Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 152




Mặc dù hôm nay ở khu nghỉ mát Thanh Sơn, Lâm Thiên từng nói, nếu Tô Bảo Nhi lên xe của Phạm Nhật Long, thì anh và Tô Bảo Nhi sau này sẽ không còn bất kỳ tình cảm gì nữa, và anh sẽ không còn nợ Tô Bảo Nhi gì nữa.

Nhưng mà tên Phạm Nhật Long này dám tìm đến cửa, Lâm Thiên tự nhiên không thể cúi đầu trước Phạm Nhật Long!

Đây là vấn đề về phẩm giá của một người đàn ông! Sau khi Phạm Nhật Long nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, cơ mặt của anh ta co giật, sắc mặt lập tức trở nên u ám. "Nói láo, làm sao em gái Tô Bảo Nhi có thể lên giường với cậu được! Bớt tung tin đồn nhằm làm tổn thương người khác đi! Làm nhục sự trong sạch của em ấy!" Phạm Nhật Long nhìn chằm chằm Lâm Thiên một cách hung dữ Có sự tức giận ngập tràn trong mắt anh ta. “Tin hay không là chuyện của anh, ngoài ra, mặc kệ anh tên là Phạm Nhật Long hay là Phạm Nhật chó gì đó, đừng có ra lệnh cho tôi. Lời nói của anh, tôi chỉ xem là anh đang nói xạo thôi!” Lâm Thiên nhìn chằm chằm Phạm Nhật Long, khí thể không chịu kém chút nào. "Tiểu tử, trong số thế hệ trẻ ở toàn tỉnh, không ai dám nói chuyện với tôi như thế này! Người nào dám nói chuyện với tôi như thế, chỉ có một! Con! Đường! Chết!"

Phạm Nhật Long trợn mắt nhìn Lâm Thiên. Một tia sát khí tràn đầy trong mắt hắn. Sau khi Phạm Nhật Long nói xong, anh ta lại nắm lấy cổ áo Lâm Thiên.

Đây là lần thứ hai anh ta kéo cổ áo Lâm Thiên trong ngày hôm nay! “Nói cho cậu biết Lâm Thiên, cho dù cậu có là cháu trai của Lê Chí Thành, tôi cũng đánh cậu như thường thôi, hôm nay tôi sẽ đánh cho cậu què chân!” Phạm Nhật Long tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiên. "Dừng tay!"

Có một tiếng hét lớn.

Phạm Nhật Long quay đầu lại,vừa nhìn đã thấy, đó là Thạch Hàn. "Lại là anh con chó đáng chết, anh muốn bảo vệ chủ nhân phải không? Được, tôi sẽ giải quyết anh trước!" Phạm Nhật Long trực tiếp thả Lâm Thiên ra và đi về phía Thạch Hàn.

Phạm Nhật Long đã từng vô địch giải đấu võ lớn của quân khu, anh ta cũng là thành viên của Đội đặc nhiệm hải quân, anh ta đương nhiên rất tự tin vào kỹ năng của mình, một tên vệ sĩ hèn yếu, anh ta tất nhiên sẽ chẳng xem là chuyện gì to tát “Được, vừa hay để tôi xem xem, trình độ của Đội đặc nhiệm hải quân bây giờ như thế nào rồi” Khóe miệng Thạch Hàn nở một nụ cười

Lúc này, tổng giám đốc Lưu Thân trong phòng làm việc vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Thiên. "Chủ tịch Thiên, Phạm Nhật Long này là thành viên của đội đặc nhiệm hải quân, kỹ năng tuyệt đối không phải dạng vừa. Người vệ sĩ của anh, sợ rằng... sợ rằng khó mà đối phó nổi. Tôi sẽ gọi bảo vệ lên! Nếu không, sau khi anh ta giải quyết xong vệ sĩ của anh, với tính khí của anh ta, tuyệt đối dám đánh cho anh đến tàn phế mất! ”Lưu Thân vội vàng nói.

Lưu Thân không quen biết Thạch Hàn, anh ta cũng không có hy vọng gì với Thạch Hàn. Làm sao một vệ sĩ bình thường lại có thể là đối thủ của thành viên đội đặc nhiệm hải quân được? “Không, tôi tin vào Thạch Hàn” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên biết Thạch Hàn mạnh mẽ như thế nào. Thạch Hàn là người tốt nhất có thể ngăn cản anh ta.

Nếu ngay cả Thạch Hàn cũng không thể ngăn được Phạm Nhật Long, thì ngay cả khi bảo vệ được gọi lên, những nhân viên bảo vệ đó cũng sẽ không bao giờ có thể ngăn được Phạm Nhật Long. "Điều này.

Lưu Thân tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng một khi Lâm Thiên đã nói, anh ta cũng chỉ có thể gật gật đầu.

Lúc này, Phạm Nhật Long đã đi đến chỗ Thạch Hàn. “Phạm Nhật Long, anh thật vênh váo hung hăng, hôm nay tôi sẽ thay cậu Thiên dập tắt sự kiêu ngạo của anh!” Thạch Hàn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Long, hai mắt lấp lánh.

Phạm Nhật Long không thể nhịn được cười sau khi nghe điều này. “Haha, thật là chuyện hài, một vệ sĩ của huyện, dám nói những lời kiêu ngạo như vậy trước mặt Phạm Nhật Long tôi, nếu Phạm Nhật Long tôi đến một tên vệ sĩ nhỏ bé như cậu cũng không thể đối phó nổi, tôi chẳng phải là tên ăn hại phải cút ra khỏi đội đặc nhiệm hải quân rồi sao?"

Rõ ràng, Phạm Nhật Long hoàn toàn không để mắt đến Thạch Hàn. “Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá tự mãn. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Nế tình cậu là thế hệ trẻ tuổi, tôi nhường cậu 3 chiêu. Thạch Hàn chắp tay sau lưng. Chậm rãi nói. "Nhường tôi 3 chiêu? Ồ, tôi chỉ cần một chiêu, là có thể đánh bại anh rồi!" Phạm Nhật Long tự đắc nói.

Giọng nói vừa dứt, Phạm Nhật Long lập tức bộc phát ra một đấm, tốc độ cực nhanh, khiến cho tiếng xé gió vang lên, uy lực chứa trong nắm đấm của hắn vô cùng mạnh mẽ!

Hơn nữa cú đấm này, trực tiếp đánh trúng chỗ hiểm của Thạch Hàn!

Nhanh! Chuẩn! Tàn nhẫn!



Với tốc độ nhanh như vậy, nếu đổi thành người thường, không kịp phản ứng sẽ bị đánh trúng ngay

Loạt soạt

Ngay khi nắm đấm của Phạm Nhật Long rất nhanh sẽ đánh trúng Thạch Hàn, thân hình của Thạch Hàn chợt lóe lên, trong nháy mắt cú đấm này đã bị né tránh, hơn nữa có vẻ là rất dễ dàng. "Né tránh rồi?"

Phạm Nhật Long nhìn thấy Thạch Hàn dễ dàng trấn thoát, ánh mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc.

Phạm Nhật Long tự hỏi mình, chỉ với cú đấm vừa nãy của anh ta có thể dễ dàng giải quyết một vệ sĩ bình thường. “Xem ra có chút năng lực, thảo nào lại ngông cuồng như vậy.” Phạm Nhật Long liếc mắt một cái nói.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long chuyển đề tài câu chuyện, nói: "Nhưng mà Phạm Nhật Long tôi vẫn sẽ quật ngã anh như thường thôi!"

Thạch Hàn chống hai tay trên lưng, nói với giọng khàn và trầm: "Đây là chiều đầu tiên nhường anh! Tiếp tục đi!" "Hừ, kiêu căng! Tiếp chiêu đi!"

Phạm Nhật Long đã thực hiện một động thái khác, lần này cho dù đó là nói về sức mạnh hay tốc độ, anh ta cũng đã tăng nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn dễ dàng bị phân tán bởi Thạch Hàn như cũ. "Rầm!"

Một chiều không thành công của Phạm Nhật Long đã va vào vách ngăn kính, trực tiếp làm kính cường lực vỡ văng ra, tạo một vết nứt hình mạng nhện!

Sau khi chiêu thức của Phạm Nhật Long không thành công, anh ta trực tiếp chuyển chiêu, nhanh chóng vung chân định hạ Thạch Hàn, nhưng vẫn bị Thạch Hàn nhẹ nhàng hóa giải "Ba chiêu đã hết, tiếp theo đây cậu nên là người tiếp chiều rồi!"

Sau khi Thạch Hàn nói xong. Trực tiếp đấm ra một cú đấm oanh liệt. "Phịch phịch!Phịch!"

Trong một thời gian ngắn, cả hai bắt đầu đánh nhau.

Dồn hết sức vào 3 chiêu đầu, Phạm Nhật Long đã rơi vào thế bất lợi, bị trúng một đấm của Thạch Hàn. "Đáng chết!"

Phạm Nhật Long chuyển thế bị động thành chủ động, lại lần nữa ra chiêu.

Thạch Hàn cúi xuống, trực tiếp bế Phạm Nhật Long lên, rồi đột nhiên bất thình lình quật ngã. "Phịch!"

Phạm Nhật Long bị ném thẳng lên bàn cà phê, đập vỡ bàn cà phê ra làm đôi.

Phạm Nhật Long vùng vẫy mấy lần, mới đứng được dậy, anh ta dùng một tay chống eo mình. Gương mặt của anh ta rõ ràng trở nên rất tái nhợt khác thường vô cùng khó coi.

Chỉ vẻn vẹn có năm chiêu, và thắng bại đã có kết quả "Cậu Thiên, vệ sĩ của anh, thật... thật mạnh!"



Tổng giám đốc Lưu Thân hung hăng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lưu Thân vốn tưởng rằng vệ sĩ của Lâm Thiên nhất định sẽ không thể đánh bại Phạm Nhật Long, không ngờ vệ sĩ của Lâm Thiên lại thắng. Hơn nữa còn thắng dễ dàng như vậy? “Đúng như dự liệu.” Khóe miệng Lâm Thiên xuất hiện một nụ cười.

Lâm Thiên cũng càng ngày càng hài lòng với thực lực của Thạch Hàn, người này quả nhiên là có sức mạnh khó mà đánh bại được.

Thạch Hàn nhìn Phạm Nhật Long, thốt ra ba từ: "Cậu đã thua!"

Sau khi Thạch Hàn nói xong những lời đó, cơ mặt của anh ta co giật dữ dội, khuôn mặt của anh ta càng trở nên khó coi.

Anh ta đường đường là thành viên của đội đặc nhiệm hải quân, vậy mà chỉ trong vòng năm chiêu, đã bị một tên vệ sinh nhỏ bé đánh bại rồi?

Điều này khiến Phạm Nhật Long, người luôn kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại, có phần khó có thể chấp nhận được! “Anh là ai, làm sao có thể mạnh như vậy!” Phạm Nhật Long cắn môi, hung hăng nói. Chỉ qua cuộc chiến ngắn vừa rồi. Anh ta đã cảm nhận được sức mạnh của Thạch Hàn! Hầu như tất cả các chiêu thức của anh ta đều gặp bất lợi!

Phạm Nhật Long trong lòng biết cho dù có tiếp tục chiến đấu, nhất định sẽ không đánh lại được người này! “Tôi chỉ là một vệ sĩ. Thạch Hàn nhẹ nhàng nói.

Thạch Hàn cũng từng phục vụ trong đội đặc nhiệm hải quân. Hơn nữa Thạch Hàn khi ấy vẫn luôn là người nổi bật xuất chúng và chói sáng nhất. Thạch Hàn cũng rất quen thuộc với các kỹ năng chiến đấu của đội đặc nhiệm hải quân.

Ngoài ra, sau khi Thạch Hàn rời đội đặc nhiệm hải quân và lưu lạc đến Châu Âu với tư cách là một võ sĩ ngầm, anh ta đã tham gia làm tay đẩm quyền anh trong rất nhiều năm và trải qua vô số những trận chiến quyền anh đen. Kinh nghiệm chiến đấu thực tế phong phú hơn Phạm Nhật Long hàng vạn lần.

Phải biết rằng quyền anh đen là một loại hình chiến đấu giành giật sự sống, và đối thủ thông thường đều là những người không cần mạng, điều này rất khác so với cách luyện tập thông thường! Thạch Hàn lần mò mọi cách, đánh qua vô số trận đấu. Bị thương vô số lần, so với thực lực chiến đấu của Phạm Nhật Long không biết mạnh hơn biết bao nhiêu.

Cho nên Phạm Nhật Long so với Thạch Hàn, vẫn còn quá non trẻ.

Lúc này, Lâm Thiên chế nhạo nói: "Phạm Nhật Long, anh tự xưng là người của đội đặc nhiệm hải quân, vừa rồi còn nói xằng nói bậy như thế, kết quả là anh có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Đến vệ sĩ của tôi còn không đánh lại được. Xem ra đội đặc nhiệm hải quân của anh cũng chẳng ra cái thể loại gì. Thật sự là có tiếng mà không có miếng, haha"

Lâm Thiên trong lòng biết không phải do Phạm Nhật

Long yếu, mà là Thạch Hàn quá mạnh.

Nhưng Phạm Nhật Long vô cùng kiêu ngạo, bây giờ tìm được cơ hội, Lâm Thiên tất nhiên phải chế nhạo anh ta. "Mày...

Sau khi Phạm Nhật Long nghe xong lời Lâm Thiên nói, khuôn mặt tức giận của anh ta đỏ bừng cả lên, nắm đấm giơ lên.

Phạm Nhật Long tự hỏi bản thân, nhiều năm như vậy, bên cạnh hắn đều là những lời nịnh bợ tung hô hắn, hắn chưa bao giờ phải hứng chịu sự nhục nhã như vậy! “Tiểu tử, dám nói chuyện như vậy với tôi, xem xem tôi có dám đánh chết cậu không!” Phạm Nhật Long tức giận lao về phía Lâm Thiên. "Dừng lại!"

Thạch Hàn bước tới để ngăn Phạm Nhật Long. “Vẫn là câu nói đó, muốn động đến cậu chủ của tôi, trước tiên phải bước qua xác tôi đã!” Thạch Hàn nheo mắt nói.