Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 209




Cho dù thật sự để Lâm Thiên thử, Lâm Thiên cũng không dám, bản thân đến để giúp An Tiểu Ngọc dạy dỗ em gái cô ấy... “Em... Em chưa từng làm chuyện đó thật. Mặc dù thường ngày quậy phá, nhưng em không ngốc, em đồng ý làm bạn gái tên nhóc đó là bởi vì em cho rằng anh ta là xã hội đen, có thể dẫn em vào đường xã hội đen! Đây mới là mục đích của em, em sẽ không để anh ta lợi dụng em đâu!” An Tiểu Mai nói. “Em chỉ là một đứa con gái, tại sao lại muốn đi vào con đường xã hội đen?" Lâm Thiên cạn lời.

An Tiểu Mai trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Bởi vì xã hỏi đen rất oai phong, nếu như em tìm bạn trai làm xã hội đen, hoặc là làm xã hội đen, như vậy thì không phải sợ bị bắt nạt ở trường học nữa rồi!”

Khi nghe thấy những lời này, trong lòng Lâm Thiên khế run lên. “Đây chính là lý do của em sao?" Lâm Thiên lẩm bẩm.

Lâm Thiên nghe thấy câu trả lời như vậy, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Điều này khiển Lâm Thiên nhớ về ngày còn học cấp 3, anh của ngày đó là một cậu bé nghèo không tiền không thể không chỗ dựa và thường xuyên bị bắt nạt.

Lâm Thiên lúc đó cũng khao khát bản thân có thể có chút thân phận chỗ dựa để không bị bắt nạt ở trường!

Giống như An Tiểu Mai gia cảnh không tốt, tìm bạn trai xã hội đen hoặc là gia nhập xã hội đen, có thể đối với cô ấy là cách duy nhất khiến bản thân có được chút chỗ dựa. “Cậu Lâm, anh là đại ca, anh có thể thu nhận em là đàn em, để em cùng anh làm xã hội đen không?” An Tiểu Mai mặt đầy mong đợi nhìn Lâm Thiên. “Không thể được, có điều anh có thể làm chỗ dựa cho em, sau này ai dám ức hiếp em, em báo tên lại với anh là được!” Lâm Thiên nói. “Wow! Thật không?” An Tiểu Mai vui mừng nhảy dựng lên.

Có thể để cậu Lâm làm chỗ dựa, đây là một việc vô cùng tuyệt vời. “Tất nhiên là thật rồi, nhưng có điều kiện em nhất định phải đồng ý với anh, sau này đừng tụ tập với đám thanh niên quậy phá đó nữa, tan học thì ngoan ngoãn về nhà, sau đó ở trường học hành cho tốt.” Lâm Thiên nói. “Vâng. An Tiểu Mai nhận lời. “Đúng rồi cậu Lâm, rốt cuộc anh với chị em có phải là quan hệ yêu đương nam nữ không. Nhân vật lợi hại như anh, đặc biệt tới giúp chị gái em đón em về nhà, hai người nhất định có gì đó không thể nói với người khác... Hi hi. An Tiểu Mai cười ranh mãnh nhìn Lâm Thiên. “Con nhóc như em đừng nói nhảm, anh và chị em thật sự chả có gì cả, chỉ là con người cô ấy không tồi, anh đơn thuần muốn giúp cô ấy thôi. Em phải học hỏi thêm nhiều từ chị em vào, em biết con người cô ấy thế nào mà” Lâm Thiên nói. "Anh với chị em thật sự không có gì sao, vậy... Vậy em có thể theo đuổi anh không?" An Tiểu Mai cười hi hi nói. Lâm Thiên nghe những lời này xong liền cạn lời. “Em vẫn còn là nhóc con, nói linh tinh cái gì thế!” Lâm

Thiên cạn lời. “Ai nói em là nhóc con, anh xem em sớm đã dậy thì rồi đó! Em phát triển tốt hơn cả chị gái của em đó! Không tin anh thử xem!”

An Tiểu Mai vừa nói vừa ưỡn thẳng ngực.

Lâm Thiên tối sầm mặt mày, Lâm Thiên rất muốn biết, đứa trẻ này ngốc thật hay giả ngốc. “Được rồi, đến nhà em rồi!”

Lâm Thiên đỗ xe sát vào lề.

Chị gái của An Tiểu Mai là An Tiểu Ngọc đã đợi ở bên đường.

Sau khi xuống xe. “An Tiểu Ngọc, em yến tâm, anh tin là em gái em sau này tan học sẽ ngoan ngoãn về nhà, sau này cũng sẽ nghe lời, nếu như còn dám không nghe lời thì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh lập tức đến xử lý con bé” Lâm Thiên cười nói. “Thật sao? Vậy thì phải cảm ơn chủ tịch Lâm rồi.” An Tiểu Ngọc vội vàng cảm ơn. “Không có gì, chỉ là chuyện vặt thôi” Lâm Thiên mỉm cười. “Thôi, cũng không còn sớm nữa, anh về trước đây” Sau khi nói xong, anh liên quay người rời đi. “Cậu Lâm đi thong thả!” An Tiểu Mai làm động tác chào Lâm Thiên.



Sau khi rời khỏi nhà An Tiểu Mai và An Tiểu Ngọc, Lâm Thiên liền đi về phía bệnh viện thăm Hoàng Luân và chú Hoàng.

Lâm Thiên nói với hai người họ, bản thân đã chuẩn bị để loại bỏ Khương Hùng Dũng, nhưng cần một thời gian nhất định.

Chú Hoàng và Hoàng Luân đều tỏ ra thấu hiểu, thậm chỉ hai người đều hi vọng Lâm Thiên sẽ không hành động hấp tấp trước khi nắm vững được hoàn toàn.

Sau khi ra khỏi bệnh viện. “Ố, đây không phải là cậu Lâm hay sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lâm Thiên vừa nhìn, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Khương Hùng Dũng. “Cậu Lâm, có phải là đến thăm bạn cậu và bố cậu ta không? Nghe nói bố cậu ta bị đàn em của tôi đâm bị thương? Thật sự xin lỗi nhé!” Khương Hùng Dũng bày ra bộ dạng đạo đức giả. “Xin lỗi? Ha Ha, nếu như ông thật sự cảm thấy có lỗi thì có thể bỏ vài tỷ ra để bồi thường.” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liền chuyển đề tài, nói: “Có điều theo như tôi biết, ông hiện tại nhất định là nghèo rách rồi đúng không?” Sắc mặt Khương Hùng Dũng trầm xuống, trong mắt cũng toé lên lửa giận, bởi vì Lâm Thiên đã đánh trúng chỗ đau của ông ta.

Trước đây Lâm Thiên đã gài bẫy ông ta 3500 tỷ tại buổi bán đấu giá, còn lừa ông ta một khoản tiền lớn trong trận đấu đấu quyền anh ngầm, ảnh hưởng đến cả vốn lưu động của công ty. Dạo này thì vì tuyển thêm người, ông ta còn phải vay ngân hàng một khoản lớn. “Lâm Thiên, tất cả đều do cậu hại!” Khương Hùng Dũng phẫn nộ nói.

Khương Hùng Dũng nhìn xung quanh một lúc, sau đó nở một nụ cười ủ rũ. “Nhóc con, xem ra vệ sĩ của cậu hình như không ở gần đây!” Lâm Thiên nghe thấy lời này, sắc mặt cũng khẽ thay đổi.

Bởi vì Khương Hùng Dũng nói trúng rồi, Thạch Hàn đang đi liên lạc với các tinh anh giúp anh, không ở cạnh! “Ha Ha. Đúng là trời giúp tao, lên cho tao, giết nó!” Khương Hùng Dũng cười lớn.

Tám vệ sĩ mặc đồ đen phía sau Khương Hùng Dũng nghe xong liền xông về phía Lâm Thiên.

Tám vệ sĩ này có thể đi theo bên cạnh bảo vệ Khương Hùng Dũng dĩ nhiên là được Khương Hùng Dũng lựa chọn kỹ càng, mặc dù vẫn thua xa Thạch Hàn nhưng muốn đối phó với Lâm Thiên vẫn vô cùng dễ dàng.

Thạch Hàn không ở đây, Lâm Thiên căn bản không đối phó lại được với bọn chúng!

Điều tồi tệ nhất là khẩu súng lục trên người Lâm Thiên cũng trong tình trạng hết đạn! “Khương Hùng Dũng, đây là cổng bệnh viện, mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng có không ít người chứng kiến, còn có camera giám sát ở cổng bệnh viện, nếu như ông giết tôi tại đây, ông chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan được! Ông ngoại tôi chắc chắn sẽ xử lí ông!” Lâm Thiên cắn răng nói.



Kế hoạch lúc này, Lâm Thiên chỉ có thể lấy ông ngoại Lê Chí Thành ra trấn áp ông ta. "Ha Ha, cậu Lâm, nếu như lúc trước cậu nói như vậy tôi quả thực sẽ sợ.” Khương Hùng Dũng cười nói. Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng chuyển đề tài, mặt mày hung dữ nói: “Nhưng còn bây giờ, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất rồi! Camera giám sát của bệnh viện, tôi chỉ cần tiêu hủy là được, người chứng kiến thì cứ giết hết là xong! Cách đó của cậu không lừa được tôi nữa rồi! Hôm nay là thời cơ tuyệt nhất để giết cậu, cậu có nói gì cũng sẽ không bỏ qua đầu!”

Sau khi Lâm Thiên nghe xong, đồng tử đột nhiên co rút lai.

Xem ra, Khương Hùng Dũng này đã quyết tâm phải giết mình. Phương pháp hù dọa ông trước đây cũng không còn hiệu quả nữa. “Còn ngây ra đó làm gì, lên!" Khương Hùng Dũng thúc giục vệ sĩ của mình. Nhìn đám vệ sĩ đang xông tới, sắc mặt Lâm Thiên càng khó coi.

Làm sao đây? Nên làm sao đây? “Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!" Trong lòng Lâm Phong không ngừng suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Thiên rất rõ, càng vào lúc nguy cấp, càng phải bình tĩnh, một khi đại não bị cơn hoảng loạn chiếm giữ, vậy thì sẽ thật sự xong đời! “Đứng lại cho tao!”

Lâm Thiên mạnh bạo hét lên.

Sau đó, Lâm Thiên lấy súng lục ra, chĩa thẳng vào Khương Hùng Dũng. “Nếu chúng mày còn dám tiến thêm một bước, tạo lập tức bắn vào đầu Khương Hùng Dũng!” Lâm Thiên nói lớn, tràn đầy khí thế.

Tám tên vệ sĩ đang xông tới lúc này lập tức ngừng lại.

Khương Hùng Dũng sau khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Lâm Thiên sắc mặt cũng thay đổi. “Nhóc con, súng... Súng của mày là súng giả!” Khương

Hùng Dũng cắn răng nhìn Lâm Thiên. “Súng giả? Ha ha, mày cảm thấy Lâm Thiên tạo kiếm được súng thật rất khó sao? Còn cần kiếm một khẩu súng giả đến hù doạ người khác à?” Lâm Thiên cười lạnh. Không sai khẩu súng của Lâm Thiên là thật, chỉ có điều trong súng không có đạn.

Nhưng Lâm Thiên rất rõ, bản thân phải giả bộ như có đạn, không thể có bộ dạng sợ hãi! Không thể có bộ dạng chột dạ! Khương Hùng Dũng sau khi nghe thấy lời Lâm Thiên nói, cơ mặt ông ta khẽ run, ông ta biết những lời Lâm Thiên nói quả thực không sai. “Khương Hùng Dũng, nếu như ông không tin thì cứ bắn một phát là sẽ biết ngay thôi, tất nhiên đấy là lấy mạng ông ra để thử”

Lâm Thiên vừa nói vừa giơ súng lên đạn. "Tach!"

Cùng với âm thanh lanh lảnh của khẩu súng lục được lên đạn, cả khuôn mặt Khương Hùng Dũng đều trở nên tái mét. “Đừng! Đừng! Đừng! Đừng nổ súng!” Khương Hùng Dũng vội vàng hét lớn với Lâm Thiên.

Trên trán Khương Hùng Dũng đầy mồ hôi, rõ ràng ông ta bị dọa rồi.