Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 135




Sắc mặt Kiều Thanh Bình lập tức thay đổi, bình thường anh ta hung hãn quen rồi, cho nên vừa rồi không nhịn được. “Cao Gia Hưng, đi lên tát cậu ta hai cái, có tôi làm chỗ dựa” Lâm Thiên nói với Cao Gia Hưng. “Anh Thiên, đây là chuyện em tha thiết mơ ước. Cao Gia Hưng nhếch miệng cười.

Nếu là trước đây, Cao Gia Hưng chắc chắn không dám, nhưng bây giờ có Lâm Thiên làm chỗ dựa, tất nhiên là Cao Gia Hưng sẽ không sợ hãi.

Ngay sau đó, Cao Gia Hưng trực tiếp xông tới trước mặt Kiều Thanh Bình. “Bốp! Bốp!"

Hai cái tát vang dội, tát mạnh vào mặt Kiều Thanh

Bình.

Bị tát trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy, Kiều Thanh Bình cảm thấy thể diện bị mất sạch, sắc mặt anh ta rất khó coi, nhưng nghĩ tới thân phận kinh người của Lâm Thiên, anh ta không dám nói nửa chữ.

Đại ca Tôn Thiện Nhân của anh ta, lại càng ngay cả rằm cũng không dám đánh một cái. “Ha ha, sảng khoái

Cao Gia Hưng vui sướng cười ha ha, cục tức mà anh ta kìm nén trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng được xả ra rồi. “Tôn Thiện Nhân, biết hôm nay tôi tới tham gia buổi liên hoan của lớp là vì lý do gì không?” Lâm Thiên cười tươi nhìn Tôn Thiện Nhân. “Vì... Vì sao?” Tôn Thiện Nhân có chút sợ hãi hỏi. Đôi mắt của Lâm Thiên nheo lại: “Vì tính nợ với đám lưu manh mấy người.”

Tôn Thiện Nhân và hai chó săn ở phía sau anh ta nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Lúc này, bỗng nhiên di động của Tôn Thiện Nhân vang lên.

Sau khi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói vang dội: “Anh Nhân, việc lớn không tốt rồi, công ty bị cảnh sát niêm phong. Còn nói là muốn bắt anh!” "Bich!"

Tôn Thiện Nhân nghe thấy thế, điện thoại trong tay bịch một cái rơi xuống đất. “Lâm Thiên, là... Là cậu làm à?” Sắc mặt Tôn Thiện Nhân tái nhợt nhìn Lâm Thiên. “Không sai, là tôi làm, cậu hung hãn nhiều năm như vậy, ngày lành đã hết rồi, mười năm kế tiếp trải qua trong tù đi” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Tôn Thiện Nhân làm buôn bán, vốn là sản nghiệp không đàng hoàng, tuy tiền tới tay nhanh, nhưng cũng dạo chơi bên cạnh pháp luật.

Trên đường tới quán karaoke, Lâm Thiên đã gọi điện dặn dò chuyện này, còn chứng cứ Tôn Thiện Nhân làm việc phạm pháp, chỉ cần anh muốn biết, có thể tìm được cả đống. "Anh Thiên, em... Em cầu xin anh! Anh tha cho em đi Em không muốn bị bắt! Em không muốn vào tù

Dưới sợ hãi, Tôn Thiện Nhân trực tiếp quỳ trên đất, ôm lấy chân Lâm Thiên cầu xin

Tôn Thiện Nhân biết, đối mặt với Lâm Thiên thân phận bối cảnh khủng bố như vậy, anh ta muốn trốn được một kiếp, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra, thì không còn bất cứ biện pháp nào.

Mọi người thấy Tôn Thiện Nhân quỳ trên đất, đều thổn thức không thôi, mới đầu Tôn Thiện Nhân là người phát đạt nhất ở trong mắt bọn họ, nhận được nịnh bợ và lấy lòng của mọi người.

Tôn Thiện Nhân cũng có đường làm quan vô cùng rộng mở.



Mà bây giờ, Tôn Thiện Nhân đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chật vật không chịu nổi! “Tha cho cậu sao? Lúc cậu học trung học, có nghĩ tới việc tha cho chúng tôi không? Chúng tôi cầu xin cậu đừng bắt nạt chúng tôi, cậu đã làm thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức đá Tôn Thiện Nhân ra xa.

Đối với loại người cặn bã, xấu xa như Tôn Thiện Nhân, Lâm Thiên tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho anh ta.

Lúc này, cửa phòng VIP mở ra, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông vào, trực tiếp dẫn Tôn Thiện Nhân còn có Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh rời đi.

Nhìn bọn họ bị đưa đi, Lâm Thiên có cảm giác vui sướng không thể nói rõ, những nhục nhã mình phải chịu lúc học trung học, cuối cùng bây giờ cũng được báo, những khuất nhục lúc trước, cuối cùng cũng được làm dịu. Còn cái gì mà hiên ngang lẫm liệt, cái gì mà giả nhân giả nghĩa, con mẹ nó đi hết đi.

Lâm Thiên dám nói mình không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không phải người tốt.

Người từng có ân với mình, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không quên.

Nhưng người từng có thù oán với mình, Lâm Thiên cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nếu bây giờ phát đạt rồi, Lâm Thiên muốn trả hết ân oán. “Được lắm! Thật sự tốt quá!”

Cao Gia Hưng thấy đám Tôn Thiện Nhân bị bắt, cũng kích động khen hay.

Chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này là được tận mắt nhìn thấy kẻ thù mình hận nhất xong đời. “Đúng vậy! Thật sự tốt quá rồi!”

Rất nhiều bạn học trong lớp cũng khen hay, bọn họ có người vì phụ họa, cũng có người trầm trồ khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng.

Dù sao một số bạn học ở đây, có không ít người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt, lúc trước bọn họ đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân là vì tiền đồ, thực ra bọn họ cũng hy vọng thấy loại lưu manh như Tôn Thiện Nhân gặp xui xẻo.

Cho nên bọn họ cũng coi như khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lâm Thiên nhìn mấy bạn học này xong, không nhịn được lắc đầu.

Bọn họ nhìn thấy Tôn Thiện Nhân phát đạt, mấy người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt cũng phải đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân, hiện giờ thấy Tôn Thiện Nhân xong đời, lại khen hay, đây gọi là gió chiều nào theo chiều đó.



Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Cao Gia Hưng. “Cao Gia Hưng, nếu cậu nguyện ý, sau này có thể đến Tỉnh Xuyên làm việc, tôi sẽ cho cậu chức vụ. Còn tiền lương, lương một năm sẽ không dưới một tỷ bốn trăm triệu. Lâm Thiên nói.

Đối với bạn học ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt, tất nhiên là Lâm Thiên vui lòng giúp đỡ. “Oa! Lương một năm là một tỷ bốn trăm triệu

Các bạn học ở đây nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ, có thể đi vào tập đoàn lớn như tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là ước mơ, hơn nữa lương một năm không dưới một tỷ bốn trăm triệu.

Cao Gia Hưng gãi đầu, cười nói: “Anh Thiên, cảm ơn anh, nhưng mà em cảm thấy bây giờ em cùng làm ở quán ăn đêm với cha em khá ổn, tuy khổ với mệt chút, nhưng một năm có thể tiết kiệm mấy trăm triệu, như vậy là đủ rồi.”

Tuy điều kiện mà Lâm Thiên đưa ra vô cùng hấp dẫn, nhưng tính cách của Cao Gia Hưng là muốn tay làm hàm nhai, không muốn dựa vào người khác, như vậy anh ta mới có thể yên tâm thoải mái. “Quả nhiên là cậu vẫn có tính cách như trước đây, được rồi! Vậy tôi không làm khó dễ cậu nữa." Lâm Thiên vô bả vai của Cao Gia Hưng. "Như vậy sau này cậu gặp bất cứ phiền phức gì, đều có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ, tuyệt đối sẽ dốc toàn lực giúp cậu.” Lâm Thiên nghiêm túc nói. “Ha ha, chuyện này không thành vấn đề” Cao Gia Hưng cười gật đầu.

Tất nhiên là chuyện này khiến mọi người vô cùng hâm mộ, có chủ tịch của Tỉnh Xuyên làm chỗ dựa, sau này gặp bất cứ phiền phức gì đều không sợ. “Các vị, mọi người nên ca hát thì ca hát, nên uống rượu thì uống rượu đi, đừng thất thần nữa, Cao Gia Hưng cậu bật nhạc lên đi.” Lâm Thiên nói. “Không thành vấn đề” Cao Gia Hưng gật đầu.

Sau khi âm nhạc vang lên, mọi người bắt đầu ca hát uống rượu. Lâm Thiên lại đi tới bên cạnh lớp trưởng, cô gái ngồi bên cạnh lớp trưởng Lý Minh Nguyệt vội vàng nhường vị trí cho Lâm Thiên. “Lớp trưởng, tôi ngồi bên cạnh cậu, cậu không ngại chứ?” Lâm Thiên cười khẽ nói. “Đương... Đương nhiên không ngại.” Lý Minh Nguyệt vội vàng nói. Lâm Thiên nghe thấy thế, lúc này mới ngồi xuống, ngồi bên cạnh Lý Minh Nguyệt.

Lúc này cơ thể Lý Minh Nguyệt căng cứng, cả người đều vô cùng khẩn trương. “Lý Minh Nguyệt, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Thả lỏng chút đi.” Lâm Thiên cười nhìn thoáng qua Lý Minh Nguyệt. “Dù sao... Dù sao cậu cũng là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, còn là cháu ngoại của Lê Chí Thành, ngay cả đám phú ông vừa rồi đều đã cung kính, tôi... Tất nhiên là tôi có áp lực tâm lý rồi. Biểu cảm của Lý Minh Nguyệt hơi cứng ngắc nở nụ cười. “Không có chuyện gì, tôi không phách lối, hơn nữa lớp trưởng cũng không phải là người nịnh hót, cần gì phải để ý tới thân phận của tôi.” Lâm Thiên cười nói.

Lý Minh Nguyệt gật đầu, sau đó thở sâu một hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. “Lâm Thiên, lúc trước thật ngại quá, tôi cũng hiểu lầm cậu, hiểu lầm cậu đang khoác lác, thậm chí tôi cũng tin xe thể thao của cậu là thuê. Thậm chí là cảm thấy cậu thay đổi, cậu đừng giận tôi.” Lý Minh Nguyệt xin lỗi Lâm Thiên. “Không sao, cậu không tin cũng rất bình thường, người nào không tin cũng rất bình thường, dù sao đây là quyền của mỗi người. Cậu lại không lấy chuyện này ra châm chọc tôi, tất nhiên là tôi không có khả năng giận cậu rồi.” Lâm Thiên cười nói.

Im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Lý Minh Nguyệt, lúc học trung học cậu giúp tôi không ít, có một lần tôi không đóng nổi phí học thêm, cũng là cậu lén nộp giúp tôi, tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, chưa bao giờ quên.” "Phí học thêm sao? Chắc chắn là cậu nhớ sai rồi, tôi không nộp phí học thêm giúp cậu.” Lý Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu. “Lý Minh Nguyệt, cậu đừng che giấu nữa, lúc ấy tôi tới hỏi giáo viên, giáo viên nói là cậu nộp giúp tôi." Lâm Thiên cười nói.

Lý Minh Nguyệt ngẩn ra: “Vậy mà giáo viên nói cho cậu biết sao? Tôi còn bảo thầy ấy giữ bí mật mà!”

Lâm Thiên mỉm cười, anh biết lúc ấy Lý Minh Nguyệt không muốn để mình biết, là vì không muốn thương tổn tôn nghiêm và mặt mũi đàn ông của mình.

Chẳng những giúp anh, còn suy nghĩ thay anh nữa.

Chuyện này, Lâm Thiên luôn ghi nhớ trong lòng. "Lý Minh Nguyệt, cho dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, số tiền mà lúc ấy cậu nộp thay tôi, tôi cũng nên trả lại cho cậu rồi." Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó Lâm Thiên lấy một tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị ra.

Ngoại trừ thù ra, anh còn nợ ân tình nữa.

Chuyện ân oán của mình, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không quên. Đối với ân tình, Lâm Thiên tuyệt đối cũng sẽ không quên.