Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 221-222




Dương Bác Vũ đã hiểu rõ, có lẽ có thể tạo mối quan hệ với ông Liễu thông qua Lâm Vân, mối quan hệ này vô cùng quan trọng.

“Anh Vũ, năm phút trước anh ta đã rời đi rồi.” Quản lí nói.

Ban đêm, tại biệt thự nhà họ Lâm.

Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn.

Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn.

“Lâm Hải Huy, nghe nói hôm nay cháu tới câu lạc bộ bắn súng, chơi thế nào rồi?” Ông Lâm mở miệng hỏi thăm.

“Ông nội, hôm nay cháu có chuyện muốn báo cáo với ông.” Lâm Hải Huy nghiêm túc đứng lên.

“Ồ? Có chuyện gì thế?” Ông Lâm tò mò hỏi.

“Tuần nào cháu cũng đến câu lạc bộ bắn súng để luyện bắn mục đích chính là vì cháu muốn thay nhà họ Lâm tạo mối quan hệ với Dương Bác Vũ. Chuyện này ông nội và mọi người cũng đã biết.” Lâm Hải Huy nói.

“Ừ.”

Ông Lâm và mấy người lớn ở đây đều gật đầu đồng ý.

“Nhưng mà...”

Lâm Hải Huy đột nhiên chỉ về phía Lâm Thiên, sau đó hung dữ nói: “Lâm Thiên đã phá hỏng chuyện này mất rồi. Dương Bác Vũ biết thành tích bắn của cậu ta rất tốt đạt được 96 điểm, vì thế muốn làm quen với cậu ta. Nhưng mà cậu ta lại vô cùng phách lối, không giữ thể diện cho Dương Bác Vũ, khiến anh ta chất vấn cháu, hỏi nhà họ Lâm chúng ta sao lại không coi ai ra gì như thế.”

“Cái gì?”

Người lớn có mặt ở đầy đều vô cùng kinh ngạc.

Giọng Lâm Hải Huy lạnh lẽo: “Dương Bác Vũ không chỉ tức giận mình Lâm Thiên. Mà là toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta. Là do cậu ta kiêu ngạo nên mới khiến nhà họ Lâm chúng ta phải trả giá đắt.”

“Ầm!”

“Lâm Thiên, cháu quá đáng lắm rồi đấy.”

Bác hai vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, vẻ mặt ông ấy tràn ngập tức giận.

Sắc mặt bác cả cũng hoàn toàn u ám.

Ngoài ra còn có bác gái cả, bác gái hai, các cô. Sắc mặt của bọn họ đều trở nên vô cùng khó coi.

Bọn họ biết rất rõ Dương Bác Vũ có xuất thân như thế nào, việc làm quen được với Dương Bác Vũ quan trọng bao nhiêu, tất cả bọn họ đều biết rất rõ.

Lâm Hải Huy tiếp tục nói: “Không những thế, lúc cháu khiển trách cậu ta, yêu cầu cậu ta đi xin lỗi Dương Bác Vũ, thì cậu ta không những không chịu nghe mà còn dạy bảo lại cháu, thực sự không biết phép tắc gì cả.”

“Quá tệ! Thật sự quá tệ mà! Lâm Thiên, cháu lập tức xin lỗi anh họ Lâm Hải Huy mau.” Cô đứng dậy quát anh.

“Lâm Thiên, sao cháu vừa mới quay về mà đã gây ra họa lớn như vậy hả? Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi” Cô nhỏ cũng nói.

Trong phút chốc, Lâm Thiên trở thành người bị mọi người chỉ trích.

Lâm Thiên đứng dậy một cách chậm rãi.

Mọi người nhìn thấy như thế thì đều im lặng.

“Xin lỗi mọi người, cháu cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả. Có thể sự tồn tại của Dương Bác Vũ rất quan trọng với mọi người nhưng với Lâm Thiên cháu thì anh ta còn chưa đủ tư cách để cháu phải ăn nói khép nép với anh ta. Mà nếu có ăn nói khép nép thì cũng nên là anh ta làm như thế với cháu.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

“Cái gì? Dương Bác Vũ ăn nói khép nép với cậu sao? Lâm Thiên, tôi thấy hình như cậu bị bệnh rồi đó!” Lâm Hải Quang tức giận mắng anh.

“Lâm Hải Quang, anh là cái thá gì? Có tư cách gì mà dám đứng đây mắng tôi?” Lâm Thiên híp mắt lại nói.

“Lâm Thiên! Cháu nói chuyện kiểu gì thế, bây giờ người sai là cháu, bác thấy cháu thật sự là loại có người nuôi nhưng không có người dạy.” Bác hai nghiêm giọng quát tháo.

“Đúng vậy, Lâm Thiên thật sự không biết quy củ lễ phép gì cả!”

Nhóm các cô đều phụ họa theo.

Bác cả cũng từ từ đứng dậy.

“Lâm Thiên, chuyện này quả thật là do cháu làm sai, bác cả cũng không thể hiểu nổi cháu. Đến bây giờ mà cháu vẫn không hiểu rõ tầm quan trọng của việc tạo mối quan hệ thì thật sự quá ngu ngốc.” Bác cả lạnh giọng nói.



“Bác cả, đương nhiên cháu biết việc tạo mối quan hệ quan trọng, nhưng mà nói đến chuyện làm quen với người khác thì ở ba tỉnh vùng Tây Nam cũng chỉ có người khác đến làm quen với với cháu thôi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Cháu... Cháu còn dám nói những lời mất mặt như vậy sao?” Mặt bác cả tím lại.

Bác hai lại đứng lên nói: “Cha, lúc trước cha muốn để Lâm Thiên trở về nhà họ Lâm, lúc ấy con cũng đã nói không thể để nó trở về, nếu không thì nó sẽ chỉ gây rắc rối cho nhà họ Lâm chúng ta. Cha nhìn mà xem mới ngày đầu tiên thôi mà nó đã gây ra tai họa lớn như thế cho nhà chúng ta rồi, sau này sẽ như thế nào nữa đây? Nó nhất định không thể ở lại nhà họ Lâm nữa.”

“Đúng vậy, bây giờ nó như thế thì sau này sẽ như thế nào đây?”

Đám người lớn có mặt ở đây đều rối rít phụ họa theo.

Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang nhìn thấy Lâm Thiên bị cả nhà chỉ trích thì hai người bọn họ mừng thầm trong lòng. Đây chính là kết quả khi Lâm Thiên dám đấu với bọn họ.

“Mọi người, không phải như mọi người nghĩ đâu.”

Lâm Mộc Thanh bỗng nhiên đứng dậy, cô nhìn thấy Lâm Thiên bị mọi người chỉ trích như thế, cô thật sự không thể chịu nổi nữa, cô cảm thấy đau lòng cho Lâm Thiên.

“Lâm Mộc Thanh, đã như thế này rồi mà cháu còn muốn nói đỡ cho nó sao?” Bác hai lạnh giọng nói.

“Lâm Mộc Thanh, con ngồi xuống cho cha.” Bác cả cũng lạnh giọng quát tháo, dù sao Lâm Mộc Thanh cũng là con gái của ông ta.

“Được rồi. Tất cả đều im miệng hết đi.” Ông Lâm vỗ bàn một cái.

Trong phút chốc, toàn bộ bàn ăn đều yên tĩnh lại.

“Mọi người bớt tranh cãi lại đi, tạo mối quan hệ với người khác rất quan trọng, nhưng cũng phải dựa vào năng lực của bản thân. Chỉ có một người Dương Bác Vũ mà đã có thể làm cho nhà họ Lâm náo loạn như thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Chúng ta đều là người một nhà, các người có biết không hả?” Ông Lâm khiển trách.

Tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng.

Ông Lâm lại nhìn về phía Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, dù sao thì quả thật chuyện này cháu làm còn nhiều thiếu sót.”

Ông Lâm lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

Ngày hôm nay, lúc ông Lâm nhìn thấy Lâm Thiên, ông cảm thấy Lâm Thiên là một người rất có khí chất, đã khác trước đây rất nhiều. Bây giờ Lâm Thiên là một người đã trưởng thành, khác biệt so với người khác, chắc chắn là một người rất có tiềm năng.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, có lẽ ông đã nhìn lầm rồi.

“Được rồi, mọi người đều giải tán hết đi, ngày mai là mừng thọ tám mươi tuổi của tôi, tôi không muốn xảy ra chuyện gì không vui. Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Mọi người chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành về thôn Lâm Mặc.” Ông Lâm ra lệnh.

Bác hai vốn dĩ muốn tiếp tục ép bức Lâm Thiên, muốn đuổi Lâm Thiên ra khỏi nhà họ Lâm.

Nhưng ông Lâm đã nói như thế thì ông ta cũng không dám nói gì nữa, dù trong lòng ông ta vẫn cảm thấy khó chịu, cảm thấy ông Lâm quá thiên vị Lâm Thiên. Chuyện lớn như vậy nhưng lại không xử lí Lâm Thiên.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Thạch Hàn, Thạch Hàn nói rằng anh ta vẫn còn ở trong núi, ngày mai trở về sẽ đích thân đến báo cáo với Lâm Thiên.

Sáng sớm hôm sau, mọi người xuất phát đến thôn Lâm Mặc.

Thôn Lâm Mặc là quê nhà của ông Lâm, cách huyện Kiến Nghiệp khoảng một giờ lái xe. Năm nay ông Lâm mừng thọ tám mươi tuổi, cho nên mừng thọ năm nay không giống mấy năm trước, địa điểm tổ chức phải là ở quê.

Ngôi nhà của nhà họ Lâm ở quê cũng được xây dựng vô cùng khí thế.

Trong đại viện nhà họ Lâm, các vị trưởng bối đều đã tụ tập bên trong nhà lớn.

Đám con cháu như Lâm Thiên, vì không đủ tư cách nên phải ngồi bên ngoài nhà lớn.

Chỉ có Lâm Hải Huy, vì anh ta đã trở thành phó giám đốc của tập đoàn Lâm Thị nên mới được vào nhà lớn.

Điều này cũng chứng tỏ công nhận thân phận của Lâm Hải Huy, đám con cháu ngồi phía ngoài hoàn toàn không thể so sánh với thân phận của anh ta.

Bên ngoài nhà lớn.

“Nghe nói hôm nay toàn bộ những người có vai vế ở huyện Kiến Nghiệp đều sẽ đến đây, hôm nay có thể gặp được nhiều nhân vật lớn.” Đám con cháu bàn luận sôi nổi.

“Giới kinh doanh ở huyện Kiến Nghiệp có sự ảnh hưởng của ông nội tôi và cha tôi nên người trong giới kinh doanh ở huyện Kiến Nghiệp ai mà dám không đến chứ? Còn người làm quan ở huyện Kiến Nghiệp này có bác cả tôi, nên nhất định cũng sẽ có rất nhiều người trong giới chính trị đến.” Lâm Hải Quang kiêu ngạo nói.

“Đúng vậy, bác cả và bác hai đều vô cùng tài giỏi.” Đám con cháu cũng rối rít phụ họa theo.

Lâm Hải Quang nhìn về phía Lâm Thiên.

“Lâm Thiên thì sao? Cha cậu là người đứng thứ ba trong nhà. Ông ấy đã chết vậy thì cậu chính là đại diện, không biết cậu có thể mời được bao nhiêu người?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.

“Một mình tôi đến là đủ rồi, thân phận của tôi đã vượt qua tất cả những người mà anh mời rồi.” Lâm Thiên hời hợt nói.



“Ha ha, rõ ràng là cậu không mời được người nào cả, còn dám ở đây mạnh miệng. Cậu có thể vượt qua tất cả mọi người sao? Vậy sao cậu không lên Trời luôn đi?” Lâm Hải Quang cười ha ha.

Những người trẻ khác của nhà họ Lâm cũng cười theo.

Lâm Thiên cười lạnh, không nói gì nữa.

“Đúng rồi Lâm Thiên, tiệc mựng thọ của ông nội mà cậu không chuẩn bị món quà nào sao? Tôi thấy cậu nghèo như thế, dù có chuẩn bị quà chắc cũng không có thứ gì tốt nhỉ?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.

“Anh yên tâm, nhất định sẽ không thua anh đâu.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Cửa lớn nhà họ Lâm.

“Ông chủ Hoàng của công ty thực phẩm Huyền Mỹ huyện Khang Trang, ông chủ Khương của công ty mỹ phẩm huyện Khang Trang đến.”

Tiếng mở cổng vừa vang lên thì mấy người đàn ông mặc vest xuất hiện.

“Chà chà, mấy ông chủ của huyện Khang Trang đã đến rồi.” Đám người trẻ lại tiếp tục thảo luận.

“Đây là người mà cha tôi đã mời đến đấy.” Lâm Hải Quang vô cùng đắc ý.

Quả nhiên, cha của Lâm Hải Quang, cũng chính là bác hai dùng thân phận chủ nhà đi đến đón tiếp.

“Xin chào ông chủ Hoàng, ông chủ Khương! Hai người không ngại đường xa đến đây khiến gia đình chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Bác hai tươi cười đi lên đón khách.

“Sao tổng giám đốc Lâm lại nói thế, mừng thọ tám mươi tuổi của ông Lâm sao chúng tôi có thể không đến được.” Hai ông chủ đáp lại.

“Mời hai người đi theo tôi vào trong.”

Bác hai dẫn mấy người bọn họ đi vào trong nhà lớn, đi đến chúc thọ ông Lâm.

Sau đó đám ông chủ từ khắp nơi ùn ùn kéo đến.

“Ông chủ Trương của công ty dệt huyện Kiến Nghiệp.”

“Ông chủ Khang của công ty ẩm thực Lăng Quang huyện Kiến Nghiệp.”

“Huyện Kiến Nghiệp...”

Trong phút chốc, toàn bộ khu nhà của nhà họ Lâm trở nên ồn ào náo nhiệt, khách đến chật cả sân.

Khách đến dự hầu hết đều là do bác cả, bác hai, cô lớn, cô hai mời. Người thuộc tầng lớp xã hội nào cũng có, đều là những người có địa vị cao.

Dù sao ông Lâm cũng không tham gia vào chuyện mời khách, đều để lại cho con cháu sắp xếp.

Đương nhiên những vị khách này đến tham dự đều vì thể diện của ông Lâm.

“Lâm Thiên, sao không thấy khách cậu mời đâu cả vậy?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.

“Anh Quang, tên nhóc này chỉ là một đứa nghèo bị bỏ rơi, nó có thể mời được ai đến chứ? Lẽ nào để nó mời mấy đứa bạn học nghèo của nó đến sao?” Lâm Chỉnh cười nói.

“Ha ha.” Đám người trẻ lại cười to.

Lâm Hải Quang hỏi như thế rõ ràng là muốn cười nhạo Lâm Thiên.

“Tổng giám đốc Lê của công ty thực phẩm Quang Hoa thuộc thành phố Bảo Thạnh đến.”

Đúng lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên truyền vào sân.

“Công ty thực phẩm Quang Hoa ở thành phố Bảo Thạnh sao? Đây chính là tập đoàn đứng đầu ngành thực phẩm ở thành phố Bảo Thạnh đấy, tổng tài sản lên đến bảy tám trăm tỷ rồi.”

Phải biết là những ông chủ đến đây hôm nay đa số đều ông chủ địa phương ở huyện Kiến Nghiệp này mà thôi, hầu hết các công ty này đều có tổng tài sản khoảng ba bốn chục tỷ. Ở huyện Kiến Nghiệp này trừ tập đoàn Lâm Thị, cũng chỉ có ba công ty có tài sản trên trăm tỷ.

Tổng tài sản của công ty thực phẩm Quang Hoa đã gần đuổi kịp tập đoàn Lâm Thị, một công ty trong ngành công nghiệp thực phẩm mà có thể có số tài sản như thế thì thật đáng kinh ngạc.

“Công ty thực phẩm Quang Hoa là công ty ở thành phố Bảo Thạnh mà, sao lại đến đây chứ? Ai mời vậy?”

Đám người lớn ngồi trong nhà lớn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Những người mà bọn họ mời hầu hết đều là ông chủ ở huyện Kiến Nghiệp và một vài người đến từ huyện Khang Trang mà thôi.

Bọn họ hoàn toàn không mời ông chủ nào ở thành phố Bảo Thạnh hết.