Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 142




“Nhưng mà chủ tịch Lâm quá không lý trí, vị võ sĩ kia của ông Khương rất mạnh, cơ hội thắng của chủ tịch Lâm rất xa vời. “Quả thật là vậy, vị võ sĩ kia của ông Khương quá mạnh rồi! E rằng chủ tịch Lâm sẽ phải thua...

Tất cả mọi người đều cảm thán không thôi, bởi vì mọi người đều thấy được Hắc Báo ở trên lôi đài lợi hại cỡ nào.

Trong lòng đa số ông chủ đều cảm thấy hy vọng thắng của Lâm Thiên rất xa vời. “Mau nhìn đi, người của chủ tịch Lâm đã lên lôi đài, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi.” Đám ông chủ ở đây đều luôn tập trung nhìn trên lỗi đài, tất cả mọi người đều biết rõ đây là điểm nhấn của ngày hôm nay. Mọi người rất muốn biết, rốt cuộc người nào mới là người thắng cuối cùng.

Trên lôi đài, Thạch Hàn đã đi lên. “Tuyển thủ của hai bên vào chỗ, bây giờ trận đấu bắt đầu. Lúc này trọng tài tuyên bố. “Tôi sẽ giết anh báo thù thay Bạch Sa.” Đôi mắt Thạch Hàn nheo lại nhìn chằm chằm Hắc Bảo. “Anh... Anh tên là gì?” Vẻ mặt Hắc Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Thạch Hàn.

Bởi vì sau khi Hắc Bảo nhìn Thạch Hàn ở khoảng cách gần, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của Thạch Hàn xong, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới một người, nghĩ tới một người đến bây giờ vẫn khiến anh ta mơ thấy ác mộng. “Thạch Hàn!” Thạch Hàn mở miệng nói hai chữ

Lúc Hắc Báo nghe thấy hai chữ “Thạch Hàn” này, toàn thân lập tức run lên, sắc mặt đều trở nên trắng xanh, giống như chịu đả kích rất lớn. “Anh... Anh quả nhiên là Thạch Hàn, anh... Sao anh có thể xuất hiện ở nơi đây?” Hắc Báo nhìn chằm chằm Thạch Hàn, trong mắt lóe lên sợ hãi vô tận, giống như nhìn thấy ma quỷ. “Anh quen tôi à?” Thạch Hàn nhướng mày. “Tôi tên là Hắc Báo, tôi... Tôi từng đánh quyền anh với anh một trận ở nước ngoài, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Giọng nói của Hắc Bảo đều hơi run rẩy.

Bởi vì Hắc Báo hồi tưởng lại trận đấu khiến người ta sinh ra bóng ma, ở trong cuộc tranh tài đó anh ta thảm cỡ nào, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ. “Tôi đấu với quá nhiều người, kẻ yếu không có tư cách được tôi nhớ kỹ” Thạch Hàn lạnh giọng nói. “Anh... Không phải anh là vương của quyền anh ngầm ở nước ngoài à? Anh... Sao anh có thể tới nước này, sao anh có thể xuất hiện ở đây?” Hắc Báo nằm mơ cũng không ngờ tới, lại có thể đụng tới Thạch Hàn khiến mình mơ thấy ác mộng. “Bớt nói lời linh tinh đi, tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ đánh anh phọt cả óc. Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý Sau khi Hắc Báo nghe thấy thế, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Bởi vì anh ta từng lĩnh giáo Thạch Hàn mạnh cỡ nào, lần đó anh ta bị Thạch Hàn đánh trọng thương suýt mất mạng, khoảng một năm sau mới khôi phục lại.

Ngoại trừ vết thương trên cơ thể ra, cuộc thi đấu lần đó còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta. “Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi nhận thua!” Hắc Báo sợ hãi không thôi, vội vàng quỳ trên đất. Đã từng có bóng ma tâm lý, khiến Hắc Báo không thể sinh ra ý chí chiến đấu. “Sao lại thế này?” “Võ sĩ của ông Khương, sao lại quỳ xuống nhận thua thế?” Sau khi Hắc Báo quỳ xuống nhận thua, mọi người ở đây lập tức mơ hồ.

Tất cả ông chủ ở đây đều nhìn chằm chằm trên lôi đài, bọn họ vốn rất chờ mong, vốn tưởng rằng có khả năng nhìn thấy một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Thậm chí đa số ông chủ đều cảm thấy Hắc Báo có thực lực mạnh nên sẽ thắng.

Kết quả là trận đấu còn chưa bắt đầu, vậy mà Hắc Báo đã quỳ trên đất nhận thua?

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất là Khương Hùng Dũng. “Hắc Báo, con mẹ nó cậu làm gì thế? Ai cho cậu nhận thua? Không được nhận thua! Đứng dậy đánh cậu ta cho tôi. Đứng dậy đánh cậu ta đi." Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét rống to về phía lôi đài

Khương Hùng Dũng tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Hắc Báo sẽ quỳ xuống nhận thua. Nhưng Hắc Báo ở trên lôi đài, cũng không vì lời nói của

Khương Hùng Dũng mà đứng dậy.

Trên lôi đài, ngay cả trọng tài cũng hơi mơ hồ, còn chưa đấu võ mà, sao người này đã nhận thua rồi?

Nhưng trọng tài vẫn nhanh chóng hỏi Hắc Báo xác nhận lại: “Cậu chắc chắn muốn trực tiếp nhận thua đấy chứ?” “Tôi chắc chắn! Tôi chắc chắn!”



Hắc Báo liên tục gật đầu, anh ta căn bản không dám đánh với Thạch Hàn.

Trọng tài gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Cuộc tranh tài lần này, võ sĩ của ông Khương nhận thua, chủ tịch Lâm thắng!”

Xôn xao. Những lời này vừa vang lên, mọi người lập tức bàn tán xôn xao. “Trời ạ, cuộc tranh tài này kết thúc như vậy sao? Ông Khương cứ thế mà thua à?” “Nếu là như vậy, chẳng phải ông Khương sẽ thua ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một cánh tay sao?”

Trước khi bắt đầu thi đấu, người nào cũng không ngờ tới, trận tranh tài này sẽ dùng phương thức ngoài ý muốn như vậy kết thúc. “Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”

Khương Hùng Dũng phẫn nộ liên tục mắng to, ông ta tức tới mức gương mặt biến thành màu tím xanh,

Lúc này Lâm Thiên đứng dậy, nhìn về phía Khương Hùng Dũng. "Khương Hùng Dũng, ông thua, ba nghìn năm trăm tỷ cộng thêm một cánh tay thuộc về tôi rồi.”

Nói thật Lâm Thiên cũng không ngờ tới, sau khi đối phương nhìn thấy Thạch Hàn, vậy mà sẽ trực tiếp nhận thua, hình như đối phương biết Thạch Hàn? "Không! Chuyện này không tính! Không tính!” Khương

Hùng Dũng phẫn nộ rống to.

Ngay cả đánh cũng không đánh, ông ta liền thua, sao Khương Hùng Dũng có thể cam tâm? "Không tính sao? Ông nằm mơ à! Thạch Hàn, lấy một tay ông ta xuống cho tôi!” Lâm Thiên nói với Thạch Hàn ở trên đài. “Vâng!”

Thạch Hàn nhảy từ trên lôi đài xuống, bước nhanh về phía Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng thấy Thạch Hàn xông tới, ông ta sợ tới mức sắc mặt thay đổi. “Ngăn cậu ta lại cho tôi! Ngăn cậu ta lại!”

Khương Hùng Dũng vội vàng rống to với hai vệ sĩ ở phía sau.

Lúc này Thạch Hàn đã xông tới trước mặt Khương Hùng Dũng. “Đứng lại!” Hai vệ sĩ ngăn cản Thạch Hàn.

Hai tay của Thạch Hàn trực tiếp nâng hai vệ sĩ kia lên, sau đó ném mạnh ra bên ngoài.

Ngay sau đó, Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng. “Cậu... Cậu đừng có mà xằng bậy

Khương Hùng Dũng ngồi trên ghế đã bị dọa tới mức mặt biến thành màu gan heo, cả người đều ngồi không yên. “Tôi không xằng bậy, tôi chỉ giúp ông thực hiện đánh cược mà thôi."

Thạch Hàn vừa nói, vừa lấy con dao găm quân dụng sắc bén ra.



Ngay sau đó, Thạch Hàn trực tiếp chém một dao. "Á!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, nửa cánh tay trái của Khương Hùng Dũng bị Thạch Hàn chém đi.

Máu tươi văng khắp nơi! Luật sư đứng phía sau Khương Hùng Dũng bị bắn máu lên đầy mặt, ông ta bị dọa hai chân mềm nhũn, trực tiếp đái ra quần.

Lúc này, bầu không khí lập tức giống như là chết lặng. “ừng ực! ừng ực!”

Đám ông chủ ở đây nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được nuốt nước bọt. Nói đùa, Khương Hùng Dũng là người có năng lực rất lớn ở thành phố Bảo Thạnh đấy.

Bọn họ tự hỏi, hiện giờ ở thành phố Bảo Thạnh, chỉ sợ chỉ có Lâm Thiên dám ngang nhiên chém tay Khương Hùng Dũng như thế.

Người của hội quyền anh cũng không dám ra tay ngăn cản, dù sao Khương Hùng Dũng thật sự đã thua. “Tay của tôi! Trả tay lại cho tôi!”

Khương Hùng Dũng nhịn đau kêu to, Khương Hùng Dũng biết hiện giờ khả năng chữa bệnh phát triển, chỉ cần trả tay lại cho ông ta, ông ta có thể nhanh chóng cầm đi női lai.

Nhưng Thạch Hàn không để ý tới ông ta, mà trực tiếp cầm lấy tay cụt đi tới trước mặt Lâm Thiên. “Cậu Thiên, tay cụt này xử lý thế nào đây?” Thạch Hàn hỏi. “Anh cầm lấy cánh tay này bảo quản trước, nếu Bạch Sa chết, dùng cánh tay này chôn cùng với anh ấy. Lâm Thiên híp mắt nói. "Vâng!” Thạch Hàn gật đầu.

Còn Khương Hùng Dũng, đội chữa bệnh ở đây đã chạy tới trước mặt ông ta, tiến hành xử lý cầm máu khẩn cấp đối với vết thương của ông ta.

Lâm Thiên dẫn theo Thạch Hàn đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng. “Khương Hùng Dũng, ngoại trừ cánh tay này ra, ông còn nợ tôi ba nghìn năm trăm tỷ, trừ đi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ tôi thua ông lúc trước, ông còn nợ tôi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. Nhớ kỹ, trong vòng mười ngày chuyển cho công ty của tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả" Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Cậu cậu cậu...

Khương Hùng Dũng đang tức giận dùng tay phải ôm ngực, ông ta suýt nữa tức tới mức hộc máu. “Lâm Thiên, cậu trả cánh tay lại cho tôi! Trả lại cho tôi!” Khương Hùng Dũng như bệnh tâm thần rống to, ông ta không muốn trở thành người cụt tay. “Trả lại cho ông sao? Nằm mơ đi!"

Lâm Thiên nói những lời này xong, anh lập tức trực tiếp dẫn Thạch Hàn đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng Lâm Thiên rời đi, Khương Hùng Dũng tức tới mức phun ra ngụm máu.

Khương Hùng Dũng vốn tưởng rằng, thi đấu quyền anh hôm nay sẽ là ngày ông ta báo thù rửa hận, kết quả là ông ta không ngờ tới, cuối cùng ông ta vẫn bại bởi Lâm Thiên, chẳng những thua tiền, còn mất đi cánh tay trái của mình. “Đều tại tên khốn nạn kia! Tên khốn nạn kia!”

Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt nhìn Hắc Báo, ông ta biết, chính là vì Hắc Báo chủ động nhận thua, mới khiến ông ta thua trận.

Lúc này Hắc Bảo đã đi từ trên đài xuống, đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng. “Khốn nạn, ai cho cậu nhận thua! Tôi phải giết cậu” Khương Hùng Dũng như bị bệnh tâm thần rống to với Hắc Báo. “Ông Khương, ông không giết được tôi đâu, trái lại nếu ông ép tôi tức giận, bây giờ tôi có thể ra tay giết ông” Hắc Bảo lạnh giọng nói.

Khương Hùng Dũng nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.