quang đều thay đổi khi nghe thấy những lời của Lâm Thiên, nhìn dáng vẻ của Lâm Thiên hình như không muốn tha thứ cho bọn họ?

Lâm Thiên vừa nghịch ly rượu vừa nhàn nhạt nói: “Bác hai, cháu cảm thấy bác cũng nên xin lỗi cháu. Bác nói xem?”

Bác hai bị gọi tên, khóe mắt giật giật.

Ông ta là một trưởng bối, hơn nữa còn là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, việc phải xin lỗi Lâm Thiên trước mặt mọi người trong nhà, tuyệt đối rất mất mặt.

Tuy nhiên, ông ta nghĩ đến năng lực mà Lâm Thiên sở hữu bây giờ, lại nhìn thấy ông cụ Lâm đang trừng mắt nhìn mình, ông ta chỉ đành đứng lên.

“Lâm Thiên, trước đây bác đã có nhiều thái độ không tốt với cháu. Nhưng tất cả đều là hiểu nhầm. Bác... Bác xin lỗi cháu.”

Sau khi bác hai nói xong cũng ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.

Cuối cùng ông ta cũng lựa chọn cúi đầu xin lỗi Lâm Thiên.

Ông Lâm thấy vậy, liền mở miệng nói: “Thiên, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nếu như bọn họ đã xin lỗi rồi, ông tin cháu cũng là một người độ lượng, không tính toán với bọn nó nữa nhé.”

“Không vấn đề gì, có điều cháu có một yêu cầu.” Lâm Thiên mở miệng nói.

“Ồ? Yêu cầu gì?” Ông Lâm hỏi.

“Cháu muốn tập đoàn Lâm thị giao dự án tái thiết lập huyện Kiến Nghiệp cho chi nhánh của Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạch.” Lâm Thiên điềm tĩnh nói.

Bác hai và Lâm Hải Huy vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.

Lâm Hải Huy vội đứng dậy nói: “Ông nội, dự án tái thiết lập này là dự án lớn và kiếm được nhiều tiền nhất trong năm nay của chúng ta, vốn đầu tư ban đầu cũng đã được rót vào rồi, dự án này không thể bỏ được.”

Hai mắt Lâm Thiên híp lại, nhìn Lâm Hải Huy, lạnh lùng nói: “Lâm Hải Huy, người lớn đang nói chuyện, đến lượt một đứa trẻ như anh xen vào sao? Im miệng ngồi xuống cho tôi, hiểu không?”

Lâm Thiên mở miệng giáo huấn và ra lệnh.

Sau khi Lâm Hải Huy nghe thấy những lời này, cơ mặt anh ta co giật dữ dội. Nói như thế nào thì anh ta cũng là người đứng đầu của thanh niên trẻ nhà họ Lâm, cũng là phó tổng của tập đoàn Lâm thị.

Vậy mà lại bị Lâm Thiên giáo huấn như vậy, khiến anh ta vô cùng mất mặt, nhưng anh ta lại không thể làm gì được.

Bác hai nghe thấy con trai yêu quý của mình bị mắng. Cho dù ông ta có tức giận cũng không dám thể hiện ra.

Ông Lâm cười khan một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Thiên à, dự án này, ông có thể làm chủ mà tặng cho cháu. Ông là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, chút quyền lực này ông vẫn còn.”

“Vậy thì cảm ơn ông nội.” Lâm Thiên khẽ cười.

“Chỉ là ông rất nghi ngờ, từ góc độ của Tỉnh Xuyên, sao cháu có thể xem trọng một dự án của một huyện như vậy chứ? Cháu có thể tùy ý phát triển một dự án ở thành phố, cũng có thể mạnh hơn dự án này rồi.” Ông Lâm nói.

Mặc dù dự án này ở huyện Kiến Nghiệp là một dự án lớn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nếu đặt nó trong cấp độ thành phố thì không là gì cả.

Đây là một huyện bình thường ở Tây Nam, giá nhà đất không cao, thua xa giá nhà ở thành phố, mà chi phí phát triển ở đây, cũng không hề ít hơn bao nhiêu cả.

“Ông, cháu muốn dự án này, không phải vì tiền, mà là có tác dụng khác.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Thiên muốn dự án này, tất nhiên là vì người thầy cao thủ ở trường thợ săn kia, Độc Nha.



“Nếu cháu đã nói như vậy, ông đây liền làm chủ tặng hạng mục này cho cháu.” Ông Lâm nói.

“Cám ơn ông nội. Nhưng cháu cũng sẽ không làm gì hại đến Tập đoàn Lâm thị. Trong này là ba tỷ rưỡi, coi như là tiền thu mua hạng mục này. Với hạng mục này, nhiều nhất thì Tập đoàn Lâm thị cũng chỉ kiếm được chưa tới ba tỷ. Cháu sẽ không để Tập đoàn Lâm thị chịu thiệt.”

Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị trước đưa cho ông Lâm.

Lâm Thiên đã tính toán trước, chi phí hạng mục này của Tập đoàn Lâm thị, trừ tất cả phí tổn thất, cuối cùng lãi được nhiều nhất là hai tỷ rưỡi.

Vẫn là câu nói kia, dù sao giá nhà đất ở huyện vốn là không cao, phá bỏ, bồi thường những chỗ khác, nhân công, chi phí tổn thất cũng không thấp. Có thể kiếm nhiều như vậy, ở huyện mà nói, quả thật đã là hạng mụ vô cùng lợi hại rồi.

“Như vậy sao được! Số tiền này, ông nhất định không thể nhận. Trước kia nhà họ Lâm chúng ta mắc nợ cháu và cha cháu, hạng mục này tặng cho cháu, coi như là bồi thương cho cháu.” Ông Lâm trả lại tiền.

“Ông nội, tiền trao cháu múc. Số tiền này ông phải nhận lấy.” Lâm Thiên đẩy tiền lại.

“Vậy được rồi. Ông nghe nói tài chính công ty của Mộc Thanh đang túng thiếu, gần đây đang kéo đầu tư khắp nơi. Số tiền này, ông lấy danh nghĩa của hai người chúng ta đầu tư cho Mộc Thanh. Như thế nào?” Ông Lâm cười tủm tỉm nói.

Ông Lâm cũng biết, quan hệ của Lâm Thiên và Lâm Mộc Thanh rất tốt.

“Đề nghị này rất được.” Lâm Thiên gật đầu nói.

“Ha ha, tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi.”

Lúc này ông Lâm đưa tấm chi phiếu cho quản gia ở bên cạnh, bảo quản gia đưa đến tận tay Lâm Mộc Thanh.

“Chuyện này… Ông nội, Lâm Thiên, sao cháu có thể không biết xấu nhận số tiền lớn như vậy của hai người chứ.”Lâm Thanh được quan tâm đến vừa mừng vừa lo sợ.

Đây chính là ba tỷ rưỡi đấy. Tuyệt đối không phải một số tiền nhỏ.

“Mộc Thanh, công ty chị đang túng thiếu, chính là cần tiền. Chị đừng từ chối, nếu chị cảm thấy ngại thì có thể chia cho em và ông nội một chút cổ phần của công ty, coi như số tiền này là chúng em đưa cho chị đầu tư. Như vậy có thể được chứ tổng.” Lâm Thiên nói.

“Vậy... Vậy cứ quyết định như vậy đi. Chị cho hai người mỗi người một phần cổ phần của công ty.” Lâm Mộc Thanh cười nói.

Lần này Lâm Mộc Thanh không từ chối nữa, bởi vì hiện tại công ty của cô quả thật đang thiếu rất nhiều tiền.

Gần đây để có thể kéo đầu tư, có thể nói là sứt đầu mẻ trán. Rất nhiều công ty đều cho rằng thị trường thương mại đã sắp đạt đến cực điểm, không muốn đầu tư cho hạng mục của cô ấy.

Cho dù có công ty bị tài ăn nói của cô ấy thuyết phục, nguyện ý đầu tư, nhưng cũng chỉ là cẩn thận đầu tư một ít. Hiện tại tất cả đầu tư cô ấy nhận được mới lên tới bốn trăm triệu.

Bên phía tài chính của công ty đã xuất hiện vấn đề, nếu cô ấy không lôi kéo được tài chính, hạng mục rất có c thể sẽ bị bỏ giữa chừng.

Mà ba tỷ rưỡi này vừa lúc có thể giải nguy cho cô ấy, cho nên cô ấy không từ chối nữa.

Đồng thời, Lâm Mộc Thanh cũng ghi nhớ ân tình của Lâm Thiên và ông nội trong lòng.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại ra nhìn thấy, là Cô Lang gọi điện thoại tới.

“Alo! Cô Lang, anh đang ở cổng lớn của nhà họ Lâm chúng tôi sao? Được, tôi đi ra ngay.” Lâm Thiên nói qua điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại.



“Ông nội, bạn cháu đang ở ngoài cổng. Cháu còn có việc, cháu đi trước.” Lâm Thiên đứng dậy.

Chuyện Cô Lang tìm kiếm mỏ vàng đã có kết quả, trong lòng Lâm Thiên cũng rất chờ mong. Kết quả rốt cuộc như thế nào.

“Thiên, hiện tại cháu là ân nhân của ông, ông cũng sẽ không giữ cháu ở lại. Chúng ta tiễn cháu.” Ông Lâm nói.

Ngay sau đó, ông Lâm mang theo người nhà họ Lâm tiễn Lâm Thiên ra tận cổng lớn.

Từ hôm nay trở đi, số mệnh của nhà họ Lâm có lẽ đã hoàn toàn thay đổi.

Hiện giờ ở nhà họ Lâm, ngoại trừ ông Lâm thì địa vị của Lâm Thiên không thể nghi ngờ chính là cao nhất, hơn nữa không ai có thể lay động.

Ngoài sân.

Chiếc Lamborghini của Lâm Thiên đã đứng ở cửa.

Cô Lang Thấy Lâm Thiên đi ra, anh ta vội vàng đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Anh Thiên, chìa khóa xe của anh.”Hai tay Cô Lang đưa chìa khóa xe cho Lâm Thiên.

“ Lâm Thiên, đây là xe của em sao? Thật đẹp!” Lâm Mộc Thanh nói.

Sau khi đám tiểu bối nhà họ Lâm nghe đến đó đã nghĩ đến buổi chiều ngày hôm qua lúc tụ tập trước cửa câu lạc bộ. Lúc ấy Lâm Hải Quang còn cười nhạo Lâm Thiên không có xe, Lâm Thiên tỏ vẻ mình có, còn nói xe của mình tốt hơn xe của bọn họ, chỉ là bị bạn lái đi rồi.

Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng Lâm Thiên đang khoác lác, nhưng hiện tại sự thật đã phơi bày trước mặt.

“Mộc Thanh, chị thích không? Nếu chị thích, em mua cho chị một chiếc.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Sau khi đám tiểu bối của nhà họ Lâm nghe thấy lời nói của Lâm Thiên, trong lòng có thể nói là không khỏi sợ hãi. Đây chính là siêu xe giá trị gần bốn mươi tỷ, Lâm Thiên thuận miệng có thể nói tặng một chiếc giống như tặng một thứ gì đó không phải hàng chục tỷ, mà là tặng một món quà nhỏ.

Quả thực là vô cùng phóng khoáng.

“Không, không, không. Em tặng chị chiếc Ferrari là đủ rồi.” Lâm Mộc Thanh vội vàng xua tay.

Ngay sau đó, Lâm Mộc Thanh đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, chị nhìn thấy bây giờ em có thể sống tốt như vậy, chị cũng vui cho em. Cố lên!” Lâm Mộc Thanh hướng về phía Lâm Thiên cười.

Lâm Thiên nhếch miệng cười: “Chị Thanh, chị cũng cố lên, em tin chị nhất định có thể thành công gây dựng sự nghiệp. Nếu vấn đề tài chính còn thiếu, đừng đi ra ngoài cầu xin người khác. Chị ra ngoài cầu xin người khác em sẽ đau lòng. Thiếu tiền thì cứ gọi điện thoại cho em. Em sẽ đầu tư cho chị.”

Lúc Lâm Thiên học đại học không có tiền đóng học phí, nhà họ Lâm không ai giúp Lâm Thiên, chỉ có chị Thanh trộm đưa tiền cho Lâm Thiên. Ân tình này, Lâm Thiên đã khắc sâu trong lòng.

Lâm Thiên chính là người như vậy, chỉ cần có ơn với mình, cho dù ân tình lớn hay nhỏ, Lâm Thiên đều sẽ khắc sâu trong lòng. Ân tình có nhỏ như giọt nước, cho dù có chết cũng sẽ báo đáp.

“Lâm Thiên, em nói như vậy. Trong lòng chị rất vui.”

Lúc Lâm Mộc Thanh nói xong lời cuối cùng giọng cũng có chút trở nên nghẹn ngào, hiển nhiên là đã bị làm cho cảm động.

Từ lúc Lâm Mộc Thanh gây dựng sự nghiệp tới nay, quả thật đã bị chê cười và có rất nhiều uất ức. Cô ấy có thể nghe được lời nói ấm lòng như vậy của Lâm Thiên, thật sự rất cảm động.

“Chị Thanh đừng khóc. Chị mà khóc, em sẽ rất đau lòng.”

Lâm Thiên nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Mộc Thanh.