Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 161




Điều này làm cho Lâm Thiên có chút khó hiểu, nếu là người của công ty của anh, bọn họ không phải đáng lẽ đều biết anh sao? Sau khi nhìn thấy anh, đáng lẽ sẽ phải chào hỏi mình mới đúng chứ?

Tuy nhiên, không ai trong số họ làm điều đó. “Các cô, là nhân viên của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?”

Lâm Thiên nhịn không được liền hỏi. Ngay khi Lâm Thiên nói ra lời này, bảy tám cô gái đều nhìn về phía Lâm Thiên.

Nhưng tất cả đều chỉ liếc nhìn Lâm Thiên, rồi quay đầu đi. Không hề để ý đến anh.

Lâm Thiên không khỏi lộ ra một chút ngượng ngùng, tại sao tất cả đều không để ý tới anh? Thậm chí còn xem thường anh?

Lúc này, một cô gái trong bộ quần áo chỉnh tề nói: "Chúng tôi đến đây để ứng tuyển vào vị trí thư ký. Hôm qua chúng tôi đã vượt qua bài kiểm tra ban đầu, hôm nay chúng tôi đến để kiểm tra lại."

Tất cả các cô gái trong nhóm này đều ăn mặc rất đẹp, nhưng chỉ có một cô gái trả lời Lâm Thiên là ăn mặc rất chỉnh tề, kín đáo, so với những cô gái khác hoàn toàn không ăn khớp.

Tất nhiên, cô gái này cũng khá xinh đẹp, chỉ là ăn mặc không đẹp như những cô gái khác, cô ấy chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Nếu mà nói những cô gái khác là những bông hoa gợi cảm và xinh đẹp, thì cô ấy là loại hoa mang vẻ đẹp nhỏ nhắn thanh thoát. “Thì ra các cô đến để ứng tuyển, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.” Lâm Thiên cười đáp lại cô gái khi nãy. Rốt cuộc cũng chỉ có cô gái này là muốn trả lời anh, có thể coi như là giúp mình bớt ngượng ngùng.

Một người phụ nữ mặc chiếc quần dài màu hồng, tóc xoăn những đường sóng màu đỏ tía, mỉm cười và nói: "Người đẹp này, cô quan tâm anh ta để làm gì. Thoạt nhìn cũng thấy là người ở tầng lớp thấp trong công ty, không phải là bảo vệ thì cũng là chân tạp vụ.

Mặc dù người phụ nữ tóc đỏ này có một chút nhan sắc, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta, nói thật thì khiến

Lâm Thiên nhìn không vừa mắt. “Không sai, tôi chính là một chân tạp vụ.” Lâm Thiên cười nói.

Người phụ nữ tóc đỏ cười nói:" Đã nghe thấy chưa? Vừa nhìn qua đã bị tôi đoán trúng rồi, còn thật sự là một thắng tạp vụ."

Sau đó, cô gái tóc đỏ nhìn xuống đồng hồ của mình. “Nghe nói là 8 giờ phỏng vấn. Bây giờ là 7 giờ 50 rồi, thang máy sao vẫn chưa tới!” Người phụ nữ tóc đỏ có chút lo lắng “Đúng thế, thang máy sao vẫn chưa tới!" Mấy cô gái khác cũng có chút lo lắng.

Khoảng một phút sau, thang máy cuối cùng cũng đến tầng một. Sau đó mở ra.

Các cô gái lần lượt bước vào thang máy.

Sau khi tất cả các cô gái đều đã đi vào, Lâm Thiên cũng theo vào. "Ding ding! Ding ding!"



Sau khi Lâm Thiên bước vào, thang máy vang lên tiếng báo động quá tải. "Quá tải rồi! Người nào đó có ý thức thì đi ra đi, được không? Chúng tôi đang vội!" Người phụ nữ tóc đỏ nói một cách tinh quái. “Đúng vậy, chúng tôi đang rất vội!” Những người phụ nữ khác trong thang máy cũng than thở. “Nhưng tôi cũng rất vội, đến sau tám giờ tôi cũng sẽ bị trừ lương!” Lâm Thiên cười nói. "Anh bị trừ lương đó là việc của anh. Liên quan gì đến chúng tôi!" Người phụ nữ tóc đỏ nói.

Một người phụ nữ khác trang điểm đậm cũng nói: "Anh là đàn ông, có thể đừng không biết xấu hổ là gì như thế được không? Mau đi ra đi! Nhân cách bốc mùi!" “Mọi người đừng nói nữa, để tôi ra. Một giọng nói tươi tắn vang lên. Sau đó, một cô gái bước ra khỏi thang máy.

Lâm Thiên nhìn thấy đó chính là cô gái mặc trang phục rất nghiêm chỉnh và trả lời mình trước đó. "Cô chủ động đi ra khỏi thang máy? Cô không sợ trễ giờ thi thì sẽ làm mất đi cơ hội này sao?" Lâm Thiên kinh ngạc nhìn cô gái. "Không sao đâu. Tôi sẽ giải thích với người giám định rằng do thang máy quá tải. Hơn nữa, tôi cũng không có nhiều cơ hội phỏng vấn thành công. Anh thì khác. Anh là nhân viên. Nếu anh bị mất việc vì đến muộn, đó sẽ là một tổn thất lớn đối với anh." "Cô gái nói.

Cô gái vừa dứt lời, thang máy đã đóng, sau đó thang máy đi lên.

Trong thang máy. “Này, người đàn ông như anh thật không biết xấu hổ, giành chỗ thang máy với một cô gái. Một cô gái mặc váy nói. “Đúng thế, công việc của anh thì giữ được rồi, nhưng cơ hội của người khác thì đã bị anh cướp mất.” Một phụ nữ trẻ khác nói vọng lại.

Lúc này, người phụ nữ tóc đỏ cười nói: "Như vậy không tốt sao, ít nhất chúng ta đã mất đi một đối thủ" “Cũng đúng!” Các cô gái trẻ trong thang máy gật đầu.

Đối với những lời này, Lâm Thiên chỉ cười, nhưng không trả lời.

Trong tình huống thang máy quá tải khi nãy, nếu như đặt vào hoàn cảnh bình thường, Lâm Thiên là người cuối cùng đi vào thang máy, Lâm Thiên nhất định sẽ đi ra.

Nhưng Lâm Thiên vừa nãy đã đổi ý, bọn họ đã muốn đến công ty của anh để ứng tuyển làm thư ký. Tự anh được dịp thử thách bọn họ một chút, xem xem có ai sẽ nhường lại thang máy hay không?

Vì vậy, Lâm Thiên khi nãy mới nói rằng anh cũng sẽ bị muộn.

Lâm Thiên không ngờ, thực sự có người sẽ nhường thang máy lại, hơn nữa còn là cô gái đó.

Dù sao trong thời điểm như thế này nhường lại thang máy, căn bản đồng nghĩa với việc từ bỏ một lần cơ hội. Trong thang máy, các cô gái vẫn đang nói chuyện. "Lần này, chúng ta ứng tuyển chính là thư ký của chủ tịch Tỉnh Xuyên. Nếu tôi có thể được nhận, như vậy thì thật tuyệt." Một cô gái nói.

Lâm Thiên không khỏi sững người khi nghe câu này. Họ đến đây để xin trở thành thư ký của chính anh?

Lâm Thiên lúc trước đang nghĩ xem bọn họ tới xin làm thư ký cho ai, bây giờ rốt cuộc hiểu được rồi. Sau khi Lâm Thiên nhậm chức, anh không thường xuyên làm việc ở công ty nên chưa có chuyên môn để tuyển thư ký.

Thư ký mà Lâm Thiên dùng trước đây là mượn của Lưu Thân.

Trước đây Lưu Thân đã đề cập với Lâm Thiên, nói rằng anh ta sẽ nhanh chóng tuyển thư ký riêng cho Lâm Thiên.



Lúc này, người phụ nữ tóc đỏ nói: "Đúng rồi, tôi nghe đồn. Chủ tịch Tỉnh Xuyên còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi, lại còn là cháu ngoại ruột của Lê Chí Thành, nên mới có thể ngồi vào ghế chủ tịch ở độ tuổi trẻ như vậy!" "Wow! Còn trẻ mà gia thế đã đỉnh thế! Nếu có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy vậy thì... vậy thì tiền tiêu không hết rồi!" Các cô gái đều lộ ra bộ dạng thực dụng. “Chúng ta đừng nghĩ nữa, anh ta là người giàu ở hạng đầu, chúng ta làm sao có thể với tới được." Một cô gái mặc váy ngắn nói,

Người phụ nữ tóc đỏ cười, nói: "Điều này thì chưa chắc. Anh ấy mới ở tuổi đôi mươi, chính là độ tuổi thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết. Nếu có thể trở thành thư ký của anh ấy và ở bên anh ấy thường xuyên một thời gian dài, nói không chừng có thể cùng anh ta phát sinh chút gì đó, và sau đó trở thành người phụ nữ của anh ấy!"

Một cô gái mặc váy đen khác cũng nói: "Nếu tôi có thể trở thành thư ký của anh ấy, tôi nhất định sẽ thường xuyên dụ dỗ anh ấy! Tôi không tin anh ấy có thể chịu đựng được!" “Đúng, đúng!” Các cô gái gật đầu.

Sau khi tất cả thảo luận tới đây, đều tỏ vẻ rất khao khát. Khao khát có thể cùng chủ tịch Tỉnh Xuyên xảy ra chút gì đó, sau đó trở thành người phụ nữ của chủ tịch Tỉnh Xuyên, vậy họ sẽ được phất lên như diều gặp gió rồi.

Chính vì vậy mà trong lòng họ càng âm thầm củng cố suy nghĩ này. Nhất định phải giành được vị trí này!

Chỉ tiếc là họ không biết vào lúc này, người mà họ đang nói đến đang đứng cùng họ trong thang máy

Lâm Thiên sau khi đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không thể không nở một nụ cười khổ Lâm Thiên không ngờ tới, bọn họ đều đang đưa ra chủ ý để câu dẫn mình như vậy? “Những người đẹp thân mến, tôi nghĩ các cô nên đập tan ý nghĩ này đi.” Lâm Thiên cười nói. “Liên quan gì đến anh, thằng điên!” Người phụ nữ tóc đỏ trừng mắt nhìn Lâm Thiên. "Đúng vậy, liên quan gì đến anh!" Một số phụ nữ khác cũng đồng ý. “Được được được, việc không liên quan đến tôi.” Lâm

Thiên cười cười, không nói thêm.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, những cô gái này lần lượt bước ra khỏi thang máy.

Sau khi bọn họ ra khỏi thang máy, Lâm Thiên ấn nút tầng cao nhất, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Phòng họp nhỏ của công ty. Đây là nơi để kiểm tra lại ngày hôm nay. “Tại sao mới có sáu người đến, một người nữa sao vẫn chưa đến?” Người chủ khảo cau mày nhìn đồng hồ, 8 giờ 1 phút.

Lúc này, một cô gái mặc bộ trang phục chuyên nghiệp thở hổn hển chạy tới.

Cô gái ăn mặc chuyên nghiệp này chính là cô gái đã nhường cho Lâm Thiên vào thang máy trước đó, cô ấy tên là Phan Tiểu Ngọc.

Khi Phan Tiểu Ngọc vừa bước vào cửa, một cây chổi đã đặt ở cửa, chắn ngang đường.

Sáu người phụ nữ thi lại trước đó, khi vào cửa đều trực tiếp bước qua cây chổi.

Phan Tiểu Ngọc khi nhìn thấy cây chổi nằm ngang trên mặt đất, cô cúi xuống không chút suy nghĩ nhặt cây chổi đặt qua một bên. "Phập!"

Ngay khi Phan Tiểu Ngọc cầm chổi lên, cánh cửa đột ngột đóng lại. “Này, cô làm gì vậy!” Người chủ khảo vội vàng bước tới, còn hét lên một tiếng. “Tôi... tôi nhìn thấy một cây chổi chắn ngang đường ở đây, nên tôi... tôi muốn nhặt nó lên.” Phan Tiểu Ngọc nói một cách yếu ớt. "Tôi nói sao cô lại thích lo chuyện bao đồng thế, cái chối này là do tôi dùng để đề cửa, bây giờ thì tốt rồi, cửa bị khóa lại rồi, tôi không có chìa khóa, còn phải gọi đồng nghiệp tới mở cửa!" Người chủ khảo bực bội nói