Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 115




“Chủ tịch Lâm, cậu bận rộn nhiều việc như vậy, không cần phiền cậu đặc biệt đến thăm mẹ tôi đâu. Như Tuyết cắn môi nói. “Như Tuyết, cậu nói gì thế, chúng ta là bạn mà.” Lâm Thiên gượng cười nói. “Chủ tịch Lâm, tôi... Tôi thật sự không trèo nổi cậu Như Tuyết vẫn cắn môi như cũ.

Nhìn ra được, trong lòng Như Tuyết chắc chắn đang rất giãy dụa, rất khó chịu.

Lâm Thiên nhìn thấy bộ dạng này của Như Tuyết, thật sự ước gì có thể xông lên ôm lấy cô ấy.

Nhưng mà Lâm Thiên nghĩ tới chuyện của mình và Tô Bảo Nhi, vẫn nhịn xuống. “Bác gái, cháu thấy bác khỏe mạnh, cháu yên tâm rồi, vậy cháu không quấy rầy bác nghỉ ngơi nữa.” Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền xoay người rời đi.

Lâm Thiên sợ tiếp tục ở lại, sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình. “Như Tuyết, con nhanh tiễn Lâm Thiên thay mẹ đi. Mẹ Như Tuyết vội vàng nói.

Như Tuyết do dự một lát, vẫn lựa chọn tiền Lâm Thiên ra ngoài.

Sau khi ra cửa. “Lâm Thiên, là tôi quá vô dụng, cậu... Sau này cậu cố gắng đừng nói chuyện với tôi có được không. Tôi vừa nghe cậu nói chuyện với tôi, tôi... Tôi sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình. Vành mắt của Như Tuyết đỏ lên, môi cũng đang run nhè nhẹ, hai tay thì nắm chặt lại.

Nghe thấy lời Như Tuyết nói, nhìn bộ dạng này của Như Tuyết, sao trái tim của Lâm Thiên không phải như bị dao cứa?

Lâm Thiên im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn

Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, rất xin lỗi, tôi đi đây!”

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người đi ra khỏi biệt thự. Như Tuyết nhìn bóng lưng Lâm Thiên rời đi, nước mắt lập tức chảy từ trong mắt ra.

Trên đường Lâm Thiên rời khỏi bệnh viện, tất nhiên là trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng Lâm Thiên chỉ có thể cố nén.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiên phát hiện phía trước có một đám người, Lâm Thiên đi lên muốn xem đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi tiến tới gần, Lâm Thiên phát hiện đám người đang vây quanh một cô gái trẻ tuổi.

Người phụ nữ quỳ trên đất, trước mặt đặt một tấm bảng, phía trên viết: “Xin giúp đỡ! Đứa bé phẫu thuật cần dùng tiền gấp, nhưng tiền vẫn đang trên đường đưa tới. Cầu xin người tốt bụng cho mượn hai mươi tám triệu, có thể dùng chứng minh thư để vay”

Người phụ nữ rất trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng không che giấu được vẻ xinh đẹp của cô ấy.



Người vây xem phần lớn là xem náo nhiệt, rất nhiều người nhìn vài lần sau đó xoay người rời đi. “Ai tốt bụng làm ơn giúp một chút đi, tiền nhất định sẽ trả lại nhanh thôi! Hiện giờ đứa bé còn đang nằm trên bàn phẫu thuật, thực sự rất vội!” Người phụ nữ nhìn mọi người với vẻ cầu xin. “Cô gái xinh đẹp, nếu cô theo tôi mấy tối, tôi sẽ cho cô hai mươi tám triệu, thế nào?” Một tên mập hói đầu cười nói.

Đám người vây xem ở xung quanh nghe thấy vậy, rất nhiều người đều nhìn tên mập hói đầu với vẻ khinh bỉ. Người phụ nữ quỳ trên đất nghe thấy vậy xong, sắc mặt cũng thay đổi.

Tên mập hói đầu tiếp tục nói: “Thế nào? Chế ít à? Với dáng dấp này của cô, vậy tôi thêm chút nữa, ba mươi lăm triệu thế nào? Cô vì con của cô, hy sinh mình một chút có là gì, cô nói xem đúng không? Ha ha!” “Câm miệng!”

Một tiếng quát vang lên.

Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, người nói chuyện đúng là Lâm Thiên. “Tên mập chết bầm, ở trước mặt công chúng mà không biết xấu hổ như vậy, ông không xấu hổ, tôi đều xấu hổ thay ông Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Tên nhóc thổi, cậu dám quản chuyện của tôi, cậu.” Tên mập hỏi đầu lập tức mở miệng mắng Lâm Thiên, nhưng lúc ông ta nói được một nửa, biểu cảm đột nhiên cứng lại rồi.

Nguyên nhân là tên mập hói đầu thấy được, trong tay Lâm Thiên là một chiếc chìa khóa của xe Lamborghini! Vì thế, tên mập hói đầu vội vàng gượng cười nói: "Anh bạn đẹp trai này, cậu coi tôi chưa nói gì đi. Lúc này tôi sẽ đi ngay."

Tuy tên mập hói đầu này lái xe BMW, anh ông ta biết rất rõ, ông ta tuyệt đối không thể trêu vào người lái xe Lamborghini. “Đứng lại!”

Lâm Thiên quát tên mập hói đầu kia. “Anh bạn đẹp trai này, cậu còn có chuyện gì sao?” Tên mập hói đầu hơi sợ hãi nhìn Lâm Thiên. “Xin lỗi cô gái này đi!” Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Được được được, tôi xin lỗi.” Tên mập hói đầu gật đầu, sau đó nhìn cô gái trẻ tuổi đang quỳ trên đất. “Cô gái này, vừa rồi tôi nói chuyện không đúng lắm. Tôi nhận lỗi với cô, thực xin lỗi. Thấy tên mập hói đầu này xin lỗi, Lâm Thiên nghĩ coi như tên mập này thức thời. “Được rồi, cút đi.” Lâm Thiên xua tay với tên mập hói đâu.

Tên mập hói đầu này rất thức thời gật đầu, sau đó vội vàng xoay người rời đi. “Tên nhóc này thật lợi hại, nói mấy câu đã khiến tên mập hói đầu này xin lỗi rồi.” “Tên mập hói đầu kia nhìn rất hung dữ, không nghĩ tới lại là quả hồng mềm, người trẻ tuổi này vừa quát một tiếng đã bị dọa sợ rồi.” “Cho dù thế nào, tên nhóc này không tầm thường” Rất nhiều người xem đều đang tán dương Lâm Thiên.

Người phụ nữ trẻ tuổi đang quỳ trên đất, cũng mở miệng nói với Lâm Thiên: “Thực sự cảm ơn anh” “Không có gì, nếu tôi đã giúp cô rồi, vậy thì sẽ giúp đến cùng, đây là ba mươi lăm triệu, cầm lấy đi.

Lâm Thiên lấy ba mươi lăm triệu ra, đưa cho cô gái trẻ tuổi này.

Cô gái trẻ tuổi kinh ngạc một lát, sau đó trong mắt lộ ra vui sướng. “Cảm ơn! Cảm ơn! Thực sự cảm ơn anh”

Người phụ nữ trẻ tuổi nhận lấy khoản tiền này, đồng thời vô cùng kích động liên tục gật đầu cảm ơn Lâm Thiên. “Tôi đảm bảo tôi không phải là kẻ lừa gạt, đây là chứng minh nhân dân của tôi. Tôi mượn tiền của anh trước, tôi phải đi vào nộp tiền đã, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Người phụ nữ trẻ tuổi đưa chứng minh nhân dân cho Lâm Thiên. Ngay sau đó, người phụ nữ trẻ tuổi này cầm lấy tiền, nhanh chóng chạy vào trong bệnh viện.

Lâm Thiên cúi đầu nhìn chứng minh nhân dân trên tay, tên phía trên là



Chung Huyền Anh.

Sau khi cô gái trẻ tuổi này rời đi, mấy người nhao nhao mở miệng nói: “Cậu nhóc, người này vừa nhìn là biết kẻ lừa đảo, chứng minh thư chắc chắn cũng là giả." “Không sai, cô ta cầm tiền xong, chắc chắn sẽ đi từ cửa khác bệnh viện rồi. “Cậu nhóc, cậu tốt như vậy chỉ dễ bị lừa thôi.”

Nghe thấy mấy câu này xong, Lâm Thiên chỉ cười, không trả lời.

Lâm Thiên lựa chọn tin tưởng bé gái này, bởi vì Lâm Thiên nhìn thấy được một thứ trong đôi mắt của bé gái này.

Chân thành!

Đương nhiên rồi. Nếu thực sự là lừa gạt, ba mươi lăm triệu này cũng không tính là gì đối với Lâm Thiên, nhưng nếu thật sự có thể vì ba mươi lăm triệu này, mà cứu được một mạng. Lâm Thiên cảm thấy rất đáng.

Đám người nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại mình Lâm

Thiên đứng tại chỗ đợi.

Khoảng chừng năm phút sau. “Là anh!”

Một giọng nói truyền từ sau lưng tới.

Lâm Thiên quay đầu nhìn, vậy mà là Mai Tường Vân, cô ấy đang đi từ bên ngoài vào bệnh viện. “Cảnh sát Mai à, tôi gửi tin nhắn cho cô, cô nhận được chưa?” Vẻ mặt Lâm Thiên tươi cười nhìn Mai Tường Vân. “Lâm Thiên, tôi thấy anh là muốn châm ngòi tôi và bạn trai, cố ý dựng ra video clip giả kia đúng không? Loại đời thứ ba giàu có như anh, đúng là cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Mai Tường Vân thở hổn hển nói. “Đến bây giờ, cô vẫn tin tưởng vững chắc anh ta không phải là người vì tiền mà kh lưng sao? Video clip kia là thật hay giả, cô đi hỏi bạn trai thanh cao trong mắt cô chẳng phải sẽ biết rồi sao?” Lâm Thiên cười lắc đầu. “Yên tâm, tôi đã kiểm tra video clip này là thật hay giả, đợi tôi kiểm tra xong, tôi nhất định sẽ lấy tội danh bịa đặt tới tìm anh” Mai Tường Vân nói. “Được thôi, kiểm tra xong, cô sẽ biết là thật hay giả rồi." Lâm Thiên cười nói. “Chẳng muốn nói lời vô nghĩa với anh nữa. Tôi còn có việc gấp

Sau khi Mai Tường Vân nói xong, lập tức đi vào trong bệnh viện.

Sau khi vào bệnh viện, Mai Tường Vân lập tức gọi điện trước, sau đó đến trước một phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh. “Huyền Anh, đây là hai mươi tám triệu chi phí phẫu thuật, chỉ mong là chị không tới muộn” Mai Tường Vân đưa một phong bì ra, giao cho một cô gái trẻ tuổi.

Nếu Lâm Thiên ở đây, chỉ sợ liếc mắt một cái là nhận ra cô gái trẻ tuổi này.

Bởi vì cô gái mà Lâm Thiên mới giúp ở cửa bệnh viện là cô ấy, tên trên chứng minh thư là “Chung Huyền Anh”. “Chị Vân, đã nộp chi phí phẫu thuật rồi, phẫu thuật đã sắp bắt đầu. Chung Huyền Anh cười nói. “Hả? Em lấy đâu ra tiền thế?” Mai Tường Vân vô cùng kinh ngạc. “Bác sĩ thúc giục nộp ngay, nói lại không phẫu thuật sẽ lỡ thời cơ tốt nhất, nhưng em không biết khi nào chị Vân mới tới, em chỉ có thể thử vận may, đến cửa bệnh viện xin giúp đỡ, không ngờ thật sự có người tốt bụng, cho em mượn ba mươi lăm triệu." Chung Huyền Anh cười nói. “Hả? Trong tình huống không biết gì về em, mà dám cho em mượn ba mươi lăm triệu, hiện giờ người tốt như vậy, không còn nhiều đầu. Mai Tường Vân nói. “Đúng vậy, người đàn ông kia rất tốt, chẳng những cho em mượn ba mươi lăm triệu, còn đuổi giúp em một người đàn ông trung niên nói năng lỗ mãng vũ nhục em nữa" Trên mặt Chung Huyền Anh tràn ngập tươi cười.